Lọc Truyện

Meme của anh đẹp hơn người thật

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: NiMi

Cố Vị rõ ràng cảm giác được người đại diện ở đầu kia điện đang lâm vào một hồi im lặng quỷ dị.

Hai ngày nay Cố Vị khiêm tốn lạ thường, các thành viên của T.ATW còn cùng nhau thống nhất lời khai, đều nói không biết Cố Vị đi đâu, cho nên cô chỉ nghĩ là Cố Vị về nhà gì đó, xuất phát từ quan tâm nên hỏi thăm cậu một câu, không ngờ dancer nhà mình đã bị người ta bắt đi rồi.

Người đại diện mới vừa xem xong《Trốn thoát》 tập 1, cho nên lập tức nhận ra được giọng Giang Tầm.

Fan CP của hai người trên Weibo đang không ngừng tăng lên, cô cả đêm lo lắng sợ fans CP phát triển quá nhanh sẽ không thể khống chế, kết quả lại bắt được quả tang Cố Vị còn dám chạy đến địa bàn của Giang Tầm?

Khó trách bốn người trong nói ai nấy đều ăn nói cẩn trọng, đều tỏ ra không biết Cố Vị đi đâu.

Cô vốn còn đang định khen Cố Vị cuối cùng cũng có thể hoà nhập trong gameshow, nhưng nhìn hai người bây giờ, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô bây giờ chính là mau chóng bịt kín lại chuyện này, tuyệt đối không thể để cho nhóm fan CP biết được chuyện hai người này còn lui tới với nhau.

Người đại diện lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: “Giang tổng, Vị Vị của chúng tôi làm phiền ngài rồi.”

Suy xét đến thân phận của Giang Tầm, Triệu Nhã vẫn quyết định chọn một xưng hô tương đối thích hợp để nói chuyện.

“Cứ gọi Giang Tầm là được rồi.” Giang Tầm đứng bên cạnh Cố Vị nói, “Không phiền gì cả, Vị Vị rất nghe lời.”

Cố Vị cầm điện thoại không nói tiếng nào.

Người đại diện do dự một lát, vẫn là nói: “Hai người bây giờ tốt hơn vẫn nên hạn chế liên lạc với nhau, hot search vẫn treo đó, hai người chắc cũng thấy rồi, hơn nữa độ phổ biến còn quá cao, điều này đối với cả hai đều không tốt lắm…”

“Tôi không cảm thấy gì là không tốt, thành tích của tôi là do huấn luyện mà ra, không có quan hệ gì đến chuyện này.” Trong giới Esport này, Giang Tầm luôn tự tin như vậy, “Hơn nữa ngay từ đầu công ty của mấy người cũng không xây dựng hình tượng bạn trai cho Cố Vị Vị, vậy thì gấp cái gì chứ?”

Cố Vị còn dễ nói chuyện, nhưng với Giang Tầm thì khó mà nói, nói chuyện một hồi như vậy, Triệu Nhã lập tức á khẩu không trả lời được, hận không thể suốt đêm kéo trợ lý đi vớt Cố Vị từ hang ổ TMW về, miễn cho bị hồ ly Giang Tầm này nuốt sống.

“Yên tâm.” Giang Tầm tiếp tục nói, “câu lạc bộ TMW rất an toàn, cô có thể yên tâm, sẽ không có ai chụp lén, cũng không có ai dám ra ngoài nói bậy nói bạ.”

Cố Vị nghe không nổi nữa, an ủi người đại diện nói: “Chị Triệu cứ yên tâm đi, sáng mai em sẽ cùng Mục Duyệt vào đoàn làm phim, em ở đây là muốn hiểu thêm nhân vật trong kịch bản thôi, tất cả đều là vì công việc, chị không cần lo lắng đâu, chị cứ nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Người đại diện: “…”

Một đám đều nói cô cứ yên tâm, nhưng làm sao mà yên tâm được cơ chứ.

Giang gia nắm trong tay vài danh mục điện ảnh, vài công ty truyền thông giải trí, Giang Tầm còn gì mà chưa từng thấy chứ, ai ngờ anh ta lại cố tình chọn dancer nhà mình, lại còn ra tay tốc độ sét đánh khiến người khác không kịp trở tay.

Cố Vị rốt cuộc có biết anh ta đang làm gì không hả.

Cũng may ngày mai đoàn làm phim khai máy rồi, cô tin tưởng Giang Tầm chỉ nhất thời mới mẻ thôi, chỉ cần mấy ngày không gặp là quên, fan CP cũng sẽ giảm nhiệt xuống.

*

Giang Tầm kết thúc một ngày huấn luyện, lúc quay lại ký túc xá thì phát hiện Cố Vị còn chưa ngủ.

Cố Vị mới vừa tắm rửa xong, cậu mặc áo ngủ, tóc còn nhỏ nước, sợ làm ướt giường Giang Tầm cho nên dọn một cái ghế ngồi ở giữa phòng đọc kịch bản.

“Sao còn chưa ngủ?” Giang Tầm rút kịch bản trong tay Cố Vị ra, kịch bản đã được Cố Vị lật mở rất nhiều lần, còn đánh dấu các chi tiết trọng điểm.

“Em đang đợi anh.” Cố Vị nói.

“Chờ anh?” Lần đầu nghe thấy lời này từ miệng Cố Vị, Giang Tầm cảm thấy khá mới mẻ, “Ngày mai em còn phải dậy sớm mà, không phải sao?”

“Giang Tầm, sinh nhật vui vẻ!” Cố Vị đặt kịch bản xuống, nhìn Giang Tầm chúc mừng sinh nhật.

Giang Tầm huấn luyện cả ngày, ngay cả sinh nhật của mình cũng chẳng nhớ, nhưng lại không nghĩ rằng còn có người thức chờ anh về chúc sinh nhật.

“Giấc ngủ quan trọng hơn, không còn sớm nữa, em mau ngủ đi.” Giang Tầm nhìn Cố Vị một hồi đành nói, “Lại đây.”

Cố Vị ngồi vào mép giường, nhìn Giang Tầm lấy máy sấy sấy khô tóc cho cậu.

“Không sấy cũng được.” Cố Vị nói, “Dù sao nó cũng tự khô được mà.”

“Cái này ai dạy em? Mùa thu thời tiết lạnh, lỡ như bị cảm thì sao đóng phim tiếp được.” Giang Tầm ngồi cạnh Cố Vị ấn nút máy sấy, “Lần sau mà không chịu sấy tóc, thì xem anh dạy bảo em như thế nào.”

Hơi nóng máy sấy phả vào mặt, Cố Vị nheo mắt, không tự giác được mà cọ cọ vào tay Giang Tầm. Bàn tay xinh đẹp cũng từng rất nhiều lần xoa đầu cậu, mang đến cảm giác ấm áp thoải mái.

Trong trí nhớ của câu, từ nhỏ đến lớn, đều không có ai giúp cậu sấy khô tóc, cảm giác này là lần đầu tiên cậu cảm nhận được.

“Được rồi đó.” Giang Tầm tắt máy sấy, giơ tay giúp Cố Vị lau mấy giọt nước đọng ở mi mắt.

Cố Vị ngồi cạnh Giang Tầm suy nghĩ, hôm nay là sinh nhật Giang Tầm, thế nhưng cậu không chỉ không cùng anh đón sinh nhật mà còn để anh phải sấy tóc cho mình.

Đại khái là cảm giác quá ấm áp này khiến cậu hơi mơ hồ, quà mai mới đến, nhưng cậu muốn làm cho Giang Tầm vui vẻ ngay bây giờ.

“Giang Tầm, em nhảy cho anh xem nhé.” Cố Vị cúi đầu suy tư một lát, đột nhiên ngẩng đầu nói quyết định của mình cho Giang Tầm, “Em nhảy solo cho anh xem.”

Giang Tầm đang cởi áo khoác đồng phục, khoá kéo mới kéo được một nửa đã nghe thấy Cố Vị nói thế, thực sự ngạc nhiên ngoài ý muốn.

“Được chứ.” Bạn nhỏ tự dâng mình tới cửa, Giang Tầm anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Giang Tầm mặc nguyên áo khoác đó, đứng ra cạnh cửa, nhường vị trí trung tâm căn phòng lại cho Cố Vị.

Mấy bài nhảy của nữ này Cố Vị và các anh trong nhóm từng lén tập chơi chơi, nhưng nhảy trước mặt người khác vẫn là lần đầu tiên, bây giờ đối mặt với Giang Tầm, Cố Vị còn cảm thấy hơi thẹn thùng. Tuy vậy, nhảy vẫn thực sự là đam mê của Cố Vị, khi nhạc vang lên, mọi cảm xúc ngoài lề đó đều bị cậu ném hết ra sau đầu.

Giang Tầm lần đầu tiên thấy Cố Vị nhảy ở khoảng cách gần như vây, bỏ đi ánh đèn không thực trên sân khấu, idol nhỏ ấy bây giờ mặc đồ ngủ, đứng trong phòng anh, chỉ nhảy cho một mình anh xem.

Khi âm nhạc vang lên, ánh mắt Cố Vị liền thay đổi, giống như cho dù đứng ở bất cứ đâu cậu cũng có thể nhảy như trên sân khấu, chẳng sợ bất cứ tác động nào bên ngoài, kể cả bây giờ khi đang ở trong phòng nhỏ, và chỉ có một khán giả là Giang Tầm.

Cố Vị khi nhảy rất đẹp trai, cảm nhạc không sai nhịp nào, vũ đạo có rất nhiều động tác khác nhau, được cậu biên tập và nhảy vô cùng đẹp mắt.

Cố Vị nhập tâm nhảy theo nhạc, đương nhiên không thể chú ý tới ánh mắt ngày càng sâu của Giang Tầm, âm nhạc dần đến hồi kết, Cố Vị theo thói quen như trên sân khấu, vươn tay, cắn môi dưới nháy mắt một cái, đồng thời ngoắc ngón tay với khán giả.

Nhảy xong, Cố Vị nhẹ nhàng thở dốc, còn chưa kịp hỏi Giang Tầm có cảm giác như thế nào, liền thấy Giang Tầm ném áo khoác ra một bên, vươn tay đem cậu đè lên giường.

Cố Vị: “…”

Tim Cố Vị hãy còn đập nhanh, cho nên cậu không phân biệt được là do mệt hay do Giang Tầm, hơn nữa Giang Tầm còn không chịu đứng dây, cứ thế mà nhìn chằm chằm cậu.

Cố Vị quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Giang Tầm: “Nhảy xong rồi… Anh… anh có vui không ạ?”

Giang Tầm không trả lời, chống tay lên giảm đỡ trọng lực đang đè lên người cậu.

“Vị Vị, sao em dễ bị lừa như vậy chứ.” thanh âm Giang Tầm có chút trầm, “Chỉ cần tốt với em một chút, chuyện gì em cũng đáp ứng sao?”

Khoảng cách này quá thân mật, Cố Vị nhỏ giọng kháng nghị một chút: “Không phải cái gì em cũng đáp ứng, anh có thể…”

Lời còn chưa nói xong, cậu cảm giác được Giang Tầm hơi cử động, sau đó bên hông cậu liền đụng phải một cái gì đó.

“Đáp ứng anh?”

Cố Vị: “!!!”

Cậu đương nhiên biết đó là cái gì.

Bị lừa rồi, lúc trước Giang Tầm muốn cậu nhảy, chắc chắn là không có ý tốt gì mà.

Nhưng lần này đúng là tự cậu đưa tới cửa.

“Nó đang rất hưng phấn, em có cảm thấy thế không?” Giang Tầm gần như dán đến bên tai Cố Vị nói ra những câu này.

Cố Vị động cũng không dám động, càng không dám trả lời.

Cậu chỉ nhảy một chút mà meme đã hiện nguyên hình rồi.

“Đây là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh sao?” Giang Tầm ngồi dậy, cho Cố Vị cơ hội thở dốc.

“Cái này không tính…” Cố Vị bị doạ chết khiếp, trốn tránh không dám nhìn Giang Tầm: “Đợi trời sáng quà mới đưa tới, cái này… còn cái này chỉ là tính là chúc mừng sinh nhật anh thôi.”

“Nhưng anh thích lắm.” Giang Tầm nói, “Bạn nhỏ của anh gan càng ngày càng lớn rồi, nửa đêm mặc áo ngủ của anh, nhảy cho anh xem, đúng là muốn quyến rũ anh mà.”

“Là anh muốn xem mà.” Cố Vị nói, “Cho nên anh chính là lưu manh.”

“Ừ, là anh.” Giang Tầm thoải mái hào phóng thừa nhận, “Sợ dọa em chạy mất anh đã nhịn lắm rồi, hôm nay không trách anh được.”

Cố Vị bất mãn nói: “Em không phải bạn nhỏ của anh.”

“Ừ không phải bạn nhỏ.” Giang Tầm gật đầu, “Là tiểu oan gia, vợ nhỏ, đối tượng nhỏ của anh.”

Cố Vị vốn từ nghèo nàn xin nhận thua.

Giang Tầm vô tình doạ người ta, nhỡ doạ người ta chạy mất thì đúng là mất nhiều hơn được. Giang Tầm đứng dậy, đưa tay chạm lên mặt Cố Vị: “Trêu chọc người khác xong không chịu phụ trách, anh đi tắm đây, em mau ngủ đi.”

Đây là ý muốn buông tha cậu, Cố Vị thở phào một hơi, kéo chăn nằm xuống, nghiêng người vừa hay thấy đồng phục Giang Tầm vừa ném lên giường.

“Anh nhận lời chúc này, nhưng thật ra anh muốn xem em nhảy cái khác cơ.” Giang Tầm nói.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Cố Vị hừ một tiếng.

“Được rồi.” Giang Tầm tiếc nuối, “A, đúng rồi, còn có một việc.”

Cố Vị không nghi ngờ gì mà hỏi lại: “Cái gì?”

Giang Tầm thần thần bí bí mà nói nhỏ bên tai Cố Vị: “Mông vểnh lắm.”

“Anh!!!”

Giang Tầm lấy tốc độ sét đánh duỗi véo nhẹ một cái lên eo Cố Vị, sau đó túm lấy áo khoác chạy nhanh vào nhà tắm trước khi Cố Vị kịp phản ứng.

Cố Vị nhìn nhà tắm, trở mình trùm kín chăn, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.

Giang Tầm sao lại có thể…

Xong rồi, làm sao bây giờ, quan hệ của hai người bọn họ hình như càng ngày càng mơ hồ không rõ.

Giống như cậu càng trốn tránh, Giang Tầm càng tìm mọi cách xông vào thế giới nhỏ của cậu.

Còn cậu, sẽ cùng Giang Tầm cả đời sao?

Trong một đêm, fan CP cùng nhau gặm đường, còn Cố Vị nằm trên giường Giang Tầm nghiêm túc nghĩ về vấn đề bàn chuyện cưới hỏi.

Lúc Giang Tầm đi ra, Cố Vị đã ngủ rồi, Cố Vị cuộn lấy chăn trùm kín đầu, hô hấp đều đều, Giang Tầm kéo Cố Vị ra khỏi chăn, đem tay đặt bên ngoài của cậu nhét vào chăn, tắt đèn đi ngủ.

*

Sáng sớm Mục Duyệt đã nhận được điện thoại của người đại diện, giục cô mau mau mang Cố Vị đến đoàn phim.

“Chị Triệu sốt ruột lắm, nên sáng sớm chị đã đến rồi.” Trong khoảng thời gian này, Mục Duyệt và Cố Vị cùng trải qua không ít sóng gió, Mục Duyệt bắt đầu vì cậu mà oán trách người đại diện, “Không phải em đang rất tốt sao, Tầm Thần cũng là người tốt, không biết chị Triệu đang khẩn trương cái gì nữa.”

Cố Vị đội mũ đeo khẩu trang, cả người che đến kín mít, đứng ở cửa câu lạc bộ TMW.

“Anh ơi em đi đây.” Cố Vị vẫy tay với Giang Tầm, “Anh nhớ nhận quà, cái này tuyệt đối thích hợp với anh.”

“Anh biết rồi.” Giang Tầm vươn tay chỉnh lại mũ cho Cố Vị, “Lần sau còn đến đây chơi không?”

Cố Vị: “…”

Giang Tầm không đề cập tới thì thôi, nói đến là cậu lại nhớ chuyện phát sinh đêm qua, rõ ràng câu lạc bộ TMW này chính là hang ổ của đại lưu manh.

Lần sau còn tới hay không thì còn phải suy nghĩ nhiều lắm.

“Đi quay phim đi.” Giang Tầm không muốn cậu trả lời ngay, nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu: “Anh sẽ bớt chút thời gian đến đoàn làm phim thăm em, còn muốn hỏi chuyện gì liên quan đến kịch bản có thể nhắn wechat cho anh.”

“À… Sinh nhật vui vẻ.” Cố Vị cười cong cong đôi mắt.

Xe lăn bánh rời khỏi, một lúc sau, một chiếc xe khác chạy đến, chuyển một gói đồ cho quầy lễ tân.

“Em tò mò không biết tiểu minh tinh sẽ tặng anh quà gì.” Mới sáng ra mà West đã có tinh thần ngồi xổm trước cửa phòng huấn luyện hóng hớt, “Đồng hồ? quần áo? Hay là cái gì đó sắc tình?”

“Em cũng tò mò lắm.” Hùng Tử cũng tới, “Em cảm thấy là đồ ăn đó, nếu là cái gì ăn được thì chia cho em một ít đi.”

Giang Tầm cũng chờ mong lắm, nhưng xét đến tiền án trước đây của Cố Vị, nếu cậu nói đây là kinh hỉ, thì anh phải đội mũ bảo hiểm thật cẩn thận, bởi lý giải về cái kinh hỉ của hai người có phần không đồng nhất lắm.

Nhưng quà lần này Cố Vị đã chuẩn bị lâu lắm rồi, cho dù bên trong là cái gì, cũng đều là tâm ý của Cố Vị.

Giang Tầm dưới ánh mắt chờ mong của đồng đội, dùng dao rọc giấy bóc quà, trên cùng là một tấm thiệp chúc mừng.

“Anh, sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều huấn luyện vất vả, em hy vọng anh có thể vui vẻ tận hưởng sự trong lành sảng khoái hơn.”

[Hàm Hàm đỏ mặt.jpg]



Lấy thiệp ra, bên trong hộp là hơn trăm cái lon được xếp kín.

“Này là cái gì vậy?” SK mờ mịt nhìn Giang Tầm cầm lấy một cái lon bật nắp ra.

Trống không?

West cầm lấy cái lon nhìn tới nhìn lui, bên trong thật sự không có gì, Giang Tầm lại bật một lon khác, vẫn trống không như cũ.

Giang Tầm và các đồng đội: “???”

Bên ngoài vỏ hộp là hình ảnh thảo nguyên mênh mông, bên trên thảo nguyên có mấy chữ to rất bắt mắt——

“Không khí sạch Hulunbuir”*

Giang Tầm: “…”

Cố Vị tặng anh nguyên một thùng KHÔNG KHÍ.

* Hulunbuir là một địa cấp thị nằm phía đông bắc của khu tự trị Nội Mông Cổ, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Danh sách truyện HOT