Lăng Vi nắm lấy vạt áo, hai mắt đẫm lệ ngóng nhìn anh: “Anh không niệm tình cũ giữa chúng ta sao?”
“Tình cũ? Tôi không thấy tôi với cô có cái gì đó gọi là tình cũ, nếu cô gặp tôi để nói mấy câu đó thì tôi không hứng thú.” Anh muốn đứng dậy.
Lăng Vi luống cuống, buột miệng nói ra: “Tông Ngôn Hi chưa chết!”
Cô không có chứng cứ, nhưng là cô thể khẳng định Lâm Huệ Tinh chính là Tông Ngôn Hi, nếu không cô cũng không nghĩ ra ai lại gài bẫy cô.
Ngày đó lời nói của Lâm Huệ Tinh rõ ràng là hiểu rõ chuyện lúc trước.
Biết chuyện kia cũng không nhiều người, huống hồ Lâm Huệ Tinh chỉ từ nước ngoài về.
Chỉ có thể giải thích, cô không chết, mà còn trở về báo thù.
Giang Mạt Hàn trong lòng giao động, trên mặt lại lạnh nhạt: “À, đó là ai?”
“Anh cứu em ra, em sẽ nói cho anh biết.” Lăng Vi rốt cuộc nói ra mục đích của chính mình.
Đây cũng là điều Giang Mạt Hàn đoán được.
Anh ung dung nhìn Lăng Vi, khóe môi nhẹ cong: “Cô định nói Lâm Huệ Tinh?”
Lăng Vi đột nhiên mở to hai mắt: “Anh, anh đã biết?”
Giang Mạt Hàn cười một tiếng: “Nếu cô nghĩ ra được, chẳng lẽ tôi không thể?”
Lăng Vi lắc đầu: “Không phải…”
Cô định phủ nhận, nhưng hiện tại cô nói gì Giang Mạt Hàn cũng không tin tưởng, hơn nữa anh đã biết.
Bản thân không còn gì để trao đổi điều kiện được cứu ra.
“Mạt Hàn…”
“Câm miệng!”
Giang Mạt Hàn bị cô chọc bực: “Đừng ở kêu tên tôi, tôi thấy ghê tởm!”
Anh đứng lên, sửa sang cố tay áo hơi nhăn: “Tôi tới gặp cô, chính là muốn nhìn cô lấy gì làm lợi thế để rời khỏi đây.”
Lăng Vi mở to mắt lộ ra sự tuyệt vọng: “Anh thật sự có thể nhẫn tâm như vậy sao?”
Giang Mạt Hàn không hề muốn nói thêm một lời nào với cô, cất bước rời đi.
“Giang Mạt Hàn.” Lăng Vi đau đớn tột cùng hô to: “Anh thật sự thấy chết không cứu sao?”
Giang Mạt Hàn đi rất dứt khoát, không có một chút mềm lòng.
Càng không có lòng muốn cứu cô ta.
Nam Thành đứng ở cửa nhìn cô ta một cái, khẽ thở dài một hơi, anh ta hiểu tính tình của Giang Mạt Hàn, Lăng Vi phạm phải tội giết người, lại là làm hại Tông Ngôn Hi, đây là giới hạn của anh ấy.
Cho nên cho dù Lăng Vi giờ phút này có khóc lóc van xin, Giang Mạt Hàn cũng sẽ không cứu cô ta.
“Nam Thành.” Lăng Vi bắt đầu sốt ruột, bây giờ muốn bắt lấy bất cứ người nào có thể chịu đứng ra cứu mình, bây giờ Nam Thành là cọng rơm cứu mạng của cô ta: “Anh hãy cứu tôi.”
“Anh niệm tình chúng ta cùng nhau làm việc lâu như vậy, còn là bạn bè, anh có thể trơ mắt nhìn thấy tôi chết sao?”
Nam Thành dừng bước chân lại: “Việc cô tự làm phải tự mình gánh chịu, không ai có thể cứu cô được.”
Nói xong, anh ta theo chân Giang Mạt Hàn bước nhanh ra ngoài.
Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, ánh nắng sáng chói, nhưng lại làm cho người ta không thể cảm nhận được hơi ấm.
Thậm chí có chút âm u lạnh lẽo.
Nam Thành lên xe khởi động động cơ: “Chúng ta trở về công ty?”
Giang Mạt Hàn gật đầu.
Nam Thành điều khiển xe từ trong ga ra chạy về hướng công ty.
Một lúc sau, còn cách công ty được một khoảng đường, Nam Thành nhìn thấy trước cửa công ty có nhiều người.