Giang Mạt Hàn đột nhiên ngước lên.
“Đừng có kinh ngạc như vậy.” Lăng Vi ngồi trên ghế sofa, cười: “Có phải kinh ngạc lắm không?”
Giang Mạt Hàn trợn mắt không nói gì.
Lăng Vi đưa tay sờ mặt anh, trên mặt rõ ràng đang cười, tự nhiên lại có luồng khí nham hiểm: “Tôi một lòng một dạ tốt với anh, anh lại muốn tôi chết, Giang Mạt Hàn anh đúng là kẻ vô tình.”
“Việc tôi muốn cô chết, từ trước đến giờ vẫn không đổi.” Giang Mạt Hàn biểu cảm chán ghét, nói: “Lăng Vi, tôi đã từng có tình ý với cô sao?”
Lăng Vi nắm chặt đôi tay, cố gắng kìm nén nhưng vẫn không nhịn được tức giận đến biến mặt, rất nhanh biểu cảm tức giận của cô đã chuyển thành nụ cười ẩn ý: “Ha ha, cho dù anh muốn tôi chết thì đã sao? Mạng của anh bây giờ còn nằm trong tay tôi.”
Cô ấy đứng dậy, ngồi lên chân của Giang Mạt Hàn: “Anh chán ghét tôi, muốn tôi chết, nhưng tôi vẫn khăng khăng sống tốt, anh chán ghét tôi bao nhiêu thì bây giờ tôi gần anh bấy nhiêu, Giang Mạt Hàn anh biết không? Tôi yêu anh nhiều năm vậy, ngay lúc này, tôi mới cảm thấy sung sướng, bởi vì……”
Lăng Vi đưa môi của cô lại gần môi anh: “Tôi có thể có anh bất cứ lúc nào.”
Sắc mặt của Giang Mạt Hàn tái mét “Cô còn có sĩ diện không?”
”Hơ hơ.” Lăng Vi cười thẳng, cười đến mức bụng cũng đau rồi.
”Sĩ diện?” Bộ dạng lẳng lơ của cô: “Tôi cũng muốn có sĩ diện, là anh, khiến tôi mất hết sĩ diện.”
Bán đứng bản thân để đổi lấy tự do lúc này.
”Giang Mạt Hàn, tại sao tôi phải biến thành như vậy?”
Trong lòng cô ấy nghĩ: “Là anh, là anh làm tôi ra nông nỗi như ngày hôm nay, nếu lúc đầu anh chịu dạy tôi, tôi đâu có như thế? Giống như một con chuột qua đường, phải sống như một con quỷ núp núp ló ló, anh có biết tôi trong tù phải làm thế nào để qua ngày không?”
Thần sắc lạnh lùng của Giang Mạt Hàn, không có một chút gì vì bị cô khống chế mà che dấu sự chán ghét của mình đối với cô “Qua những chuỗi ngày sống không bằng chết? Đó là những tội lỗi cô phải chuột lấy.”
”Bắt đầu lại một lần nữa, tôi cũng vẫn không cứu cô.”
Thế nào là khoét tim?
Đại khái chính là ngay lúc này, người bạn yêu nhất, lại là người muốn bạn chết nhất.
”Anh ghét tôi đến thế sao?”
Miệng Lăng Vi rung rẩy.
”Đúng, tôi ghét cô.” Sắc mặt của Giang Mạt Hàn phục hồi đến bình tĩnh, sự tức giận vừa rồi cũng được hạ xuống, không đáng vì cô mà tức giận, cô không xứng!
”Nếu như có thể, tôi sẽ tự tay giết chết cô.”
Đôi mắt Lăng Vi ửng đỏ: “Vì Tông Ngôn Hi?”
”Cô không có tư cách nhắc cô ấy.” Giang Mạt Hàn cười nhạo.
”Ơ, ha ha.” Lăng Vi cười lớn: “Hiện giờ anh rơi vào tay tôi, mặc tôi xâu xé, còn làm những việc k1ch thích hơn, anh sống đủ chưa?”
Khâu Minh Diễm núp trong phòng, tuy rằng bà đã làm người xấu, nhưng vẫn chưa muốn để lộ bản thân, kế hoạch do Lăng Vi ra mặt.
Nhưng cô vẫn luôn nói việc của mình, hình như đã quên sạch sẽ chuyện của bà rồi.
Bà chạy ra: “Chuyển nhượng cổ phần, cho anh ấy ký tên.”
Lăng Vi đang trong cơn thịnh nộ, quát một tiếng: “Bà im miệng!”
Khâu Minh Diễm ngơ một lát rồi quát lại: “Cô mới im miệng, không phải tôi, cô có cơ hội đứng trước mặt Giang Mạt Hàn sao?”
Lăng Vi chịu áp bức lâu ngày, bị Khâu Minh Diễm quát như vậy hoàn toàn bị mấy kiểm soát, chạy đến cho bà ăn một cái tát: “Không phải do tôi thất thế, tôi sẽ hợp tác với bà sao? Sao không xem lại bà có đức tính gì, một kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta, còn dám đứng trước mặt tôi ra uy.”
Khâu Minh Diễm che lại phần mặt bị đánh.
Hai mắt trợn tròn.
”Cô……”
Bà thật sự không thể tin.
”Cô dám đánh tôi sao?” Khâu Minh Diễm cũng không có hiền gì, một tay nắm lấy tóc cô: “Cô cũng không đi nghe thử, tôi đã bị ai ăn hiếp!”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!