*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian ngừng lại.
Lâm Tâm Ngôn đứng ở đó, lảo đảo, như thể một giây tiếp theo cô sẽ ngã xuống.
Ánh mắt Tông Cảnh Hạo nhìn cô gần như tuyệt vọng nói từng từ từng chữ.
"Đêm đó là anh."
Cô bị những lời này của Tổng Cảnh Hạo khiến cho kinh hãi, cứ như là bị điện giật vậy, đầu óc ở trong trạng thái nửa ngơ nửa loạn.
Giống như khúc gỗ đứng như trời trồng.
"Anh... Anh, anh... nói cái gì?" Bỗng cô bụm mặt, vừa khóc vừa cười: "Làm sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy chứ, sao lại có thể là anh chứ?"
Cô không thể tin được, đi tới đi lui ở trước giường, sao lại có thể như vậy?
Chân của cô không cẩn thận đụng vào mép giường, ngã ngồi xuống đất, cô gia sức giựt tóc mình: "Năm đó Hà Thụy Trạch đã điều tra cho tôi, anh ấy nói, anh ấy nói... Đêm đó là một người địa phương, tại sao có thể là anh?"
Tông Cảnh Hạo túm lấy bàn tay đang tự làm bị thương chính mình của cô, nắm lấy cằm của cô, buộc cô phải nhìn mình: "Em nói cái gì? Em đã từng điều tra?"
Bên trong vành mắt của cô còn lưu lại một chút nước mắt.
Cô thấp thỏm lo âu nhìn hắn, trong miệng như ngậm một cục đá, ô ô a a nửa ngày cũng không nói ra lời, cô rút cánh tay bị Tông Cảnh Hạo siết chặt ra, ngón tay lúc ấy xẹt qua gò má của hắn, trượt đến cổ, theo cổ áo bám lấy bờ vai của hắn: "Có một lần. tôi phát hiện vết cắn trêи vai anh... Tôi đã từng nghi ngờ, cho nên nhờ Hà Thụy Trạch điều tra giúp, sau đó hắn nói với tôi... Đêm đó là một người dân địa phương"
Cô dần dần tỉnh táo lại, lẽ nào nghi ngờ trước đây của cô là thật, là do Hà Thụy Trạch lừa cô?
Hà Thụy Trạch vẫn luôn ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, giúp đỡ cô, còn thường xuyên nói rất thương Tiểu Hi và Tiểu Nhụy không có cha.
Thế nhưng, thật ra hắn vẫn luôn biết sự thật, vẫn luôn giấu giếm cô?
Cô nàng mắt lên: "Anh ấy lừa tôi sao?"
Tay cô lạnh ngắt, Tông Cảnh Hạo nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm nóng, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Lúc này, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của hắn, mọi lời nói đều hóa thành một cái hôn sâu đậm đặt lên môi của cô.
Lâm Tâm Ngôn vẫn đang cảm thấy như nằm mơ, tất cả mọi chuyện đều mờ mịt không chân thật. Như là bong bóng trong mơ vậy, chỉ cần đâm một cái thì sẽ vỡ.
Nhưng mà hơi ấm của hắn gần trong gang tấc, chân thật như vậy, nóng bỏng như vậy.
"Anh điều tra rõ ràng rồi sao?"
Cô không biết có phải hắn vì muốn để cô yên tâm mà bịa ra lời nói dối này không.
Tông Cảnh Hạo rũ đôi mắt, cầm tay cô đặt ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp: "Không cần điều tra, tôi biết đấy là em"
Cho đến giây phút hắn biết được sự thật kia, hắn mới hiểu cảm giác thân thuộc đối với cô từ đâu mà đến.
Hóa ra tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Lâm Tân Ngôn rút tay về, lòng bàn tay hắn chợt trống không, hắn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Tân Ngôn ngưng mắt nhìn hắn: "Tôi không muốn lại phạm sai lầm"
Cô đột nhiên tỉnh táo lại, chuyện này không phải là chuyện đùa, đây có lẽ là cha của con cô.
Tông Cảnh Hạo xoa đôi mắt đang sưng lên của cô, cô gầy đi rồi, da thịt lạnh ngắt, có thể tưởng tượng được cô đã chịu khổ không ít.
"Em nghĩ làm sao tôi lại biết chuyện này?" Tông Cảnh Hạo ngồi ở mép giường, ôm cô vào lòng bàn tay vuốt nhẹ trêи bả vai của cô, nói cho cô chuyện Tông Khải Phong lén đi xét nghiệm DNA sau lưng hắn.
Cho nên, quả thực Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi chính là con của hắn, chuyện này không thể nghi ngờ.
Lâm Tâm Ngôn từ từ nhắm mắt lại.
Cô vẫn có cảm giác mình như là đang nằm mơ.
"Anh véo tôi một cái thử đi".
Tại sao lại xuất hiện ở đây, còn có liên quan đến Bạch Dận Ninh?
Đã xảy ra những chuyện gì?
Cô đã trải qua những gì?
Nhớ đến những ngày tháng bị Hà Thụy Trạch hạn chế tự do ấy, cô không chịu được mà run rẩy, nhiều lần sống chết, bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi. Bàn tay hắn dày rộng ấm nóng vỗ về tấm lưng gầy nhỏ của cô, từng chút từng chút một an ủi cô, xoa dịu tâm tình lo lắng của CÔ.
Qua thật lâu, Lâm Tâm Ngôn mới có thể bình tĩnh kể lại bản thân đã trải qua những chuyện gì trong khoảng thời gian này: "Tôi bị Hà Thụy Trạch đưa đến nơi này, sau đó tôi bỏ trốn, là Bạch Dận Ninh đã cứu tôi."
Cô không nói một chữ nào về những nguy hiểm trong đó.
Tông Cảnh Hạo biết cô nhất định là có điều giấu diếm, chỉ cần là nơi cô bị nhốt đều giật mình khi nhìn thấy, hắn ôm lấy eo thon của cô nằm xuống, cứ nằm ngang trêи giường, không đắp chăn, hắn ôm cô thật chặt, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cô.
Bốn mắt nhìn nhau sững sờ.
Mặt của Lâm Tâm Ngôn nóng lên: "Anh tránh ra"
Tông Cảnh Hạo cũng không nghe lời đứng lên, mà là nhìn theo đai lưng của cô, bụng của cô rất bằng phẳng, một chút mỡ thừa cũng không có, da thịt trắng nõn lộ ra, dưới rốn có vết rạn mờ mờ, không quá đậm, vết trắng dài kéo xuống chút nữa...
Yết hầu của hắn không tự chủ được chuyển động.
Mặt của Lâm Tâm Ngôn nóng lên, xấu hổ và giận dữ đẩy hắn ra, hắn nắm lấy cổ tay cô, thuận thế vùng lên, trọng tâm của cô chênh vênh, thoáng cái đã ngã xuống giường, Tông Cảnh Hạo thuận thế xoay người đè xuống.
Quần áo của cô mở phanh ra, bị hắn đè dưới người.
Mà người đàn ông phía trêи cô quần áo ngoại trừ có chút nếp nhắn ra thì rất chỉnh tề, thân thể cường tráng của hắn nằm ở phía trêи cô, đáy mắt nóng rực như lửa, gần như là tràn cả ra ngoài, vẫn còn mạnh mẽ kiềm chế: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp"
Theo lý mà nói, đúng thật vậy, chưa làm thủ tục ly hôn, trêи pháp luật, bọn họ vẫn còn là vợ chồng.
Ánh mắt của hắn rất nóng, khiến cổ họng của cô khô khốc: "Anh, anh đã từng nói phải đợi tôi đồng ý"
Ngón tay hắn miết xuống lòng bàn tay của cô từng chút từng chút một: "Thế nhưng tôi không muốn đợi."
Hắn cúi đầu hôn lên đôi mắt trăn trở của cô, thanh âm vừa trầm vừa thấp: "Tôi muốn em" Mắt của hắn vùi vào hõm cổ của co: "Rất muốn."
Lâm Tâm Ngôn hơi nghiêng đầu: "Cho tôi thêm một chút thời gian."
Cô còn chưa chuẩn bị tốt.
Tông Cảnh Hạo xoay mặt cô lại, hôn lên môi của cô: "Muốn bao lâu?"
Lâm Tâm Ngôn nhìn trần nhà, ánh sáng nặng nề: "Thời niên thiếu, tôi cũng ước mơ có mối tình mãnh liệt, nhưng thực tế, ngay cả yêu đương cũng chưa từng, tôi không biết đấy là cảm giác gì..."
Ánh mắt di chuyển, cô nhìn hắn: "Chờ em thích tôi."