Xử lý xong chuyện của Sa Toa, Du Lệ bắt đầu đuổi người. Chu Tuấn Minh ngược lại cứ lưu luyến không rời, định nói gì đó với họ lại thôi, ánh mắt Chử Hiệt lạnh lùng nhìn, cứ tưởng gã vẫn còn có chủ ý lên người Du Lệ nên cứ nhìn gã chằm chằm chẳng nói gì.
Chu Tuấn mInh sởn tóc gáy, cảm thấy ánh mắt người đàn ông này thật đáng sợ.
Mễ Thiên Sư thì chẳng thèm để ý tới gã, cười nói với Du Lệ, “Nữ Thần à, nhờ phúc của cô mà tôi lại kiếm được tiền, mời hai người cùng đi ăn cơm”
Đối với loại đàn ông khốn nạn, Mễ Thiên Sư cũng không có tâm lý nặng nề, thu được giá cao, lúc này tiền thuê nhà tương lai của Tô Loan cũng có rồi, tâm tình cao hứng vô cùng.
Du Lê cười đồng ý, vội vàng cho tới tận giờ đi cùng nhau ăn bữa cơm chiều cũng không tồi, đúng lúc cô cũng có chuyện muốn hỏi Mễ Thiên Sư.
Bàn bạc xong, họ cũng định rời đi.
Chu Tuấn Minh thấy chẳng ai thèm để ý tới mình, gã lập tức nóng lên, vội kêu, “Đại sư, ngài đợi chút”
Mễ Thiên Sư xoay người nhìn gã, hỏi, “Anh còn có chuyện gì à?”
Chu Tuấn Minh do dự hỏi, “Đại sư, sau này tôi có gặp quỷ nữa không?” Gã hơi sợ nuốt nước bọt, “Làm cách nào tôi mới không cái thứ đồ đó đây?”
Mễ Thiên Sư đánh giá gã, qua chuyện vừa rồi, đã biết cái vị nhà giàu này là kẻ sợ quỷ đến mức bị dọa cho ngất đi, nếu là những người khác, Mễ Thiên Sư cũng nên trấn an họ chút, cố gắng để họ quên đi những chuyện này, khôi phục sinh hoạt bình thường. Nhưng Chu Tuấn Minh thì sao…đối đãi với một gã khốn thì không cần quá dịu dàng.
Nói với gã luôn, “Chẳng lẽ Chu tiên sinh chưa từng nghe qua một câu sao: Bình thường không làm chuyện gì trái lượng tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa đó sao?”
Chu Tuấn Minh, “….”
Khốn nạn trong chuyện tình cảm, có được tính là trái lương tâm không nhỉ?
Người bình thường không cách nào lý giải được ý nghĩ của những kẻ cặn bã đó, nói nhiều cũng vô dụng thôi. Mễ Thiên Sư nói tiếp, “Chu tiê sinh sau này vẫn nên tu thân dưỡng tính đi, ít làm chuyện tổn hại âm đức, dĩ nhiên sẽ không có quỷ tìm anh trả thù đâu. Nên biết ngẩng đầu ba thước có thần biết, nếu muốn quỷ không biết trừ phi mình đừng làm”
Đạo lý này ai mà chẳng hiểu, nhưng hiểu mà làm được hay không lại là chuyện khác.
Sắc mặt Chu Tuấn Minh tái xanh tái thảm, với họ mà nói, tu thân dưỡng tính gì gì đó là những chuyện của sau này về già thôi.
Du Lệ chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của gã, bất giác thấy buồn cười, bảo, “Chu công tử, không có việc gì cần nói thì xin mời về cho”
Chu Tuấn Minh nhìn cô một cái, cho dù cô có xinh đẹp tới mức nào, lúc này cũng chẳng còn tâm trí gì, đoán chừng phải mất thời gian dài, tâm tình của gã cũng không còn đi săn cái đẹp nữa, cũng không còn dây dưa tới Du Lệ, miễn cho tâm tình Du Lệ không tốt, lại khiến gã gặp phải quỷ.
Đối phó với loại người này, để gã gặp quỷ là cách trừng phạt tốt nhất.
Chu Tuấn Minh mặt xám xịt rời đi, cuối cùng An NHư cũng trở lại.
Bà nhìn nhìn trong phòng, không thấy đồ phi nhân loại gì đó nữa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng cười, cất tiếng chào đón Mễ Thiên Sư.
Hai người cũng coi như quen, Mễ Thiên Sư nói nhẹ nhàng, “Vừa rồi vừa kiếm được khoản tiền lời, đang định mời mọi người đi ăn cơm đó, dì An có đi không ạ?”
An Như cự tuyệt, “Tôi không đi đâu, các cháu trẻ tuổi khác đi ăn đi, tôi cò phải về nhà ăn cơm với ông lão nhà tôi nữa, đỡ để ông ấy ăn cơm một mình”
Hai người nói với nhau vài cau xong, Du Lệ và Mễ Thiên Sư, Chử Hiệt cùng rời khỏi văn phòng An NHư.
Lúc ra đến cửa, Du Lệ nhanh nhẹn phát hiện ra rất nhiều công nhân và nghệ sỹ công ty đang thầm quan sát mình, lúc đầu cô hơi nghi ngờ, rồi nhanh chóng phản ứng lại, chỉ sợ lúc trước chuyện Chu Tuấn mInh tới tìm cô khiến mọi người hiểu lầm, còn tưởng Chu Tuấn Minh thích cô lắm, vì cô mới biến thành như thế.
Giờ ngẫm lại vẫn không kìm được thấy buồn nôn.
Du Lệ lạnh mặt, quyết định đợi chút để cho trợ lý Trịnh công bố chuyện cô đã kết hôn ra ngoài
Mễ Thiên Sư dẫn họ đi tới một quán cơm tư nhân ăn cơm.
Họ chọn một chỗ riêng, đợi người phục vụ mang đồ ăn lên xong, đóng cửa lại, rồi bắt đầu vào chuyện chính.
“Mễ Thiên Sư, anh đã từng gặp Ôn Tiểu Thư chưa?” Du Lệ hỏi.
Mễ Thiên Sư cũng nhanh chóng muốn nói đến chuyện này với cô, lập tức cười bảo, “Đã gặp qua rồi, cô ấy tự mình hẹn gặp tôi, kể ra mấy chuyện thần quái mà cô ấy gặp mấy năm nay với tôi, còn hỏi tôi xem giải quyết cách nào. Xem ra quả thật là cô ấy không biế mình là hậu nhân của tộc Vu Sơn, cứ tưởng mình khác với người khác, trời sinh đã thu hút quỷ quái rồi…”
Huyết mạch tộc Vu Sơn rất dễ thu hút quỷ thần, làm quỷ thần không tự chủ đơpcj mà chọn bám lên người, Ôn Trúc Tâm trước đây đều để ý, bớt đi những chỗ có âm khí nặng, đã nhiều năm như thế mới có thể bình yên mà sống cho tới tận bây giờ. Mãi đến lần này, trong lúc vô ý đã thu htus Yêu Quỷ bám lên người, mới gây ra nhiều chuyệnđến vậy.
Lần này Ôn Trúc Tâm tìm Mễ Thiên Sư, chính xác là cần trợ giúp, muốn giải quyết được thể chất hấp dẫn quỷ quái này của mình, ít nhất không dễ để quỷ bám lên người.
“Tình trạng này của cô ấy cũng không có cách giải quyết tốt nào, tôi chỉ có thể cho cô ấy một ít bùa hộ mệnh thôi” Mễ Thiên Sư nói.
Du Lệ gật đầu, hỏi dò, “Vậy lão thái gia Huyền Môn các anh cũng không có cách nào sao?”
“Giống như loại huyết mạch đặc thù này của họ chúng tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể chính họ giải quyết thôi”
Du Lệ kinh ngạc nói, “Chính mình giải quyết như thế nào?”
Mễ Thiên Sư ngẫm nghĩ bảo, “Đi tìm nguồn gốc căn nguyên, tựa như tộc thông linh vậy, họ tìm kiếm vùng đất an Hồn Hương tộc thông linh, giải quyết tận gốc vấn đề đoản mệnh của tộc thông linh”
Du Lệ ngẩn ra, lập tức không nói gì. Mễ Thiên Sư ăn một lúc, tự dưng phát hiện ra thật yên tĩnh, bất giác nhìn hai người trong phòng, Du Lệ không biết đang nghĩ gì thất thần, Chử Hiệt thì nhìn Du Lệ, thế nhưng khồn động đũa.
Trong lòng Mễ Thiên Sư nói thầm, Nữ Thần giống như đang có chuyện hứng thú với Ôn Trúc Tâm hay cô ấy đang có lý do gì khó nói?
Cơm nước xong, trời còn chưa tối, mấy người cùng nhau về hẻm Thanh Xuyên.
Trở lại giao lọ hẻm Thanh Xuyên, từ xa đã nhìn thấy chiều buông xuống hẻm Thanh Xuyên, hoa đào đang nở rộ đấy khí thế, cánh hoa hồng nhạt trang điểm co ngõ nhỏ cũ kỹ, tựa như cổ xưa yên tĩnh mà tốt đẹp.
Mễ Thiên Sư than lên, “Thật đáng là cây đào ngàn năm, quả nhiên sinh mệnh lực tràn đầy”
Đi thẳng một mạch, ven đường có thể nhìn thấy góc tường trồng hoa cỏ, đang là lúc ngày xuân rực rỡ, hoa nở rộ, đầy sức sống, không khí trong lành ập vào mặt, tựa như bản thân đang ở giữa rừng núi, rời xa hẳn nơi thành phố ồn ào náo động.
“Chỗ này được đấy, tôi rất muốn ở chỗ này”
Mễ Thiên Sư nói. Du Lệ cười bảo, “Gần đây anh chẳng phải đều chạy tới chỗ này sao?”
Mễ Thiên Sư cười ha hả, da mặt dày bảo, “Chị Tô Loan tự mình ở cũng rất cô đơn, chỗ chị ấy ở cũng có hai phòng, tôi ở một phòng cũng không sao”
Đến phòng số 44, Du Lệ tạm biệt Mễ Thiên Sư, họ lại tiếp tục đi sâu vào trong ngõ nhỏ.
Họ đi không nhanh, Du Lệ kéo tay Chử Hiệt, thong thả tản bộ trên con đường vắng, thưởng thức hoa cỏ ven đường, chẳng mấy khi có thời gian nhàn nhã đẻ hưởng thụ.
Lúc này, một đám Ma tộc đang đi thẳng tới, lúc nhìn thấy Chử Hiệt, Ma tộc tóc đỏ cầm đầu dừng lại.
Ma tộc khác thấy thế dĩ nheien cũng dừng lại. Hai mắt Uy Sắt nhìn Chử Hiệt chằm chằm, “Hôm nay anh lại về rất sớm, đánh một trận chứ?”
“Không rảnh” Chử Hiệt đáp dứt khoát.
Sắc mặt Uy Sắt lập tức trở nên nguy hiểm vô cùng, “Anh đã không rảnh mười ngày rồi”
Du Lệ nhìn nhìn, nói với Chử Hiệt, “Em đi về trước nhé, các anh cứ luận bàn tự nhiên”
Ty hiện giờ Uy Sắt và nhóm Della họ chăm chỉ cần cù học việc trang trí, chuyện sinh hoạt đa đi vào nền nếp, nhưng bản chất Ma tộc vẫn không thay đổi, vẫn là một kẻ cuồng ma thích đánh nhau, không có việc gì thì lại chạy tới khích Chử Hiệt đánh nhau, tâm tình Chử Hiệt đang tốt nên đồng ý với gã, còn lúc không tốt thì không rảnh dây với gã.
Thấy Chử Hiệt đấu với Uy Sắt không bị thua, Du Lệ cũng không can thiệp họ mà để họ tự giải quyết với nhau.
Du Lệ đi rồi, Chử Hiệt nhìn Uy SẮt, cuối cùng bố thí một câu, “Đi thôi”
Uy Sắt lập tức cao hứng hẳn lên, bước nhanh đi theo sau anh, nhóm Ma tộc Della do dự lát cũng quyết định đi về nấu cơm trước, đợi Uy Sắt đánh nhau xong là ăn cơm, đỡ để đại nhân bị đói mà phát giận.
Hai Ma tộc đi vào phòng luyện công nhà Chử Hiệt, nơi này rất rộng, thích hợp dùng để vật lộn.
Dưới cơn bạo lực phá hủy mấy viên gạch, Chử Hiệt lại đạp Uy Sắt lên mặt đất lần nữa.
Uy Sắt phun ra một búng máu, nhếch miệng cười phá lên, một tay chống lên đạp chân xuống nhấc người lên, bò dậy bảo, “Sớm muộn có một ngày tôi sẽ đánh bại anh!”
Chử Hiệt lãnh đạm liếc mắt nhìn gã một cái đáp, “Cậu không có cơ hội này đâu”
“Sao thế, anh xem thường tôi à?” Uy Sắt mất hứng bảo, “Chỉ cần tôi dung hợp với lực lượng ở Ma giới lại, tôi có thể đánh bại anh”
Chử Hiệt đáp, “Tôi không có thời gian”
Uy Sắt lập tức ngẩn ra, hoài nghi nhìn anh, “Áo Phỉ Nick, ý anh là gì?”
Chử Hiệt không nói gì, cầm sọt rác ném cho gã, bảo gã dọn hết những mảnh gạch vỡ lại, mai thay mới.
Uy Sắt vừa thu dọn vừa nhìn anh chằm chằm, cuối cùng nghĩ đến gì đó, hừng tỉnh bảo, “Là vì bia Mễ Nại Tư sao? Anh đừng có lo, chỉ cần anh mang vợ anh tới tế bia…”
“Đừng mơ!” Chử Hiệt đột nhiên xoay người, đôi mắt xanh băng biến thành màu vàng sáng, u ám nhìn gã chằm chằm, “Không ai có thể mang cô ấy đi!”
Uy Sắt vừa ném rác vào sọt vừa đứng thẳng người, không vui bảo, “Áo Phỉ Nick, anh biết rõ cô ấy là người bảo vệ Ma Môn, chỉ có cô ấy trở về, bia Mễ Nại Tư mới có thể hoàn chỉnh! Chỉ là anh đang làm cái gì thế? Anh vừa không muốn Ma giới bị hỏng mất, lại vừa không muốn hy sinh vợ anh, vì thế anh định tính hy sinh bản thân mình sao?”
Chử Hiệt im lặng.
Uy Sắt ép sát từng bước, “Mai Lợi Tư để cho tôi tới thế giới loài người, chính là vì tìm kiếm người bảo vệ Ma Môn năm đó lưu lạc đến thế giới con người, dẫn người đó về. Tôi không ngờ rằng người Bảo vệ Ma Môn đã chết từ lâu rồi, may mắn người bảo vệ Ma Môn vẫn còn để lại huyết mạch, chỉ cần dẫn huyết mạch cuối cùng mang về Ma giới, Ma môn sẽ không bị hủy nữa, Ma giới vẫn có thể tồn tại. Nửa thế kỷ trước, Ma Môn cũng đã bị hủy đi một lần rồi, chính là lần đó, đã làm phiền đến giấc ngủ triền miên của anh, khiến anh bất giác tỉnh giấc từ trong giấc ngủ say, tôi nói có đúng không?”