Giang Hữu Khiêm: “…”
“Giang Mạt Hàn bị thù hận làm mê muội đầu óc, lẽ nào anh cũng không được tỉnh táo sao?”
“Ai nói tôi không được tỉnh táo? Tôi rất tỉnh táo, anh nhìn đâu ra là tôi không tỉnh táo hả?”
Vẻ mặt của Nam Thành vô cùng thản nhiên.
Giang Hữu Khiêm cắn chặt răng: “Nếu anh thực sự trung thành, vì muốn tốt cho Giang Mạt Hàn thì nên đi khuyên bảo anh ấy buông lòng thù hận trước kia, sống như một con người bình thường kìa.”
“Làm sao anh biết được anh ấy trả thù những kẻ đã tổn thương mình trước kia, thì sẽ không vui vẻ chứ?” Nam Thành ngắt lời anh ta.
Giang Hữu Khiêm.
Nam Thành nhìn về phía hai bác sĩ mặc áo khoác trắng: “Làm ơn đưa anh ta đi, Anh ta đã ở đây gây ra rất nhiều rắc rối cho chúng tôi, hy vọng các anh có thể chữa khỏi cho anh ta.”
“Anh điên rồi.” Giang Hữu Khiêm hung hăng trừng mắt nhìn Nam Thành một cái, liền nhấc chân bỏ chạy.
“Mau bắt anh ta lại.” Hai bác sĩ mặc áo khoác trắng chạy đuổi theo sau.
Giang Hữu Khiêm vừa chạy vừa nhìn lại, mắng rủa một tiếng: “Chết tiệt.”
Những người này dám chạy đến bắt mình.
Anh ta cũng đâu phải thực sự là bệnh nhân tâm thần.
Khi Nam Thành quay trở lại công ty, anh ta liếc nhìn phóng viên vẫn ở đó nói: “Lúc nãy người có vấn đề về tâm thần đã nói rất chuyện làm tổn hại đến Tổng giám đốc Giang, nếu như các anh tin lời của anh ta, tôi cũng sẽ không giải thích, chỉ là tin tức của các anh viết không phù hợp với sự thật, vậy thì cứ chờ nhận được thư kiện của luật sư đi.”
Nói xong anh ta sải bước đi vào trong.
Đám phóng viên: “…”
Chẳng lẽ những gì bọn họ đã viết khi nghe và nhìn thấy được, đều là tin vào lời của một kẻ điên sao?
Nhưng kẻ điên đó trông không giống như một kẻ bị bệnh tâm thần chút nào.
Anh ta làm vậy là uy hiếp, lời uy hiếp trắng trợn mà.
Nam Thành đi vào trong tòa nhà, khiển trách các nhân viên bảo vệ.
“Sau này gặp phải chuyện như vậy, điều đầu tiên là phải đuổi đi, rồi gọi điện thoại thông báo cho tôi, đừng để bọn họ làm loạn ở đây, đây là chợ trời sao?”
“Chúng tôi đã đuổi đi rất nhiều lần rồi, nhưng đều uổng công vô ích, người đó nói là em trai của Tổng giám đốc Giang, chúng tôi cũng không dám xử lý mạnh tay.”
“Mặc kệ anh ta là ai, nếu ở đây làm loạn đều không được, các anh chỉ cần nhớ rõ, chính là tập đoàn Hằng Khang đã trả lương cho các anh và mời các anh đến bảo vệ tòa nhà này, còn tập đoàn Hằng Khang là do Tổng giám đốc Giang làm chủ.”
“Vâng, chúng tôi đã nhớ rõ rồi.”
Các nhân viên bảo vệ ngay ngắn đứng ở hai hàng, đồng thành đáp lời.
Nam Thành xua tay: “Đi làm việc của mình đi, chuyện như vậy về sau không được tái diễn nữa.”
“Vâng.”
Mọi người tản ra.
Nam Thành đi thang máy đến khu văn phòng. ”
Tâm trạng lúc này của Giang Mạt Hàn khẳng định là không được tốt, anh ta vốn định muốn đi tới khuyên nhủ, kết quả là thư ký nói cho anh ta biết Tổng giám đốc Giang đã phân phó rằng ai tới cũng không gặp.
Cho dù Nam Thành có lòng cũng không dám làm trái lời của Giang Mạt Hàn. Khi nghĩ đến chuyện anh ấy căn dặn mình, anh ta liền vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài.
Tìm người tới dọn dẹp biệt thự.
Vào lúc này, Cố Hiềm quyết định muốn đi gặp Quan Kình, có chút căng thẳng, còn chưa tới thời gian anh ấy đã kéo theo Tông Ngôn Hi tới chọn đồ cho mình.
Tông Ngôn Hi nhịn không được phàn nàn: “Cậu cũng đâu phải là đi xem mắt, còn cần phải đặc biệt ăn diện sao?”
Trong lòng Cố Hiềm hiểu rõ, nhưng không thể khống chế được sự căng thẳng trong lòng mình, đây là lần đầu tiên anh ấy chính thức gặp người có thể là bố của mình.