Edit & Beta: NiMi
“Đi thôi, xe đang ở dưới lầu, Trì Vân Khai sẽ tự đến đó trước.” Phó Chỉ cầm di động nói.
Cố Vị mới vừa mới post bài xong, tâm lý tạm thời còn chưa phục hồi, mất hồn mất vía mà gật gật đầu, đi theo mọi người xuống lầu chờ xe.
Cố Vị nghĩ đến bài post mình vừa đăng, vì thế chủ động nhắc tới Giang Tầm ——
“Giang Tầm là người như thế nào ạ?”
“Giờ có hứng thú rồi hả?” Đội trưởng Phó Chỉ cười nói, “Nãy bọn anh nói hoài mà chỉ thấy cậu chăm chú cầm điện thoại thôi.”
Cố Vị gật đầu.
“Giang Tầm rất đặc biệt.” Phó Chỉ nói, “Anh ta đáng ra nên tiến vào giới giải trí, tài nguyên luôn chờ sẵn, nhưng anh ta lại không đi.”
“Giới giải trí?” Cố Vị khó hiểu, “Anh ta cùng giới giải trí có quan hệ gì sao?”
“Em trai anh ta em cũng biết đấy thôi, Giang Ảnh tài nguyên tốt như vậy, sau lưng khẳng định có người chống lưng.” Phó Chỉ nói, “Giang Tranh cậu hẳn là biết, Giang ảnh đế, chúng ta đều xem phim ông ấy đóng mà lớn lên, đó là baba bọn họ, cổ phần nắm trong tay trong truyền thông điện ảnh gấp 10 lần người khác, Giang Tầm và Giang Ảnh chỉ cần không phạm phải sai lầm nào quá lớn thì ở giới giải trí sẽ mãi thuận buồm xuôi gió.”
“Cho nên lúc đó, sau khi Giang Tầm like trailer kia thì mấy account marketing bôi đen cậu đều mai danh ẩn tích hết.”
Cố Vị: “…”
Đây là người không thể đắc tội sao.
“Xem cái này đi.” Lạc Thần Hiên đưa điện thoại tới, “Tác phẩm khi còn nhỏ của Giang Tầm.”
Cố Vị thò đầu lại gần, Lạc Thần Hiên mở một video, đây là một đoạn phim truyền hình đã cắt nối biên tập, tiểu Giang Tần khi đó ước chừng chỉ có 11-12 tuổi, diễn vai tiểu hoàng đế, mặc long bào, ngồi ở trên long ỷ, hướng về phía đám người quỳ đầy đất, biểu tình lạnh nhạt, lật đổ bàn đầy tấu chương.
Phó Chỉ: “Nhìn kỹ thuật diễn này đi.”
Lạc Thần Hiên: “Nhìn ánh mắt này đi.”
Thạch Hân Ngôn: “Nhìn giá trị nhan sắc này đi.”
Cố Vị: “…”
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thực sự kỹ thuật diễn của tiểu Giang Tầm so với lưu lượng tuyến ba như cậu thì tốt hơn nhiều lắm.
“Cậu xem gương mặt anh ta kìa, không phải ai cũng diễn ra được như thế đâu.” Lạc Thần Hiên nói, “Xuất thân chính quy, lúc nhỏ cũng tham gia không ít tác phẩm, chẳng qua đến tuổi dậy thì phản nghịch liền chuyển chơi game.”
“Kia… Người nhà anh ta không phản đối sao?” Cố Vị hỏi.
“Phản đối chứ.” Phó Chỉ nói, “Đương nhiên phản đối rồi, một hạt giống tốt như vậy mà hiến thân cho ngành thể thao điện tử, chẳng khác nào đi cầu độc mộc, bao nhiêu người đánh tới đánh lui đến khi giải nghệ cũng chỉ là kẻ vô danh, nghe nói mẹ anh ta còn đỡ, ba anh ta thì cật lực phản đối. Hồi đó cánh báo chí còn bóc chuyện này ra, nói gia đình Giang ảnh đế nuôi ra một người không nên thân, nhưng sau mấy năm trôi qua, Giang Tầm dần có nhiều thành tích, những lời đó đều tự động biến mất.”
Lạc Thần Hiên cũng đồng ý: “Lúc trước rất nhiều người đều nói rằng Giang Tầm hồ đồ, nhưng kỳ thật Giang Tầm là người rõ ràng nhất cái mình muốn là gì.”
Cố Vị hiểu rõ, hồi đó Giang Tầm phải quật cường biết bao.
Hơn nữa mấy năm trước, ngành thể thao điện tử còn chưa phổ biến, đều bị người ta nói là không làm việc đàng hoàng, huống chi năm đó Giang Tầm còn bỏ đi con đường rải thảm trước mặt rồi tự đi lập đất khai hoang.
Giang Tầm có thể có ngày hôm nay, nhất định đã phải nỗ lực và trả giá rất nhiều.
Cố Vị đột nhiên cảm thấy Giang Tầm thực ra cũng không tồi.
Trước đây có chút hiểu lầm thì đi giải thích là được rồi, mắc chi tự nhiên lại đi đăng bài bóc phốt người ta.
Cố Vị cảm thấy hơi áy náy.
Cậu lấy di động, quyết định xóa bài đăng hồi nãy.
Còn chưa kịp mở điện thoại, Phó Chỉ đã đưa điện thoại của anh tới: “Trì Vân khai bỏ bê công việc đi chơi, nhìn nè, thật nhiều Husky, hôm nào chúng ta cũng đi đi.”
Trì Vân khai ở giữa một đám Husky tự sướng đăng lên vòng bạn bè.
Thời gian đăng là 12:59.
Cố Vị cầm điện thoại của đội trưởng, lướt lên trên lướt xuống dưới đều không thấy bài đăng kia của mình.
Cậu đăng lúc 13:30, nếu trong thời gian này không ai đăng bài mới thì có lẽ bài đăng của cậu xếp trước bài của Trì Vân Khai.
Nhưng trên điện thoại của Phó Chỉ có một loạt ảnh cún.
Cậu hoang mang rồi, sao không thấy bài đăng của mình.
Cố Vị: “Anh xóa bạn tốt em à?”
Phó Chỉ: “??? Không”
Cố Vị tay run run, mở di động, mở vòng bạn bè kia, vẫn thấy bài đăng mình mới đăng kia.
Không có vấn đề gì mà.
Rõ là đã đăng rồi.
“Cậu đăng cái gì vậy?” Thạch Hân Ngôn hỏi, “Anh cũng không thấy.”
Cố Vị bỗng nhiên có một loại dự cảm bất hảo quen thuộc.
Bị loại dự cảm này bao phủ, cậu căng da đầu mở trạng thái mình vừa đăng.
Trên vòng bạn bè, là cái đầu Pikachu quen thuộc.
Trừ cái này ra, không có người nào khác.
Cố Vị: “!!!”
Hình như cậu lại làm sai chuyện gì rồi.
Cố Vị vốn là muốn chặn Giang Tầm, nhưng lúc đó vẫn đang hoảng nên lại đi cài đặt chế độ chỉ Giang Tầm có thể thấy được.
Cố Vị luống cuống tay chân, nhanh chóng xóa bài, nhìn bài đăng biến mất, Cố Vị thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu cũng chỉ mới đăng thôi, xóa rồi chắc anh ta không thấy được đâu nhỉ.
Nhìn thấy thì cậu chết chắc còn gì?
Nhưng vào lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, trên màn hình hiển thị tin nhắn đến.
[ Mười Vạn Vôn ]: [ chụp hình ] chứng cứ phạm tội.
Cố Vị: “…”
Không ổn rồi.
Cậu ôm một tia hy vọng cuối cùng, tay phải che mắt, từ khe hở ngón tay nhìn tin nhắn Giang Tầm gửi đến ——
[ Mười Vạn Vôn ]: Bạn nhỏ Cố, ngứa da hửm?
[ Mười Vạn Vôn ]: Bao theo năm đi, tôi chờ không nổi rồi, phải dạy dỗ lại cậu thôi.