“Cô phải tập quen đi” Tô Trạm cười rồi nháy mắt với Thẩm Bồi Xuyên: “Mau biểu diễn cho cô Lâm mở mang tầm mắt đi”.
“Muốn mở mang tầm mắt, không bằng cô Lâm theo tôi vào, đến gần có thể nhìn rõ hơn, như vậy mới kϊƈɦ thích”
“Tôi không muốn” Lâm Tân Ngôn quơ hai tay, từ chối sự đụng chạm của họ.
Bây giờ cô ta nói không muốn là không muốn được sao?
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên nhìn nhau, mặc kệ sự phản kháng của cô ta mà nhấc cô ta từ ghế lên sau đó kéo đi.
“Các người biết tôi là ai không mà lại dám làm vậy với tôi?” Lâm Tần Ngốn ra sức giãy giụa: “Mau thả tôi ra”
“Đương nhiên chúng tôi biết cô là ai, chính vì biết nên mới phải rèn luyện lá gan cho cô, bên cạnh Cảnh Hạo không cần người phụ nữ nhu nhược nhát gan”
Một câu của Tô Trạm đã chặn toàn bộ lời ‘Lâm Tân Ngôn muốn nói.
Cô ta bị cứng rắn kéo vào phòng thẩm vấn, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm cố ý kéo cô ta tới trước mặt Hà Thụy Lâm, giày dính máu, khi cô ta muốn rút chân về thì Hà Thụy Lâm đã túm lấy cổ chân cô ta, rõ ràng nhìn vô cùng yếu ớt nhưng lúc này lực nắm chân cô ta lại lớn lạ thường.
“Thả tôi ra, thả tôi ra” Lâm Tân Ngôn hoảng hốt đá loạn hai chân. Cô ta quá căng thẳng đã đá trúng đầu Hà Thụy Lâm một phát.
Trước mắt Hà Thụy Lâm bỗng tối đi hai giây. “Cô dám đá tôi?” Cô ta nhe răng, trong kẽ răng vẫn còn sót lại tơ máu, khuôn mặt tái nhợt, dữ tợn như lệ quỷ bò ra từ Địa ngục. “Tôi không có, không phải, tôi không cố ý, là cô túm lấy tôi trước” Lâm Tân Ngôn sợ hãi nói năng lộn xộn. Hà Thụy Lâm lúc này đã không còn hình người. Thẩm Bồi Xuyên ở bên cạnh đạp cô ta một phát: “Cô Lâm đá cô một cái thì thế nào?”
“Đúng thế, cũng không xem xem cô ấy là ai, cô tưởng cô là người nhà họ Hà thì chúng tôi không dám động vào cô sao? Dám động vào cô Lâm, chán sống rồi à?” Tô Trạm bày ra dáng vẻ ngồi chém gió tự kỷ: “Cô cho rằng cô có chỗ dựa là nhà họ Hà thì chúng tôi không dám động vào cô ư?
Không phải tôi mạnh miệng, nhưng dù nhà họ Hà dám tới cầu xin tha thứ thì chúng tôi cũng hủy diệt nhà họ Hà, cô có tin không?”
Nói rồi anh ấy cố ý nhìn sang Lâm Tân Ngôn: “Cô Lâm nói có phải không?”
“Lâm Tận Ngôn căn bản không dám lên tiếng.
Hà Thụy Lâm có chỗ dựa là nhà họ Hà mà còn rơi vào kết cục này, vậy cô ta không có bất kỳ chỗ dựa nào mà bị phát hiện không phải Lâm Tân Ngôn thật sự, vậy thì…
Cô ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Hà Thụy Lâm bị đạp một phát nằm bò ra đất mãi không nói một câu.
Toàn thân cô ta đau đớn, một phát đạp vừa nãy của Thẩm Bồi Xuyên suýt chút nữa đã lấy mạng cô ta.
Cô ta chật vật như này, bị người khác sỉ nhục thế này mà Lâm Vũ Hàm – một người giả mạo lại được hai người bạn mà Tông Cảnh Hạo tín nhiệm nhất ủng hộ và tôn kính.
Cô ta tức giận, buồn bực, dựa vào đâu mà mọi điều tốt đều dành cho Lâm Vũ Hàm?
Cô ta không cam lòng!
Hư!
Giận sôi máu, Hà Thụy Lâm phun ra một ngụm máu, vừa hay trúng chân Lâm Tâm Ngôn.
Chất lỏng ấm nóng như một bàn tay có nhiệt độ vuốt ve làn da Lâm Vũ Hàm, tê dại, ngứa ngứa, cô ta giật nảy mình “a” lên miệng tiếng, sợ hãi hét lên.
“Đi chết đi, chết đi.” Lâm Tân Ngôn có tâm cơ đập liên tục lên đầu Hà Thụy Lâm, ý đồ đánh chết cô ta.
Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật cho cô ta. Cô ta không thể để Hà Thụy Lâm sống sót.
Không thể!
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm nhìn cô ta đạp liên tục lên đầu Hà Thụy Lâm không ngừng, khi Hà Thụy Lâm sắp hôn mê mới kéo “Lâm Tâm Ngôn ra.
“Các người buông ra, để tôi đánh cô ta, cô ta hại tôi, cô ta phải chết, các người mau giúp tội giết chết cô ta, mau lên.”
Mấy ngày nay Hà Thụy Lâm đã chịu mọi sự tra tấn, chưa chết nhưng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, căn bản không có sức đánh trả, nếu Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm kéo Lâm Vũ Hàm ra muộn vài phút nữa thì có lẽ cô ta sẽ chết.
Người phụ nữ này muốn giết cô ta để diệt khẩu sao?
Có lẽ là oán niệm dâng lên khiến ý chí cầu mong sống sót của Hà Thụy Lâm vô cùng mãnh liệt, cô ta dựa vào chút sức lực cuối cùng hét lên: “Cô ta căn bản không phải Lâm Tâm Ngôn!”
Ánh mắt Lâm Tận Ngôn bỗng giật mình, sau đó lại tràn đầy ý lạnh: “Đã sắp chết rồi mà vẫn dám ăn nói linh tinh, xem tôi có đánh chết cô hay không?
Nói rồi Lâm Tân Ngôn nhào về phía Hà Thụy Lâm, Tô Trạm kéo cô ta lại: “Cô gấp cái gì, miệng mọc trêи người cô ta mà cô còn không cho cô ta nói, hơn nữa tôi cảm thấy rất thú vị, cô ta nói cô không phải Lâm Tân Ngôn” Tô Trạm tới gần mặt cô ta, nhìn trái nhìn phải, nhìn từ trêи xuống dưới, đùa cợt nói: “Lẽ nào khuôn mặt này đã được phẫu thuật thẩm mỹ?”
Toàn thân Lâm Tân Ngôn khẽ run: “Anh nói linh tinh gì vậy?”
“Tôi chỉ đùa thôi mà, đừng coi là thật” Tô Trạm cười.
Hà Thụy Lâm nắm chặt tay, sợ Tô Trạm tin lời Lâm Vũ Hàm: “Cô ta thật sự không phải Lâm Tâm Ngôn..”
Giọng nói lại im bặt.
Cô ta lại khó khăn ngẩng đầu, nhìn người đàn ông yên lặng ngồi nhìn mọi chuyện xảy ra trong phòng bên ngoài bức tường thủy tinh, dường như mọi thứ đều được anh nằm trong lòng bàn tay.
Thời khắc này cô ta mới biết mục đích của anh.
Cô ta vừa vào đã bị Thẩm Bồi Xuyên rút móng tay, đau đớn khiến cô ta mất khả năng suy nghĩ, sao cô ta có thể quên Tông Cảnh Hạo đã sớm phát hiện Lâm Tâm Ngôn này căn bản không phải Lâm Tâm Ngôn thật.
Để cô ta tới chỉ là muốn khiêu khích quan hệ hai người.
Nhưng ý muốn cô ta chết của Lâm Vũ Hàm lại rõ ràng là thật.
Cô ta cười, cười đến thê lương: “Tôi theo anh lâu như vậy, sao có thể quên thủ đoạn của anh?”
Nước mắt cô ta chảy xuống, lẫn vào trong vết máu, máu đặc sệt bị dung hòa.
“Tôi nói, tôi nói Lâm Tâm Ngôn đang ở đâu, nhưng tôi có một điều kiện”
Lúc này cuối cùng Tông Cảnh Hạo cũng không xem kịch nữa, anh đứng lên rồi bước đi, nhìn như không nhanh không chậm nhưng thật ra đã không có trật tự.
“Lâm Tân Ngôn đứng bên cạnh đã sớm trợn tròn mắt, cô ta, cô ta, lời cô ta nói có ý gì?
Tô Trạm hờ hững nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta rồi hừ lạnh một tiếng. “Lâm Tận Ngôn run lẩy bẩy, lẽ nào Hà Thụy Lâm đã bán đứng cô ta từ sớm?
Nếu không Tông Cảnh Hạo không thể biết chuyện cô ta không phải Lâm Tân Ngôn.
Dù sao chuyện này chỉ có mình cô ta biết.
Cô ta tức giận hai tay nắm chặt thành quyền, bỗng nhiên nhào tới Hà Thụy Lâm trêи đất, đè lên người cô ta rồi hai tay bóp chặt lấy cổ cô ta: “Tiện nhân, đi chết đi, đi chết đi!”
Thẩm Bồi Xuyên đá văng ‘Lâm Tân Ngôn ra: “Chán sống rồi à?”
Sau đó anh ấy ra hiệu bằng ánh mắt cho hai người đàn ông đứng ở góc tường: “Bắt cô ta lại” Lúc này không thể để cô ta quấy rối, thám thính tung tích Lâm Tân Ngôn quan trọng hơn.
Hơi thở Hà Thụy Lâm đứt quãng, đến họ cũng chỉ là cơ thể hơi rung động, không ra tiếng.
Tông Cảnh Hạo nhíu mày.
Thẩm Bồi Xuyên ngồi xổm xuống vuốt lưng cho cô ta: “Sẽ không chết đâu”.
Mặc dù cô ta bị tra tấn không nhẹ nhưng sẽ không chết, anh có chừng mực.
Tông Cảnh Hạo thở nhẹ một hơi, bóp mở miệng cô ta, nếu chết thì không thể đền tội nữa rồi.
“Nói, Lâm Tận Ngôn đang ở đâu?” Thẩm Bồi Xuyên đỡ cô ta ngồi dậy.
Một lúc sau cô ta mới lại sức, chậm rãi nâng mắt nhìn Lâm Tân Ngôn đang bị khống chế, đôi môi khô nứt dính máu hé mở, giọng nói yếu ớt: “Tôi có thể nói nhưng tôi có một điều kiện.”
“Cô nói đi.”
Khóe môi cô ta nhếch lên thành một nụ cười khát máu: “Tôi muốn cô ta chết!”
“Tiện nhân, mày mới đi chết ấy, đi chết đi” Lâm Tâm Ngôn nhìn Tông Cảnh Hạo, vội vàng giải thích: “Anh đừng nghe cô ta nói linh tinh, em thật sự là Lâm Tâm Ngôn, là thật, nếu anh tin lời cô ta tức là đã bị cô ta lừa, đừng tin lời cô ta!”
“Chặn miệng cô ta lại!” Thẩm Bồi Xuyên quát lớn, sao lại không có năng lực thế chứ? Hai người đàn ông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lấy gì chặn bây giờ?
Bên cạnh không có đồ vật gì, cuối cùng một người thở dài, dùng tay mình chặn cái miệng còn đang muốn nói của Lâm Tân Ngôn lại.
Hà Thụy Lâm cười, khuôn mặt không có chút xinh đẹp nào, thậm chí còn đáng sợ, cô ta nhìn Lâm Vũ Hàm: “Cô nhìn lại cô đi, ngoài có một khuôn mặt giống Lâm Tâm Ngôn y đúc, đến giá trị lợi dụng cũng không có, A Hạo sẽ giữ cô lại sao?”
Lâm Vũ Hàm trừng lớn mắt, tơ máu ngưng lại, hận không thể nhào tới cắn chết cô ta.
Hà Thụy Lâm không thèm để ý, lời nói với Lâm Vũ Hàm nhưng lại mang ý khác: “Hôm đó sau khi Lâm Tần Ngôn bị anh tôi đưa đi, cô cũng không biết ở đầu phải không? Dù sao tôi cũng có thứ mà A Hạo muốn, cô có gì?”