Edit & Beta: NiMiSự việc còn chưa giải thích rõ ràng, Cố Vị lại bị Giang Tầm dọa chạy.
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Lát nữa tôi giải thích cho anh sau nhé.
Cố Vị quyết định trước tiên phải post một bài lên vòng bạn bè để giải thích chuyện gặp gỡ mấy ngày trước, để cho các anh trong nhóm hiểu được bộ mặt thật của người kia, đợi khi tâm trạng ổn định rồi thì giải thích với Giang Tầm sau.
Đa số khi người ta làm sai cái gì, phản ứng đầu tiên chính là ném nồi.
Cố Vị chính là một ví dụ.
Cố Vị lục lại ảnh trong di động, tìm được chín cái meme của Giang Tầm.
Cái nào cái cái nấy vô cùng phù hợp với bài cậu đăng ——
“Em nói mọi người nghe nè, thực ra bản chất của Giang Tầm là một tên lưu manh, trong đầu anh ta toàn là phế liệu, chuyện chỉ có xíu thôi anh ta cũng có thể theo hướng khác không trong sáng, các anh đừng bị bề ngoài anh ta lừa gạt …”
Lần này Cố Vị thật cẩn thận, gõ khoảng 500 chữ, bày tỏ sự bất mãn của mình với Giang Tầm, sau đó chặn Giang Tầm, xong xuôi mới đăng bài.
*
“Tâm trạng không tồi ha?” ở câu lạc bộ TMW, có người gõ cửa phòng huấn luyện.
Giang Tầm buông di động, trong ánh mắt còn mang theo ý cười chưa kịp thu hồi: “Sở Diệc, sao mày lại tới đây?”
“Tao đi công tác qua thành phố H, thuận đường lại đây xem mày sống thế nào.” Sở Diệc mặc áo khoác gió màu nâu nhạt, dựa vào cạnh cửa, “Gần đây thế nào rồi?”
“Khá tốt.” Giang Tầm thuận miệng nói, “Mới vừa đoạt giải quán quân thế giới, không có gì là không tốt.”
“Chọn một tấm?” Sở Diệc lấy ra từ trong túi một bộ bài, ở trên bàn phe phẩy, “Chọn một lá mày thấy ấn tượng nhất.”
“Mẹ tao lại nói gì với mày à?” Giang Tầm vui vẻ, Sở Diệc là hàng xóm lúc nhỏ của Giang Tầm, hiện tại là phó giáo sư cố vấn tâm lý học lâm sàng tại đại học A.
“Bạn bè quan tâm nhau không được à.” Sở Diệc tránh đi hắn vấn đề, thúc giục nói, “Mau chọn đi, buổi chiều tao còn có việc.”
Giang Tầm nghe anh nói xong, nhìn đống bài trên bàn, chọn một tấm đưa cho Sở Diệc.
“Sở đại bác sĩ, nhìn ra cái gì sao?” Giang Tầm dựa vào ghế hỏi.
“Sao mày lại chọn lá này, dựa vào đâu mà chọn?” Sở Diệc hỏi lại.
Đó là một lá bài màu xanh lục, bao quanh là vài khối màu phức tạp khác.
“Để tao nói trước à?” Giang Tầm hỏi.
Sở Diệc gật đầu: “Ờ, thế mày thấy gì ở lá bài này?
Giang Tầm cầm lá bài nhìn một chút rồi nói với Sở Diệc: “Thấy được một cái xoáy nước, trên đó là một con thuyền nhỏ, hình như là tao ở trên thuyền, còn chỗ này…”
Giang Tầm chỉ chỉ một điểm trắng bên phải lá bài: “Cái này hình như là hải đăng.”
Sở Diệc nhìn chằm chằm Giang Tầm một lát, đột nhiên cười nói: “Mày định giải nghệ?”
Giang Tầm: “…”
Giang Tầm ngồi thẳng lại: “Mày ấy.”
“Cũng không khó đoán.” Sở Diệc cười cười, giải thích nói, “Mày cũng 23 rồi, cũng sắp tới lúc giải nghệ rồi, mày nhìn lá bài này xem, mày đứng trên thuyền lênh đênh giữa biển, tức là mày đang mê man, mày danh tiếng có, tiền cũng không thiếu, vậy mày đang mê mang cái gì?”
Mê mang cái gì ư?
Khát vọng bây giờ của anh chắc lên kế hoạch cho tương lai của mình, Giang Tầm cảm giác mình cũng biết được một chút về tương lai ấy.
“Tao có ý tưởng rồi.” Giang Tầm thừa nhận, “Nhưng sẽ phải đợi đánh xong trận đấu khu vực Châu Á mùa đông năm nay, đội còn nhiều vấn đề cần xử lý, có mấy tuyển thủ vẫn đang trong thời kỳ đỉnh cao, nếu muốn giải nghệ thì chắc phải chờ sang năm.”
“Mày dường như đã đi tìm được gợi ý cho vấn đề của mình rồi, vấn đề không lớn nhưng dù sao mẹ mày vẫn còn lo lắng lắm, tự mày giải quyết cho tốt đi.” Sở Diệc lấy lại lá bài, “Mày ở trên xoáy nước nhìn được hải đăng, mày tìm thấy hải đăng của mày rồi à?”
Giang Tầm nghĩ ngay đến đoạn video nhảy kia của Cố Vị.
“Cười cái gì?” Sở Diệc hỏi.
“Đúng là chuyện gì cũng không giấu nổi mày.” Giang Tầm ghét bỏ mà nói, “Gần đây tao gặp được một bạn nhỏ rất thú vị.”
Nói đến đến mới nhớ, hồi nãy anh vẫn đang nói chuyện dở với cậu.
Cố Vị vừa nói gì nhỉ?
Bán nghệ không bán thân?
Giang Tầm muốn nhìn xem Cố Vị định giải thích thế nào nhưng không cẩn thận thoát khung chat, click vào vòng bạn bè——
Đập vào mắt là ảnh của Cố Vị, là ảnh chibi của Cố Vị do fans vẽ tặng.
Ảnh chibi là một Cố Vị bụ bẫm, chân mập tay mập, cười cong đôi mắt còn làm động tác đòi ôm ôm, Giang Tầm nhìn ảnh này liền cong khóe môi.
Sau đó nụ cười vụt tắt, mặt anh cứng đơ nhìn màn hình.
Bên dưới bức chibi kia là chín cái meme khác của anh.
Chín cái meme xếp hành hàng, là biểu tình lúc chỉ huy của anh, giờ đây nó chỉ thẳng màn hình, chẳng khác nào chỉ thẳng mặt anh cả.
Đầu anh nghĩ cái cớt gì vậy.jpp
Tặng mi tám câu chửi.jpg
Đánh méo mặt ngươi nè.jpg
Ngươi xấu ngươi nói trước.jpg
….
*Meme các cậu có thể coi bên manhua nhaaa
Ở giữa còn là một bài văn tế dài nền trắng chữ đen rõ ràng.
Giang Tầm: “…”
Sở Diệc: “…”
Chín cái meme quay quanh Cố Vị, chủ đề chính “Giang Tầm là Đại Lưu Manh”, trình bày và phân tích ước chừng khoảng 500 chữ, luận điểm mạch lạc, luận cứ hợp lý, đạo lý rõ ràng.
Đoạn này trình bày và phân tích kết cục vô cùng hợp lý, cuối cùng Cố Vị còn bỏ thêm một câu: Mọi người đọc để biết trong lòng là được rồi, không cần nói ra ngoài nhen.
“Ngọn hải đăng này của mày… lá gan cũng lớn thật nha.” Sở Diệc nhớ lại hồi đi học giáo bá Giang Tầm hình như chưa từng quen anh bạn nhỏ nào mà?
Giang Tầm nhìn cái ảnh chibi cùng chín cái meme của mình kia, hít sâu một cái một cái rồi mới mở miệng: “Bạn nhỏ Cố chắc là ngứa da rồi đây.”