Edit & Beta: NiMi
Trong một căn phòng nào đó dưới lầu khách sạn, trợ lý của Cố Vị – Mục Duyệt đang nói chuyện điện thoại với người đại diện Triệu Nhã.
“Không phải đau lòng cho em ấy đâu, lúc cần thì vẫn phải tịch thu điện thoại,” Triệu Nhã nói, “Một cái like kia, chỉ cần xử lý không tốt là lại lên hot search ngay.”
“Em biết rồi chị Triệu.” Mục Duyệt nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không đem vụ wechat kia nói ra, “Vị Vị làm việc rất nghiêm túc, cả buổi chiều đều rất chăm chỉ.”
“Chị biết cậu ấy nghiêm túc, nhưng chị vẫn lo lắng, muốn triệt để xử mấy vụ hot search trước.” Người đại diện nói, “Cậu ấy mới nói không phải yêu đương với Giang Tầm, cậu ấy tới chỗ Giang Tầm thực sự chỉ vì công việc thôi sao?”
“Vâng… vâng ạ.” Mục Duyệt ấp úng, “Bọn họ thân nhau nhờ gameshow kia, chuyện này cũng bình thường mà, chị cũng thấy đó… lúc Vị Vị tham gia chương trình đó chơi rất vui.”
“Điều này cũng đúng.” Người đại diện nói, “Lúc trước ghi hình《Cùng nhau lưu lạc》chị cũng chưa từng thấy cậu ấy có tinh thần như vậy, lần này chơi tốt hơn hẳn, kéo thêm không ít fans, cũng không dính tin xấu nào, Giang Tầm đúng là giúp Vị Vị lên tinh thần hơn.”
“Vậy nên…” Mục Duyệt nói đỡ, “Chị không cần lo lắng đâu ạ.”
Lời này chính Mục Duyệt còn không tin, nhưng cho dù vậy, xuất phát từ tình cảm hai chị em, chuyện “chồng” kia Mục Duyệt quyết tâm sẽ bưng kín cho Cố Vị.
“Không phải không cho cậu ấy nói, mà là không thể quá đột ngột được, dù sao cũng là minh tinh hắc hồng, một khi chuyện yêu đương bị khui ra, công ty còn chưa kịp chuẩn bị phương án cứu chữa.” Người đại diện thở dài, “Như vậy đi, trong khoảng thời gian này cứ đóng phim cho tốt, đoàn đội bên này chị sẽ cân nhắc, chị cúp máy trước, mấy hôm nữa chị sẽ gửi lịch trình của Cố Vị.”
*
Cố Vị ngồi trong phòng, video kết nối thành công, Giang Tầm xuất hiện trên màn hình điện thoại của Cố Vị.
“Giang Tầm?” Cố Vị hỏi, “Anh sao lại…”
Sao không nhắn tin mà lại gọi điện?
Cậu cầm điện thoại xoay trái xoay phải tìm một góc phù hợp.
“Đừng nhúc nhích, để anh nhìn em một chút.” Giang Tầm nói, “Vốn định nhắn tin cho em, nhưng đột nhiên lại có chút việc.”
Giang Tầm hình như mới vừa tắm xong, chỉ khoác hờ một chiếc áo khoác, nước trên người còn chưa lau khô.
“Hồi sáng còn gặp mà.” Cố Vị nói vậy, nỗi mất mát khi chờ tin nhắn lúc nãy cũng dần biến mất.
“Tạo hình phim mới đẹp lắm.” Giang Tầm nhìn Cố Vị khen một câu.
Cố Vị lập tức vui hẳn lên: “Thật vậy ạ, em còn tưởng em không hợp màu tóc này.”
“Để anh xoa thì càng tốt.” Giang Tầm thuận miệng nói, hôm qua lúc sấy tóc cho bạn nhỏ, bây giờ lòng bàn tay vẫn còn nhớ mang máng cảm giác ấy.
Cố Vị: “…”
Nằm mơ đi, mười ngày nửa tháng nữa anh cũng không xoa nổi.
Giang Tầm cũng nói: “Đáng tiếc, nửa tháng nữa không gặp em nữa, chờ anh đấu xong trận này sẽ đến đoàn làm phim thăm em.”
“Vậy anh… chuẩn bị đi huấn luyện sao?” Nói đến thi đấu, Cố Vị lại nghĩ tới việc Giang Tầm bắt đầu huấn luyện không biết ngày đêm, “Vậy anh đừng thức khuya quá nha.”
Trong khoảng thời gian này, hai người đều rất bận rộn, Cố Vị nghĩ mà cảm thấy hơi mất mát.
“Bây giờ không đi.” Giang Tầm nói, “Buổi tối nghỉ ngơi, còn phải quấy rầy bạn nhỏ Cố một chút.”
“Vị Vị.” Giang Tầm cầm khăn lông lau tóc, điện thoại chắc là để trên bàn, “Lại nói, hồi trưa sao em không trả lời tin nhắn của anh?”
Nói đến tin nhắn, mặt Cố Vị lại nóng lên.
Nội dung ba tin nhắn kia lại hiện lên trong đầu cậu.
Nhắn mấy câu khiến người ta đỏ mặt, lại còn không biết xấu hổ mà hỏi sao cậu không trả lời.
“Không muốn trả lời anh, hay không muốn trả lời ‘chồng’?” Giang Tầm tiếp tục truy hỏi không tha.
Cố Vị muốn lảng tránh vấn đề này, đổi góc camera giải thích: “Vì em lỡ chia sẻ nhầm bài, nên người đại diện tịch thu điện thoại của em.”
Giang Tầm nhớ hồi chiều Giang Ảnh cũng đề cập qua chuyện này: “Không hẳn là sai lầm, tiểu oan gia kia không phải là em sao?”
Cố Vị: “…”
Nhưng mà cư dân mạng không biết, cũng không thể để cho họ biết, bằng không người đại diện sẽ phát điên mất.
Cố Vị nói bọn họ không phải đang yêu đương, đây chính là ngôi sao hy vọng duy nhất cậu ban cho người đại diện.
Giang Tầm cũng không so đo chuyện này, đổi chủ đề: “Vừa rồi sao không nhận điện thoại của anh, đang bận gì sao?”
“Vừa rồi…” Cố Vị nhớ đến chuyện mình bị đá khỏi nhóm chat, bất đắc dĩ nói, “đang chơi game ạ.”
“Vẫn là trò lần trước sao?” Giang Tầm nhờ lần trước lúc ở khách sạn có đánh giúp Cố Vị một lần.
Cố Vị gật đầu: “Vâng, bọn họ có ba người thiếu một, thêm em vào cho đủ số… sau đó anh gọi đến, em không để ý… liền khiến cả team nổ chết.”
Sau đó còn bị kick ra khỏi nhóm.
Giang Tầm thấy bạn nhỏ nhà mình ỉu xìu thì hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì.
“Em vào game đi.” Giang Tầm nói, “để anh bồi thường em.”
“Hả?” Cố Vị không hiểu lắm.
Giang Tầm: “Ngoan, anh chỉ em chơi.”
Cố Vị chần chờ: “Nhưng mà em gà lắm.”
Gà đến mức cả nhóm không ai chịu nổi.
“Không sợ.” Giang Tầm mỉm cười, “Online đi, trong game cũng có thể nói chuyện.”
Vì thế Cố Vị thoát video, lại đăng nhập trò chơi, nhận lời mời của Giang Tầm vào đội, tên đăng nhập của Giang Tầm thế mà lại là Pikachu Pikachu, Cố Vị nhìn mà nhịn không được cười một tiếng.
“Chơi cùng anh vui vậy à?” Giọng Giang Tầm từ bên kia truyền đến.
“Cười tên của anh.” Cố Vị nói.
Bây giờ cậu mới phát hiện, trò chơi còn ghép thêm hai người khác, hai người này Cố Vị cũng không quen, cho nên cậu mặc nhiên coi hai người thành hai người qua đường.
So với mấy anh trong T.ATW trang phục loè loẹt, nhân vật của Giang Tầm nhìn vô cùng đơn giản, ăn mặc cũng bình thường.
“Lúc trước anh cũng từng nói rồi, anh không thường chơi mấy game này.” Giang Tầm nói, “Giang Ảnh thì chơi khá nhiều, nhưng mà mang em chơi cùng thì cũng đủ trình rồi.”
Cố Vị vừa cùng Giang Tầm nói chuyện phiếm vừa vào game.
*
T.ATW lại sửa tên nhóm chat khác, [Phòng đánh cờ và chơi bài cho người trung niên và cao tuổi T.ATW].
[ Phó Chỉ ]: Mới vừa đi thảm đỏ xong, đông chết.
[ Phó Chỉ ]: Lại sửa tên nhóm?
[ Phó Chỉ ]: Sao không thấy Cố Vị? Thế nào lại chỉ có bốn người? Anh mới thêm em ấy vào mà?
[ Phó Chỉ ]: Người đâu cả rồi?
[ Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính]: Đội trưởng chờ một lát, bọn em đang đấu địa chủ, bài em đẹp lắm, sắp nổ rồi.
Ba phút sau, tất cả mọi người đều trở lại.
[ Stone ]: Hey, đã xong.
[ Mặt trời sáng sớm ]: Sảng khoái.
[ Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính ]: Quả nhiên đấu địa chủ vẫn phù hợp với người trung niên và người già để tập tu thân dưỡng tính, càng phù hợp với tinh thần nhóm chúng ta.
[ Phó Chỉ ]: Anh mới xem qua, Cố Vị vẫn còn trong game, em ấy không chơi cùng mọi người sao?
[ Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính ]: Quá cùi bắp, không kéo nổi.
[ Phó Chỉ ]: Chỉ vì một trò chơi mà đá em út nhà mình ra hả?
[Stone]: Em ấy vậy mà còn chơi á?
[ Mặt trời sáng sớm]: Tui thấy chúng ta có thể vào xem em ấy chơi, xem em ấy đào hố đồng đội mình.
[Stone]: hahaha, ý kiến hay.
[ Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính ]: Tui cảm thấy chúng ta có thể tìm thấy những người anh em cùng khổ, coi như là tìm niềm vui.
Bốn người T.ATW sôi nổi vào game, mở quan sát, bắt đầu vây xem Cố Vị chơi.
Năm phút sau ——
[ Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính ]: Ủa đù má?
[ Mặt trời sáng sớm ]: Gì zậy?
[ Stone ]: Giả rồi, đồng đội này kiếm đâu ra vậy?
[ Phó Chỉ ]: Ừ, ai dẫn em ấy thế?
[ Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính ]: Vị trí này, cách di chuyển này, là người sao?
[ Mặt trời sáng sớm ]: Để tui ghi hình lại.
[ Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính ]: Đại thần nơi nào mau tới ôm đùi.
[ Phó Chỉ ]: Thật ra anh có một suy nghĩ.
[ Stone ]: Không phải người em đang nghĩ đấy chứ.
[ Thủ đắc vân khai kiến nguyệt bính ]: …Rất có khả năng.
[ Mặt trời sáng sớm ]: Có tin hay không, Vị Vị sẽ mãi gà như thế, bởi căn bản em ấy không cần phải tiến bộ.
*
Trong game, Cố Vị nhìn Giang Tầm di chuyển mà há hốc, đỉnh đỉnh, cảm giác như trò này quá dễ dàng.
Hơn nữa Giang Tầm còn vừa nói chuyện phiếm với cậu, vừa đi ăn mạng người.
“Lợi hại không?”
“Cảm giác thế nào?”
“Góc này ok chứ?”
“Có thích không?”
Cố Vị: “…”
Mỗi một câu này, đặt trong bối cảnh game thì không có vấn đề gì, nhưng mà nghe bình thường thì lại vô cùng có vấn đề.
“Nói chuyện.” Giang Tầm thúc giục.
“À, thích…” Cậu không dám nói nhiều, đành hỏi gì đáp nấy, mãi đến khi cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền đến.
Cố Vị: “!!!”
Trực giác của cậu không sai mà, người này chính là cố ý.
“Anh…” Cố Vị bị tiếng cười này của Giang Tầm doạ tới mức mềm cả chân, mau chóng kháng nghị: “Không đùa bỡn lưu manh không được sao?”
Đội còn có hai người qua đường đó.
Cuối cùng một “người qua đường” cũng chịu không nổi mà nói, “Đội trưởng, cầu xin ngài tém tém lại tí được không?”
“Giang Tầm, anh đã quên bọn em còn đang ở trong đội hả…” West không nhịn được nói, “Cậy bạn nhỏ nhà anh không hiểu, anh liền lộ nguyên hình.”
“Nửa tháng không gặp, trêu vài câu không được à?” Giang Tầm nói đúng lý hợp tình, “Có phải hay không, Vị Vị?”
Cố Vị: “…”
Giọng nói kia vừa phát ra, Cố Vị mới ý thức được hai người qua đường kia thế mà lại là đồng đội của Giang Tầm.
Ba tuyển thủ giành quán quân thế giới lại cùng nhau dắt cậu đi ăn gà, cách Giang Tầm dỗ người ta thật đúng là đặc biệt.
Cho nên tận trong đáy lòng của Cố Vị thực sự muốn cảm ơn anh.
“Ừm không cần cảm ơn, chỉ muốn dỗ dành bạn nhỏ em một chút thôi.” Giang Tầm không chút để ý mà nói, “Nếu thực sự muốn cảm ơn, lần sau lại nhảy thêm một lần nữa là được.”
Ngoài cửa có tiếng gõ, Cố Vị còn chưa đánh xong đành phải tháo tai nghe, đi ra mở cửa.
“Đang chơi game sao?” Mục Duyệt giơ điện thoại, nhỏ giọng hỏi
Cố Vị nghi hoặc gật gật đầu.
“Người đại diện gọi điện cho em mà không được nên gọi cho chị.” Mục Duyệt dùng khẩu hình nói, “Là chuyện công việc, có công việc mới cho em.”
“Để em nghe.” Cố Vị nhẹ giọng nói.
Chắc là đang chơi game, nên người đại diện không gọi được.
“Em trai, cứ nói chuyện công việc là được, đừng đề cập đến Giang Tầm.” Mục Duyệt tiếp tục nói thầm, “Chị mới nói đỡ cho em đó, nhớ lựa lời mà nói.”
Cố Vị hiểu ý, gật đầu cảm ơn: “Vâng ạ, chị yên tâm.”
Cậu nhận điện thoại của Mục Duyệt: “Chị Triệu, hồi nãy chắc tín hiệu không tốt, không nhận được điện thoại của chị, có chuyện gì thế ạ?”
Cậu vốn định để điện thoại của mình sang một bên, nhưng điện thoại lại không cẩn thận trượt khỏi tay, cậu phản ứng nhanh tóm lấy điện thoại, nhưng chỉ kịp bắt lấy dây tai nghe kéo ra, thế nên điện thoại trực tiếp phát tiếng ra ngoài.
Cố Vị cảm giác nguy cơ ập đến, đồng thời trợ lý tự nhiên cũng cảm giác được chuyện này.
Cậu và Mục Duyệt đồng thời vươn tay bắt lấy mà vẫn trượt, điện thoại rơi trên đất, nhưng game vẫn còn tiếp tục, mới chỉ vừa đánh xong một ván, màn hình còn đang hiện bảng xếp hạng.
Cùng lúc đó, giọng Giang Tầm từ bên kia truyền đến, thật không khéo, điện thoại còn đang để âm lượng lớn nhất, cho nên….
Giang Tầm: “Thế nào, Vị Vị, chơi cùng chồng em có thoải mái không?”
Cố Vị: “…”
Mục Duyệt: “…”
Người đại diện ở đầu kia điện thoại: “…”