“,”Tông Cảnh Hạo cảm thấy hắn đúng là người đàn ông khổ sở nhất trêи đời này rồi, rõ ràng người đang ôm trong lòng là vợ mình, vậy mà không được làm gì.
Hắn vùi mặt vào mái tóc cô, hương thơm dầu gội bay thoang thoảng, hắn cắn nhẹ, hôn vào gáy cô.
Một nửa khuôn mặt của Lâm Tân Ngôn vùi vào trong gối, cô nhìn con trai, con gái đang ngủ say, đưa tay chạm vào má chúng.
Cô bỗng nhớ tới đêm điền cuồng đó, không có dịu dàng kiều diễm, mà tâm trạng lại trở nên u ám.
“Tông Cảnh Hạo, anh đã ngủ với bao nhiêu phụ nữ rồi?”
Không biết tại vì sao, nghĩ đến hắn đã từng mây mưa trêи giường cùng với người phụ nữ khác, trái tim cô đau thắt lại.
Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô.
Mặc dù nói cô luôn luôn xem nhẹ nó, nhưng ấn tượng mà hắn để lại cho cô lại vô cùng sâu đậm.
Đều nói phụ nữ là kiểu người cảm tính.
Cô thấy đúng như vậy.
Đối với người đàn ông lấy đi lần đầu của mình, đều có một loại cảm tình đặc biệt.
Nụ hôn của Tông Cảnh Hạo khựng lại, chóp mũi hắn vẫn ngửi thấy mùi thơm trêи người cô, nhàn nhạt, vậy mà lại làm hắn nhớ mãi không quên.
Giọng hắn có chút khàn khàn, hỏi: “Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Lâm Tân Ngôn vùi mặt sâu hơn vào trong gối: “Thuận miệng hỏi thôi, tôi buồn ngủ rồi, ngủ thôi.”
Nhưng Tông Cảnh Hạo không cảm thấy cô chỉ là thuận miệng hỏi.
Nắm lấy vai xoay người cô lại, Lâm Tân Ngôn phản kháng, kìm giọng nói “Anh đừng động vào tôi, tôi buồn ngủ rồi.”
Tông Cảnh Hạo mặc kệ sự phản kháng của Lâm Tân Ngôn, mạnh mẽ xoay người cô lại, nhìn vào mặt cô “Nói cho tôi biết, em sao vậy?”
Lâm Tân Ngôn giả vờ bình tĩnh “Tôi chỉ buồn ngủ thôi.”
Tông Cảnh Hạo bóp nhẹ cằm của cô, nâng lên, để cô nhìn thấy mình “Em ghen à?”
“Không có.” Cô lập tức phủ nhận.
Chỉ là cô cảm thấy thua thiệt, cô trao cho hắn những gì trân quý nhất, còn hắn thì không.
Không phải là ghen.
Cô kiên quyết không thừa nhận.
“Vậy sao em lại giận dỗi?” Ánh mắt hắn sáng lên, lấy tay vân vê đôi môi hồng của cô, cánh môi vô cùng mềm mại, ngón tay hắn đặt ở giữa môi, ẩm ẩm, rất thoải mái.
“Tôi không có.” Cô nhất định không chịu thừa nhận bản thân đang không vui, có chút ghen tuông.
Hắn cười: “Được rồi, không có…”
Vừa dứt lời, Tông Cảnh Hạo tiến tới, bờ môi hắn phủ kín môi cô, Lâm Tân Ngôn khẽ động, lại bị hắn uy hϊế͙p͙: “Nếu em muốn con thấy thì cứ động đậy.”
Lo lắng đến hai đứa trẻ, hành động phản kháng của Lâm Tân Ngôn dừng lại, đôi mắt ấm ức đỏ hoe.
Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của cô, trong lúc mập mờ, hắn nói “Tôi chưa từng ngủ với người phụ nữ khác, chỉ có em.”
Cả đời này, hắn chỉ muốn một người phụ nữ này.
Không cần gì khác.
“Thế còn Hà Thuỵ Lâm?” Chính mắt cô chứng kiến hắn đối với cô ta rất tốt.
Còn qua đêm ở biệt thự nữa.
Nói hai người chưa ngủ với nhau, cô không tin.
Đừng nói là Lâm Tân Ngôn không tin, đến chính Tông Cảnh Hạo cũng không thể tin.
“Trước đây anh cứ nghĩ mình không bình thường.” Không phải là không có hứng thú với Hà Thuỵ Lâm, mà là không có hứng thú với bất kì phụ nữ nào.
Hắn không có chút nhu cầu nào về ɖu͙ƈ vọng.
Ngày trước hắn đối tốt với Hà Thuỵ Lâm bởi vì cô ta nói rằng cô ta chính là người phụ nữ đêm đó.
Một người phụ nữ dâng hiến cho hắn thứ trân quý nhất, hắn nên chịu trách nhiệm.
Không phải yêu, càng không phải là thích, chỉ là trách nhiệm.
“Ưm… mẹ…” Lâm Nhuỵ Hi như gặp ác mộng, hai tay qươ quơ loạn xạ.
Lâm Tân Ngôn liền vội vàng xoay người lại ôm lấy con gái “Mẹ đây.”
Cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng con gái, “Ngoan, mẹ đây rồi.”
Lâm Nhuỵ Hi giơ bàn tay nhỏ bé lên, sờ vào ngực cô, như thể chắc chắn xem có phải là mẹ không, rồi mới yên tâm đi ngủ.
Lâm Tân Ngôn ôm con gái, rồi đắp chăn cho con trai, nói với người sau lưng: “Muộn rồi, ngủ thôi.”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Hắn cũng vòng qua, ôm lấy cô.
Cả đêm đó Tông Cảnh Hạo ngủ cũng không ngon lắm, mãi gần nửa đêm mới ngủ được.
Lâm Hi Thần cả đêm không mơ, ngủ ngon nhất, sáng ra, cậu bé là người thức dậy đầu tiên, nhìn thấy Tông Cảnh Hạo ôm Lâm Tân Ngôn ngủ, lông mày nhíu lại, ngồi trêи giường thở phì phò.
Cuối cùng không nhịn được nữa, cậu bé nắm lấy cánh tay của Tông Cảnh Hạo, chui vào giữa, tách hai người họ ra.
Cậu nhóc nhẽ động, Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn đều dậy, cậu nhóc phản ứng rất nhanh, ôm lấy cánh tay của Lâm Tân Ngôn, nhõng nhẽo chui vào lồng ngực mẹ: “Mami, mami ôm con.”
Cậu rất ít khi như thế.
Lần này bỗng dưng lại vậy, trái tim Lâm Tân Ngôn như mềm nhũn, ôm con trai vào lòng, hôn lên trán cậu một cái.
Tông Cảnh Hạo: “……”
Hắn lật người qua, yên lặng nhìn lên trần nhà.
Hắn chỉ muốn theo đuổi vợ, tại sao đến ngay con trai cũng đối phó với hắn?
“Mami, trước đây mẹ sống có tốt không?”
Lâm Tân Ngôn mơ mơ màng màng, mới sáng sớm, cậu bé nói sảng cái gì đây?
Cô đưa tay lên sờ trán con trai, Lâm Hi Thần lắc đầu “Con không sốt.”
“Vậy con… vừa rồi có ý gì?
Lâm Hi Thần ngó qua người đằng sau mẹ: “Lúc mẹ mang thai bọn con, bị người ta nói là không chồng mà chửa, sau này sinh ra tụi con, một mình nuôi tụi con lớn, mẹ rất vất cả. Do đó, với người đã từng phụ lòng mẹ, bỏ rơi mẹ trong lúc khó khăn nhất, mẹ tuyệt đối không được mềm lòng. Nếu không, người ta sẽ cho rằng mẹ dễ dãi, sẽ không trân trọng mẹ, lần sau sẽ làm tổn thương mẹ.”
Lâm Tân Ngôn cuối cùng cũng hiểu mới sáng sớm con trai đã nói những lời này vì lẽ gì.
Cô giơ tay lên, véo má con trai “Con học mấy lời đạo lý này ở đâu vậy hả?”
“Mẹ hứa với con, nhất định không được dễ dãi, mềm lòng tha thứ cho người làm tổn thương mẹ.” Lâm Hi Thần mặt nhăn nhó.
Thấy sự nghiêm túc của con trai, cô vừa vui mừng, vừa đau lòng, càng không nỡ từ chối, đành gật gật đầu: “Mẹ biết rồi.”
Tông Cảnh Hạo lại lật người, nằm bên cạnh giường, những lời Lâm Hi Thần vừa nói, rõ ràng là để cho hắn nghe.
Hắn thậm chí không thể phản bác dù là một từ.
Có câu nói như thế nào nhỉ?
Tự gây nghiệt thì không thể sống.
Nếu như ban đầu hắn không vì nguyên nhân Hà Thuỵ Lâm đã từng cứu hắn mà tin lời của cô ta, bây giờ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như này.
Trách người khác, không bằng trách bản thân.
Rèm cửa che hết ánh nắng bình minh, đã sắp bảy giờ rồi nhưng trong phòng còn rất tối, Lâm Tân Ngôn dậy tìm quần áo cho con, mặc quần áo, giúp hai con đánh răng rửa mặt.
Tông Cảnh Hạo cài cúc áo sơmi, đứng trước cửa nhà tắm: “Chúng ta đến trung tâm thương mại đi.”
Cô không có quần áo để mặc.
Lâm Tân Ngôn gật gật đầu.
Giặt sấy xong, cô mặc lại chiếc váy lễ phục đó, đi đến cửa định thay giày thì Tông Cảnh Hạo ngăn lại: “Đi dép lê thôi, chúng ta đến trung tâm thương mại rồi mua.”
Vết thương ở gan bàn chân còn chưa lành hẳn, hơn nữa đi giày cao gót không tốt cho mắt cá chân.
Lâm Tân Ngôn cúi xuống nhìn đôi dép lê của khách sạn trêи chân mình, chớp chớp mắt, như này liệu có ổn không?
“Anh cũng không chê em.” Tông Cảnh Hạo muốn làm cô an tâm, ôm lấy bờ vai của cô “Có anh rồi.”
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu lên nhìn hắn, áo vest giày da, dáng người cao ráo, nổi bật, khí chất của người thành công, cô cúi đầu, đến hắn còn không chê, cô còn để ý cái gì nữa?
Xuống lầu ăn bữa sáng, sau đó bọn họ rồng rắn lên xe, ba chiếc xe trước trước sau sau nối đuôi nhau rời khách sạn.
Sau gần 20 phút mới tới trung tâm thương mại lớn nhất Bạch Thành.
Tông Cảnh Hạo ôm con gái, Lâm Tân Ngôn dắt tay con trai xuống xe.
Trung tâm thương mại này cũng không to lắm, tổng cộng có bốn tầng, đại sảnh có thang máy lên xuống, khu vực xung quanh có đây đủ tiện nghi giải trí cho trẻ em, tầng hai là quần áo, tầng ba là trang sức, tầng bốn là rạp chiếu phim và nhà hàng.
Lâm Nhuỵ Hi nhìn thấy phía dưới có khu vui chơi, không muốn đi lên.
“Anh với con ở dưới đợi tôi, tôi lên lầu mua quần áo xong liền xuống.” Lâm Tân Ngôn rất hiểu con gái, nếu không cho nó chơi, nó sẽ náo loạn một hồi không thôi.
Lâm Tân Ngôn buông con trai ra, bảo cậu nhóc ở dưới chơi với em gái: “Con trông em giúp mami chút nhé.”
Lâm Hi Thần gật gật đầu “Vậy mami đi nhanh nhé ạ.”
“Uhm”
Một mình Lâm Tân Ngôn lên lầu, theo sau là vệ sĩ do Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp.
Lâm Tân Ngôn vốn là nhà thiết kế thời trang, rất có mắt nhìn quần áo, trước hết là phải thoải mái dễ chịu, cô cũng không tham gia các hoạt động quan trọng, nên cũng chọn một vài trang phục đơn giản.
Cô nhìn thấy một cửa hiệu có tên là MO, trước đây cũng từng mua rồi, kiểu dáng hay chất liệu khi mặc lên người đều rất thoải mái, cô rất thích, do đó liền đi vào cửa tiệm.
Cô cũng không nghĩ tới, Bạch Thành nhỏ như vậy mà cái có cửa tiệm này.
Lâm Tân Ngôn thích một bộ màu kem, áo hoodie có mũ, cô nhìn về phía nhân viên phục vụ đang ngồi bấm điện thoại trêи ghế sofa, hỏi: “Áo này có size S không?”
Nữ nhân viên cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Áo đó 4800 tệ, cô có chắc muốn thử không?”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Từ trước tới nay, cô đi vào bất kỳ cửa tiệm nào, nhân viên đều rất nhiệt tình phục vụ, kiểu thái độ phục vụ như này cô chưa gặp bao giờ.
Lâm Tân Ngôn hít một hơi: “Tôi chắc chắn.”
Nhân viên phục vụ đó cuối cùng cũng chịu đứng dậy, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn chân đang đi dép lê, cong môi chế giễu: “Bây giờ đều thịnh hành đi dép dùng một lần ra ngoài đường sao?”
Rất rõ ràng, nữ nhiên viên cảm thấy Lâm Tân Ngôn mặc đồ như thế, làm sao mua nổi quần áo đắt thế này.
Trong lúc treo quần áo, nữ nhân viên phục vụ lải nhải: “Cửa hàng của chúng tôi đều là thương hiệu có tiếng, thương hiệu lớn, hơn nữa tất cả đều do nhà thiết kế nước ngoài thiết kế. Thử xong bắt buộc phải mua hàng…”
“Vậy đừng lấy cho tôi nữa, cảm ơn.” Lâm Tân Ngôn chỉ muốn mua quần áo, tại sao phải nói nhiều như vậy.
Thử rồi thì phải mua?
Điều khoản nào mà ngang ngược như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như thế này.
Nhân viên phục vụ cầm quần áo lên, ném mạnh một cái, đứng trước mặt Lâm Tân Ngôn nói: “Cô có ý gì đây, tôi hỏi cô chắc chắn hay không chắc chắn? Cô bảo là chắc chắn, rồi tôi mới lấy đồ cho cô, đồ tôi cũng lấy rồi, giờ cô bảo là không, cô muốn chơi tôi à?”
“Không phải….”
“Không phải cái gì mà không phải?” Nhân viên phục vụ hung hăng.
Lâm Tân Ngôn cho rằng loại người này không thể nói lí lẽ được, quay người định rời đi, nhưng bị nhân viên phục vụ kéo tay giữ lại: “Cô không được đi, quần áo tôi cũng mang ra cho cô rồi, cô nhất định phải mua!”
“Lí lẽ của cô kiểu gì vậy?” Lâm Tân Ngôn thực sự shock trước thái độ ngang ngược của nhân viên, theo lý mà nói, nhân viên phục vụ các cửa hàng đều được đào tạo chuyên nghiệp, làm sao có thể vô lý như thế này được?
“Cô không mua nổi thì không mua nổi, còn ở đây giả bộ cái gì?” Nữ nhân viên quệt miệng, hừ lạnh, Lâm Tân Ngôn hôm nay không mua, cô cũng đừng hòng mà rời khỏi đây “Cô bắt tôi mang ra, cô phải mua, tôi cũng nói giá thành với cô rồi, 4800 tệ, đưa tiền đây.”
“Gọi chủ tiệm của cô ra đây.” Xem ra, cô không thể nói rõ ràng với loại người này rồi.
“Chủ tiệm có việc, không ở đây, lời của tôi với chủ tiệm là một, chúng tôi là chị em họ, tôi cũng như chủ mà thôi.”
Lâm Tân Ngôn xem như đã hiểu, hoá ra là có gia thế, thảo nào cô ta mới phách lối như vậy.
“Cô này, kinh doanh không phải là làm như này đâu…”
“Bớt nói nhảm với tôi đi, đưa tiền đây, rồi cầm quần áo của cô đi đi!” Nữ nhân viên phục vụ vênh váo đắc ý, ỷ là họ hàng của chủ tiệm, nghĩ mình thành chủ thật rồi.
“Nếu tôi không đưa thì sao?” Lâm Tân Ngô lạnh mặt.
“Á à, thế thì cô đừng hòng mà đi. Nói cho cô biết, chị họ tôi quen biết với Bạch Dận Ninh, Bạch Tổng Bạch Dận Ninh, cô biết hay không? Bạn của chị họ tôi, cả cái trung tâm thương mại này đều là của anh ấy, cô ở đây thích đóng vai hảo hán, cô tìm nhầm chỗ rồi.”
Càng là người leo từ đáy xã hội leo lên, có chút chỗ dựa, càng vênh vang đắc ý.
Chính là kiểu người như nhân viên phục vụ này.”