Đêm khuya Lâm Tâm Ngôn đang chìm sâu trong giấc ngủ, cô chỉ cảm thấy trêи mặt mình ngứa ngứa, cô khẽ động đậy, đang ngủ dở thì tỉnh dậy. Cô cảm thấy có người đang hôn cô, hôn từ má xuống dưới miệng...
Đột nhiên cô mở mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt sáng đang nhìn cô.
“Sao anh không ngủ?" Giọng của cô khàn khàn vì vừa mới tỉnh. Tông Cảnh Hạo cười: "Em tỉnh rồi à?”.
Lâm Tận Ngôn túm túm tóc, thế mà không tỉnh được à?
Cách gọi dậy như thế này đúng là đặc biệt quá rồi. Tông Cảnh Hạo lấy áo khoác ngoài cho cô: “Đi thôi, anh dẫn em đi xem thứ này”
Lâm Tân Ngôn nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say bên cạnh, khuôn mặt nhỏ hồng hào, dường như chúng đang ngủ rất say. "Còn chúng thì sao?” Lâm Tâm Ngôn không muốn rời con chút nào.
“Chỉ cách một bức tường thôi
Tông Cảnh Hạo đã sắp xếp xong hết rồi.
Bọn họ đã sửa cột của căn phòng, nó cũng là vì Lâm Tân Ngôn nghĩ cho bọn trẻ, trong lòng chúng có ám ảnh.
Anh mặc áo khoác ngoài cho Lâm Tâm Ngôn, xong xuôi Lâm Tân Ngôn mới xuống giường, Tông Cảnh Hạo khoác vai cô cùng đi ra khỏi cửa.
Lúc đóng cửa, anh nhìn qua bọn trẻ trêи giường, thấy chúng nó không có dấu hiệu tỉnh ngủ anh mới nhẹ nhàng đóng cửa.
Trong phòng bên cạnh, Thẩm Bồi Xuyên vẫn chưa ngủ, anh ấy đang ngồi uống trà trêи ghế sofa, trước mặt đặt một bộ dụng cụ uống trà, có ấm trà và sáu chiếc cốc trà bằng sứ, ấm trà sôi sùng sục, làn hơi nước bay lên nghi ngút, cả căn phòng đều nồng đậm hơi trà.
“Chị dâu đến rồi à" Thẩm Bồi Xuyên đặt ly trà xuống, anh đứng dậy vừa cười vừa chào hỏi.
Lâm Tâm Ngôn cười: “Anh chưa ngủ à”
"Sao có thể ngủ được” Ánh mắt Thẩm Bồi Xuyên khẽ trầm xuống: “Dám làm trò trước mắt tôi, không bắt được người, tôi ngủ không ngon”
Lúc này Lâm Tân Ngôn biết tại sao lại gọi cô đến, lẽ nào đã có manh mối gì rồi à?
Nếu không sẽ không gọi cô đến làm gì. "Nhanh như thế mà đã tra ra điều gì rồi à?” Lâm Tân Ngôn kinh ngạc nói.
“Vẫn chưa chắc, nhưng sẽ nhanh thôi.” Vẫn còn một đám người chưa quay lại, là người mà Thẩm Bồi Xuyên phải đến nhà của Diệu Thanh Thanh,
Tông Cảnh Hạo nhấn vai cô ngồi xuống, anh cầm điều khiển trêи mặt bàn, mở màn hình trêи tường ra.
Màn hình hiển thị ra rất nhanh: "Anh Bạch là ai?”.
Trong màn hình, một người mặc áo jacket nam đang nhìn chằm chằm vào Diệu Thanh Thanh.
Thẩm Bồi Xuyên sợ Lâm Tân Ngôn cảm thấy khó hiểu, anh ta đứng bên cạnh giải thích: “Tông Cảnh Hạo nghi ngờ người phụ nữ này đã nói cho Bạch Dận Ninh biết, cậu ấy để anh ta đi điều tra thực ra là để nhử mồi thôi, lợi dụng quan hệ của anh ta với Diêu Thanh Thanh, điều tra nơi ở của cô ta, quả nhiên sau khi Bạch Dận Ninh rời khỏi khách sạn liền đi tìm Diệu Thanh Thanh”
Thẩm Bồi Xuyên cho người đi theo anh ta lên tầng, điều tra ra địa chỉ của Diệu Thanh Thanh.
Đợi đến khi Bạch Dận Ninh rời đi, người đó mang tiền đến gõ cửa nhà Diệu Thanh Thanh, nói là Bạch Dận Ninh đưa cho cô ta, lúc đưa tiền cho cô ta thì xuất hiện một người đàn ông mặc áo khoác da đến cướp tiền trong tay Diêu Thanh Thanh, lúc hai người giằng co với nhau, người theo dõi kia sẽ nhân cơ hội gắn camera theo dõi lên ti vi.
Lúc này mới xuất hiện hình ảnh người đàn ông mặc áo khoác da chất vấn Diêu Thanh Thanh, hỏi cô ta anh Bạch là ai.
Lâm Tân Ngôn ngước mắt nhìn Thẩm Bồi Xuyên: "Sao anh biết ý đồ của Tổng Cảnh Hạo?"
Cô nhớ lúc đó, Tông Cảnh Hạo nói xong liền ôm Lâm Hi Thần đi rồi.
Anh không hề phối hợp hành động với Thẩm Bồi Xuyên.
Mà sau khi ăn cơm xong, anh mới gọi mọi người qua đó.
“Sau khi Tông Cảnh Hạo đi, tôi nhận được tin nhắn của cậu ấy” Chính lúc này anh mới biết được ý đồ của Tổng Cảnh Hạo.
Lúc anh rời đi chính là muốn cho Bạch Dận Ninh thấy, chuyện này anh giao cho anh ta, anh sẽ không nhúng tay vào, nhưng trêи thực tế, hành động đó chỉ làm cho anh ta xem mà thôi.
Bây giờ tính toán, Bạch Dận Ninh cũng không biết chính mình bị lợi dụng.
Lâm Tần Ngôn liếc nhìn Tông Cảnh Hạo, tâm tư của người đàn ông này đúng là sâu như đáy biển.
Sâu đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi, tâm tư của một người sao có thể thâu toàn như thế được?
Rõ ràng là anh lợi dụng người khác nhưng lại khiến người đó không hề hay biết.
“Có phải một ngày nào đó anh bán em đi, em còn giúp anh đếm tiền không nhỉ?” Lâm Tâm Ngôn cảm thấy khả năng này có vẻ cao, cô cảm thấy IQ của mình so với IQ của Tổng Cảnh Hạo đúng là bã đậu.
Tông Cảnh Hạo ôm cô vào lòng: “Không đâu”
Sao anh nỡ bán cô đi được chứ, anh thích còn không hết nữa kìa.
“Anh không cần biết anh ấy là ai, cầm lấy tiền rồi cút đi” Trêи màn hình hiện ra khuôn mặt tức giận đỏ bừng của Diệu Thanh Thanh, toàn thân cô ta run rẩy.
Người đàn ông mặc áo khoác da không hề dừng lại, mà anh ta tiếp tục kéo Diệu Thanh Thanh: “Em gái, chỗ tiền này còn không đủ cho tôi tiêu một lần, nhưng khẩu bị của tôi cô cũng biết”
“Tôi không còn tiền nữa rồi.” Diệu Thanh Thanh hét lên với anh ta.
Bóp!
Một cú bạt tại rơi ngay trêи má của Diệu Thanh Thanh, người đàn ông mặc áo khoác da túm lấy cổ áo của Diệu Thanh Thanh, ném cô ta xuống dưới đất, chiếc ghế lăn trêи người cô ta. Anh túm lấy cổ của cô ta: “Tốt nhất cô nên thành thực một chút, nếu không tôi sẽ công khai chuyện xấu của cô cho mọi người biết, khiến cô ngóc đầu làm người nổi”
“Là ba của anh ép tôi” Diệu Thanh Thanh hét lên, cô ta không phản kháng, tay cô ta đặt trêи đất nhưng lại nắm chặt thành quyền.
Cô ta biết rõ, cô ta không đánh nổi người đàn ông này, đánh trả chỉ khiến anh ta càng thêm điên cuồng thôi.
"Hừ, con khốn!” Người mặc áo khoác da buông cô ta ra, anh ta nhét tiền vào trong túi áo, sau đó mới liếc nhìn Diệu Thanh Thanh đang bò từ dưới đất lên, anh ta cảnh cáo nói: “Cô thành thật một chút, thời gian này đi mà kiếm chút tiền đi, tiệm bán quần áo đang tốt, cô nói đúng là đóng, hiện giờ không có chút thu nhập nào, tôi nói cho cô biết, Diêu Thanh Thanh, tôi không cần biết cô có làm gái hay đi cướp ngân hàng, mỗi tháng phải có sáu mươi triệu, một phần cũng không được thiếu, nếu không tôi sẽ cho cô chết!”.
Nói xong những lời nói độc địa đó, người đàn ông mặc áo khoác da rời đi, anh ta đóng cửa đến sầm một tiếng.
Diệu Thanh Thanh ngồi khóc trêи nền nhà.
Lâm Tâm Ngôn lo lắng: “Điều này có thể nói lên cái gì?” Điều cô không hiểu chính là tại sao Tông Cảnh Hạo lại nghi ngờ cô ta.
“Nói lên Diệu Thanh Thanh không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, không có người nào có thể sống trong sự uy hϊế͙p͙ mãi được, trong lúc bị cướp đoạt vẫn giữ được trái tim thuần khiết. Biết không? Người tôi phải đi đóng giả làm người đưa chuyển tiền cho Bạch Dận Ninh đã bị Diệu Thanh Thanh đút tiền”
Lâm Tân Ngôn không hiểu hỏi: “Tại sao cô ta lại phải đút tiền?” "Cô ta không muốn Bạch Dận Ninh biết mối quan hệ của cô ta và của người đàn ông mặc áo da này”
Rất rõ ràng, cô ta còn có bí mật đang che dấu Bạch Dận Ninh.
"Có phải em muốn hỏi anh, tại sao lại nghi ngờ cô ta không?” Tông Cảnh Hạo vuốt tóc của cô, cuốn vài sợi tóc vào tay để đùa nghịch.
Lâm Tâm Ngôn thành thật gật đầu.
Tông Cảnh Hạo giải thích cho cô: “Động cơ của cô ta thì anh không dám khẳng định, nhưng cô ta có một khả năng.”
"Có năng lực gì?”
Khả năng một mình loại trừ Hà Thuy Trạch, hiện giờ Hà Thuy Trạch không dám xuất hiện ở ngoài sáng, anh ta không thể ra vào khách sạn một cách bình thường được, cũng không thể biết rõ vị trí của những chiếc camera giám sát được.
Nhưng Diệu Thanh Thanh thì có, cô ta có quan hệ tốt với Bạch Dận Ninh, cô ta ra vào khách sạn người khác sẽ không nghi ngờ.
Điểm này anh đã nhìn qua từ phòng giám sát rồi, lúc bọn họ rời khỏi Bạch Thành, diệu Thanh Thanh rất thường xuyên ra vào khách sạn.
Mục đích rất dễ thấy.
Lâm Tâm Ngôn không dám nghĩ nhiều, cô cảm thấy điều đó thật quá sức tưởng tượng, sao có thể là Diêu Thanh Thanh được cơ chứ?
"Tại sao cô ta lại phải làm như vậy?” Lâm Tâm Ngôn không nghĩ ra.
Thẩm Bồi Xuyên chớp chớp mắt, anh hừ lạnh một tiếng: “Nói không chừng trong lòng cô ta còn có chỗ khó nói, nhưng tôi nghĩ sẽ điều tra ra nhanh thôi”