Cho dù Nam Thành nói mấy lời đúng.
Thế nhưng, anh sẽ không bỏ cuộc!
Kỳ thật, từ rất lâu trước kia lòng anh đã có cô.
Chỉ là chính anh không biết mà thôi!
Cục diện bây giờ đều do chính anh tạo thành, mất đi đứa con, mất đi cô, anh rất đau lòng, càng nghĩ sẽ cố gắng hết sức để chuộc lỗi và đền bù.
Anh vẫn cảm thấy mình không có nhà, kỳ thật kết hôn với cô trong ba năm, quãng thời gian ấm áp bình thản ấy chính là nhà.
“Sau này đừng nói những lời này nữa.”
Anh không muốn nghe lại.
“Nói thêm lần nữa thì cậu rời đi đi.”
Nam Thành hơi sửng sốt, kinh ngạc đứng tại chỗ rất lâu: “Muốn theo đuổi cô ấy không chỉ có cô ấy mà còn gia đình của cô ấy… Anh chắc chứ?”
“Tôi chắc chắn, cho nên sau này đừng nói nữa.” Giang Mạt Hàn biết Nam Thành đang quan tâm mình, xưa nay anh ta không hề cùng người khác nhắc đến đoạn tình cảm này, đây là lần đầu tiên anh ta muốn tâm sự với anh.
Anh nói: “Nam Thành.” Tiếng trầm thấp pha lẫn chút khàn khàn: “Cậu biết cảm giác đau lòng không?”
Nam Thành lắc đầu.
Anh ta chưa từng trải qua tình yêu khắc cốt minh tâm.
Thế nên chưa từng trải nghiệm.
Anh ta cảm giữa thích và yêu là một khoảng cách.
“Tôi biết.” Trên mặt anh không có biểu cảm lạnh lùng và xa cách thường ngày, mà thay vào đó là một loại chán chường.
Biết bản thân suýt chút nữa đã trở thành bố, nhưng…
Một khắc này anh không thể thở nổi.
Thứ mà anh luôn truy cầu thật ra đã ở ngay bên anh.
Mãi đến khi mất đi, anh mới biết những ngày ấy là quý giá cỡ nào.
“Kỳ thật, là tôi ích kỷ, đã tổn thương em ấy còn muốn có được em ấy.” Anh biết nên chúc phúc cho cô mới là điều tốt nhất.
Thế nhưng anh không làm được.
Anh dùng hết hết thảy, chỉ muốn kéo cô trở về vị trí cũ.
Một ngày ba bữa, ôm nhau ngủ, cô cười với anh, nũng nịu với anh.
Cô đã từng nói: “Mạt Hàn, sau này có con, em hi vọng là con gái.”
Lúc ấy ngay khi anh nghe thấy tiếng con thì lòng liền xao động, nhưng rất nhanh đã bị anh tận lực bỏ qua, chỉ rất bình thản hỏi cô: “Tại sao lại thích con gái.”
Cô nói: “Như thế em sẽ có thể đặt tên nó là trứng gà, ngụ ý tình yêu của chúng ta đã đơm bông kết trái.”
Anh không làm đáp lại, bởi vì trong lòng của anh cảm thấy điều đó là không có khả năng.
Mặc dù bọn họ bên nhau thỉnh thoảng không dùng đến biện pháp tránh thai nhưng kết hôn hai ba năm cũng không có mang thai, anh cảm thấy cô sẽ không mang thai, nếu mang thai thì đã có từ lâu rồi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, tự anh rõ ràng tâm lý khi ấy của anh, tại sao lúc ở bên cô lại không cố gắng muốn tránh thai.
Không muốn, ngộ nhỡ có con, đứa bé này sẽ phải giao cho cô nên mới không muốn!
Dù sao lúc trước anh không rõ ràng lòng mình.
Có lẽ những hành động lơ đãng kia đã phản ánh tình cảm sâu xa nhất trong lòng anh.
Không sợ cô mang thai, có thể một nhà ba người, liệu có phải là trong tiềm thức muốn trải qua cả đời với cô?
Nếu như lúc ấy anh tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không để Tông Ngôn Hi có cơ hội mang thai.
Bởi vì lúc ấy anh không yêu, trong lòng chỉ có trả thù, có con thì sẽ tổn thương đứa con, dùng trí thông minh vốn có của anh thì sẽ rõ ràng đạo lý này.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!