*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: NiMi
* Câu này đại khái là những câu nói rất bình thường, bề ngoài không hề có ý gì nhưng mà người nghe nghe sẽ cảm thấy lời này toàn ý “râm” trắng trợn á
Bởi vì Cố Vị cố tình hạ giọng nhỏ xíu, cho nên âm cuối nghe thật mềm mại, vô tình mang theo ý chọc ghẹo người ta, hơn nữa cậu còn bày vẻ mặt tò mò dựa vào vai Giang Tầm chờ anh trả lời.
Nhưng cậu chờ mãi mà vẫn không nghe được đáp án từ Giang Tầm——
“Anh ơi?” Cố Vị thúc giục một tiếng, còn tri kỷ mà bổ sung một câu, “Cũng không gấp lắm đâu ạ, anh cứ nghĩ kỹ đi rồi nhắn wechat cho em cũng được.”
Đáp lại cậu vẫn là một hồi im lặng như trước, Giang Tầm tuy không trả lời nhưng cậu thấy bàn tay rất đẹp kia của anh hơi nâng lên.
Ngay sau đó, Cố Vị cảm nhận mình bị Giang Tầm ấn ngã trên đùi anh, cậu còn chưa kịp phản ứng đã ngửi được bạch trà mát lạnh trên người Giang Tầm truyền đến.
Sau đó, Giang Tầm giơ tay không nặng không nhẹ mà vỗ một cái lên mông cậu.
Cố Vị: “…”
Lần quay phim hôm trước khi cậu bị bại lộ thân phận fan pha ke cũng không thấy Giang Tầm có phản ứng lớn như thế này, sao giờ lại…
“Meme, anh đánh em?” Cố Vị ngẩng đầu nhìn Giang Tầm, không thể tin được mà chất vấn anh.
“Vì vợ bé nhỏ của anh lại không nghe lời rồi”. Giang Tầm hỏi, “Nghĩ xem mình sai ở đâu?”
Cố Vị cũng mơ hồ lắm, ghẹo người ta còn không tự ý thức được, làm sao mà biết mình sai ở đâu, Giang Tầm thấy thế đành phải “giáo huấn” cậu một chút.
Sai chỗ nào ta?
Cố Vị đột nhiên bừng tỉnh.
“Kích cỡ ạ?” Cố Vị hỏi, “Nếu kích cỡ của anh không ok lắm, anh cứ nhắn cho em cũng được mà … Á!”
Giang Tầm lại vỗ cậu thêm một cái.
“Thiếu giáo dục.”
Cố Vị: “…”
Trợ lý Mục Duyệt của cậu đang đeo tai nghe nghe rock and roll, hiển nhiên không biết đằng sau xảy ra chuyện gì, còn tài xế thì chuyên tâm lái xe, đối với chuyện phía sau cũng làm như mắt điếc tai ngơ.
“Không nghĩ ra được sao?” Giang Tầm hỏi.
Cố Vị lắc đầu.
“Nghĩ lại xem vừa nãy em hỏi anh cái gì.” Giang Tầm nhắc nhở, thuận tiện bồi thêm một câu, “Đừng lộn xộn.”
Cố Vị: “…”
Không dám động cũng không dám động.
Vừa rồi cậu hỏi cái gì ta?
Thích loại hình gì, thích chơi kiểu nào, còn có còn có… kích cỡ của Giang Tầm?
Trời má ơi.
Giang Tầm nói làm cậu mới phát hiện ra, ba cái vấn đề kia cậu hỏi, quả thực quá vi diệu, chẳng khác nào cậu đang chủ động mời mọc Giang Tầm vậy.
Huống chi quan hệ của hai người vốn đang được phủ một tầng đính hôn ái muội không rõ.
Giang Tầm thấy cậu không nói lời nào: “Suy nghĩ cẩn thận chưa?”
Cố Vị kéo kéo tay áo Giang Tầm, hơi đỏ mặt gật đầu.
“Chỉ bằng mấy lời em vừa nói.” Giang Tầm nói, “Anh có thể lý giải là, em đang muốn cầu anh… đè em?”
“Em…” Cố Vị lúc này mới ý thức được vừa nãy mình vừa nói loại chuyện gì, “Em không…”
Hổ lang chi từ mà.
Khó trách meme sẽ tức giận.
“Em hỏi anh chuyện này để làm gì?” Giang Tầm hỏi.
“Cái này à.” Cố Vị cố lên tinh thần, “à cái đó, em tìm một người chuyên nghiệp cho anh bao năm, so với em thì thoải mái hơn nhiều á…”
Giang Tầm: “…” Ông nói gà bà nói vịt, anh đúng là nghĩ quá nhiều rồi.
Nếu thật sự muốn bàn chuyện cưới hỏi, idol nhỏ này của anh còn phải được dạy dỗ tử tế hơn mới được.
“Mấy câu này em chỉ hỏi anh thôi à?” Giang Tầm hỏi.
Cố Vị: “Đương nhiên.”
Giang Tầm gật đầu, vẻ mặt hòa hoãn hơn một ít: “Về sau còn đi hỏi người khác nữa sao?”
“Tuyệt đối sẽ không đâu ạ.” Cố Vị vội lắc đầu.
Người nghe qua mấy lời này của cậu trước mắt chỉ có một mình Giang Tầm thôi.
Cố Vị cũng không biết vì sao mà từ sau cái cuộc điện thoại đính hôn đêm khuya kia, cứ chuyện nào liên quan Giang Tầm là cứ loạn hết cả lên làm cậu chả biết phải làm sao.
“Cố Vị Vị, cả ngày em cứ nghĩ gì trong đầu thế?” Giang Tầm bất đắc dĩ nâng Cố Vị dậy, “Em rốt cục muốn cho anh bao nhiêu ‘kinh hỉ’ đây.”
Cố Vị: “… Chẳng lẽ lúc trước anh nói muốn bao năm, là bao em sao?”
OK gà vịt cuối cùng cũng bắt được sóng của nhau rồi.
Giang Tầm xoa xoa ấn đường: “Cố Vị Vị, rõ ràng là trong lòng em muốn trốn tránh anh, cho nên mới có thể xuyên tạc lên cái trình độ thế này.”
Cố Vị nghĩ nghĩ, chuyện từ đã lên đến miệng rồi nhưng vẫn kiềm không nói ra.
Giang Tầm nói cậu đang trốn tránh, cậu thật sự là đang trốn tránh sao?
Chuyện đính hôn kia, bây giờ cậu cũng không còn kháng cự như ban đầu nữa.
Còn Giang Tầm có nghĩ giống cậu không?
“Tự em chọc người khác thì tự em nghĩ cách giải quyết đi.” Giang Tầm nói, “Trở về nghĩ lại đi.”
Xe dừng ở dưới công ty Cố Vị.
“Anh ơi, em bảo đảm lần sau sẽ không gây chuyện.” Cố Vị thay đổi chiến lược cậu hay dùng.
“Em cứ việc gây chuyện.” Giang Tầm không bao giờ tin cái câu này của cậu, đem cậu ấn lên ghế, cúi đầu ghé vào tai cậu hung hăng nói: “Dù sao… chỗ đó của em xúc cảm khá tốt. Anh còn gấp không chờ nổi em gây chuyện lần nữa đâu.”
“Anh…” Cố Vị gần như là đẩy cửa xe chạy trối chết, “Giang Tầm… anh là đồ Đại Lưu Manh.”
SUV nghênh ngang mà đi, Mục Duyệt tháo tai nghe: “Làm sao vậy Vị Vị, Giang Tầm vậy mà cho chúng ta đi nhờ về tận đây, cũng là người tốt ha.”
Cố Vị: “…”
Ra khỏi xe, gió thu thổi qua khiến cậu tỉnh táo hơn nhiều, vừa rồi mình còn mắng anh ấy là lưu manh, đúng là cậu không phải phép rồi.
Hơn nữa lần này đúng là do cậu sai trước.
Giang Tầm, sẽ giận sao?
Lúc ghi hình vẫn luôn chăm sóc cậu, trên máy bay còn làm gối cho cậu ngủ cả buổi sáng, Giang Tầm như vậy, sẽ giận cậu thật sao?
Hắn lại mở khung chat với Trì Vân Khai——
[Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Bánh trung thu, em chọc người ta giận rồi, phải làm sao bây giờ?
[Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính]: Người quan trọng à, quan trọng thì cứ dỗ dành người ta đi.
Quan trọng nhỉ? Cố Vị nghĩ thầm.
[Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Dỗ thế nào ạ?
[Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính]: Đơn giản thôi, tìm ngày sinh nhật hay ngày lễ nào đó, tặng quà cho người ta, nói thêm vài lời hay ý đẹp là được.
[Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Em hiểu rồi.
[Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Hàm Hàm đỏ mặt.jpg.
Cố Vị mở weibo Giang Tầm ra, mở thông tin xem, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nắm chắc thắng lợi.
Hay quá, sinh nhật meme vừa hay vào tuần tới.