Edit & Beta: NiMi
Cố Vị và Giang Tầm không công khai ngày tổ chức hôn lễ nhưng đa số cư dân mạng đều đã tính ra được ngày đó là ngày nào.
Bởi có một ngày Giang Ảnh không có lịch trình, toàn bộ thành viên của T.ATW không có lịch trình, toàn bộ tuyển thủ của TMW không livestream, căn cứ vào cái này, muốn đoán ra đó ngày gì cũng không khó.
[ Các anh hãy selfie thật nhiều nha, em cũng muốn nhìn CP của em happy ending.]
[ Tui biết hai người họ sẽ bí mật kết hôn mà. ]
[ Tui hạnh phúc quá, từ lúc xem 《 Bỏ trốn 》 mới quyết định lên thuyền này, cảm ơn “Nại nhân Tầm Vị” đã giúp tui vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. ]
[ Nhân dịp tổ chức hôn lễ thì Vị Vị hãy nghỉ ngơi cho tốt nha, chị thấy từ sau khi đứng đầu bảng minh tinh thì Vị Vị luôn bận rộn ấy.]
[ Thím nghĩ nhiều quá rồi, Giang Tầm sẽ không để cho Vị Vị được nghỉ ngơi đâu nhá. ]
Về chuyện kết hôn, Giang Tầm còn lo cho sự nghiệp của Cố Vị nên cũng không thúc giục cậu, nhưng Cố Vị cảm thấy mình không thể cô phụ tâm ý của Giang Tầm được.
“Anh nói xem, chúng ta vẫn cần phải tổ chức hôn lễ.” Mới vừa thân mật xong, Cố Vị cắn cắn môi, “Hơn nữa em cũng chuyển hình thành công rồi.”
“Vậy kết hôn thôi.” Giang Tầm nghe vậy không do dự nói, “Về sau anh sẽ từ từ dạy dỗ em.”
Cố Vị: “……”
Hai người đều bận rộn, lịch trình của T.ATW vốn đã nhiều, nay còn có thêm vài chuyến lưu diễn ở nước ngoài, ngoài ra công ty còn tìm thêm cho cậu kịch bản mới, Giang Tầm cũng bận, chuyện câu lạc bộ và công ty anh đều phải xử lý.
Cứ như vậy, mỗi lần hai người gặp nhau Giang Tầm đều mạnh bạo hơn ngày thường, chỉ cần Cố Vị không phối hợp một chút thôi thì sẽ bị hung hăng giáo huấn đến khóc mới thôi, sau khi xong Giang Tầm sẽ lại ôm ấp an ủi, muốn gì chiều nấy, lâu dần Cố Vị cũng xuôi theo.
Buổi tối trước hôn lễ một ngày, Cố Vị nhận được một cú điện thoại.
Cố Vị nhận cuộc gọi, đầu bên kia một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
Cố Vị cũng im lặng, một lát sau mới mở miệng: “Mẹ?”
“Vị Vị, là mẹ đây.” Lăng Ức Huyên nói, “Mẹ xem trên Weibo nói mai là hôn lễ của con?”
Cố Vị nhẹ nhàng vâng một tiếng.
“Mẹ không tới, con…… con cũng không muốn thấy mẹ.” Lăng Ức Huyên nói, “Mẹ nghe ba con nói, con bị…… trầm cảm?”
“Giờ con đã không sao rồi mẹ.” Cố Vị ngắt lời đối phương, nói, “Con đã không cần phải uống thuốc nữa, mấy lời trên mạng mẹ xem qua là được rồi, cũng không phải sự thật.”
“Mẹ phải xin lỗi con, trước kia mẹ không nên đánh con…… Không nên nói con vô dụng giống ba con.” Giọng Lăng Ức Huyên thực nhẹ, giống như đang nhớ lại cái gì đó, “Mẹ cũng không quản được con, con muốn kết hôn thì hãy sống cho thật tốt.”
“Con sẽ, Giang Tầm là người tốt.” Cố Vị nói, “Con và ba mẹ không giống nhau.”
“Dù mẹ không yêu con nhưng con vẫn muốn cảm ơn mẹ.” Dù rằng con cũng không yêu mẹ.
“Cảm ơn mẹ đã dạy con nhảy, từ trước đến giờ con vẫn luôn thích nhảy.”
Lúc cậu nói những lời này, tựa như là nói lời tạm biệt với quá khứ.
Cố Vị tắt điện thoại xong mới phát hiện Giang Tầm đã vào phòng từ khi nào, anh đang đứng bên cạnh nhìn cậu.
“Sau khi ly hôn với ba em, tâm trạng bà ấy rất tệ.” Cố Vị giải thích, “Bà ấy cảm thấy ba em viết kịch bản không viết ra được tên tuổi gì, hơn nữa tâm trạng ngày càng tệ, thế nên mới mang em về quê.”
Mỗi khi bà tức giận thì sẽ giận lây sang cả cậu, còn rất nhiều nữa, nhưng cậu cũng quên rồi.
Sau khi hai người ở bên nhau, Giang Tầm đã dẫn cậu gặp Sở Diệc làm trị liệu tâm lý rất nhiều lần, trên cơ bản cậu đã không còn sợ hãi vật nhọn, giấc ngủ cũng đã không còn vấn đề nữa.
“Em nên cảm ơn chính bản thân em, Tiểu Vị Lai.” Giang Tầm đặt một miếng bánh kem tinh xảo trước mặt Cố Vị, “Mang cho em một chút đồ ngọt, dạo này em lại gầy rồi.”
Cố Vị từ nhỏ đã kén ăn không ai quản, lúc học cấp ba ăn ở trường cũng không ai lo, sau khi ở cùng Giang Tầm mới bị anh ép vào khuôn khổ, ăn uống phải theo các chế độ dinh dưỡng đầy đủ, ngay cả người đại diện cũng khen Giang Tầm rất nhiều lần.
“Vì sao em phải cảm ơn em?” Cố Vị há miệng cắn miếng bánh Giang Tầm đưa tới, lớp kem trên bánh mềm xốp ngọt ngào.
“Bởi vì em là duy nhất.” Giang Tầm giơ tay lau đi bơ dính bên môi Cố Vị.
Gia đình vốn là nơi ảnh hưởng đến quá trình sinh trưởng cũng như tính cách của con người, mà Cố Vị sinh hoạt trong hoàn cảnh như thế, trải qua nhiều chuyện như thế, nhưng em ấy vẫn luôn trong sáng sạch sẽ như lúc ban đầu.
“Em không muốn ăn nữa.” Cố Vị lắc đầu.
“Còn có một nửa, cái này mua riêng cho em đó.” Giang Tầm bỏ thìa xuống “Không ăn bánh kem, vậy em muốn ăn cái gì?”
“Ăn…… Cái gì?” Cố Vị còn không đuổi kịp tốc độ quay xe của Giang Tầm.
Giang Tầm không nói lời nào, Cố Vị lát sau mới ngộ ra: “Mẹ bảo mai phải dậy sớm.”
Giang Tầm im lặng nhìn chằm chằm cậu.
“Còn phải chụp ảnh……” Cố Vị đấu tranh nội tâm một hồi, “Nếu không thì đêm mai?”
“Này là em nói đấy.” Giang Tầm thu dọn dao nĩa trên bàn, vui vẻ mang đi, để lại Cố Vị ngồi im chỗ cũ, cảm thấy hình như lần này mình lại thiệt rồi.
*
Tuyển thủ TMW Sunny sáng sớm đã up hình ảnh mình mặc lễ phục lên weibo, kèm theo cái emo đầu chó.
[ Oa, nữ thần của tui, nay không cột tóc Na Tra nữa rồi.]
[ Xinh quá rồi, không phải Sunny đi dự lễ cưới chứ. ]
[ Đẹp, nếu ngày trước chơi game cô không mắng tui tơi tả thì tui sẽ khen cô thêm mấy câu nữa.]
[ Búp bê, mong bồ hãy chụp thêm nhiều ảnh nữa nhé. ]
Nơi tổ chức hôn lễ trời xanh mây trắng, có mấy cô gái của hậu viện cũng đã đến.
Người mời trên thiệp ký tên: “Bánh Mì Cua nhà Nhím nhỏ”.
“Hồi hộp quá!” Bánh Tuyết cả đường hưng phấn không thôi, “Búp bê bồ nói xem, có phải hôm nay tui sẽ gặp được rất nhiều người nổi tiếng không?”
“Người trước mặt bồ chính là ngôi sao mới nổi của giới Esport nhé.” Dịch Tình cười lộ ra cái răng nanh đáng yêu, “Muốn ký tên không?”
T.ATW đúng là nói được làm được, đem hôn lễ của Cố Vị biến thành một concert mini, chỉ có mấy Nhím nhỏ vẫn luôn kìm chế để không hét thành tiếng.
Sau khi kết thúc nghi lễ, Trì Vân Khai và Thạch Hân Ngôn hai người ôm chặt hai chân Cố Vị không cho đi.
“Hu hu hu đây là cục cưng của nhóm tui mà.” Trì Vân Khai uống nhiều quá rồi.
“Tầm Thần phải chăm sóc Vị Vị thật tốt đấy, Vị Vị lớn được như bây giờ cũng không dễ dàng gì.” Thạch Hân Ngôn nói.
“Đứng lên đi, đừng làm mất mặt nữa.” Phó Chỉ nói, “Em ấy mãi là cục cưng của chúng ta.”
“Buông em ra nào.” Cố Vị khóc không ra nước mắt, “Lần trước nhờ mấy anh mở cửa cho mà mấy anh mải chơi game cho em đứng ngoài bao lâu, bây giờ mới nhớ em là cục cưng à.”
Bánh Tuyết nắm tay Dịch Tình cười không thở nổi: “Các anh nhà mình hoá ra lại như thế này à.”
“Nhưng mọi người vẫn rất thích bọn họ.” Dịch Tình mặc lễ phục, trông xinh xắn dịu dàng hơn hẳn ngày thường.
Cố Thải mặc tây tây trang, ngồi yên tĩnh ở một bàn ăn nhìn Cố Vị cách đó không xa.
“Uống một chén không ạ?” Giang Tầm ngồi lại gần, cầm ly rượu trên tay chạm ly với Cố Thải.
Cố Thải muốn nói gì, lời nói tới bên miệng lại nuốt xuống: “Cảm ơn con.”
Ông không biết cách quan tâm người khác, Cố Vị cũng không tâm sự với ông, vô tình bỏ lỡ tình thân khó để đền bù.
Ông không thể cho Cố Vị một gia đình hoàn chỉnh, cũng không thể che mưa chắn gió cho Cố Vị, cho nên giờ ông cũng chỉ có thể nói một câu cảm ơn, như mới làm ông bớt đi cảm giác vô lực.
May mắn bây giờ Cố Vị đã có người quan tâm, cũng biết đón nhận sự quan tâm của người khác mà không cần phải yên lặng giấu tâm sự trong lòng nữa.
“Con sẽ chăm sóc Vị Vị.” Giang Tầm cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
“Giang Tầm!” Tiếng Cố Vị từ cách đó không xa truyền tới, “Tới chụp ảnh.”
“Anh tới đây.” Giang Tầm trả lời, quay lại hỏi Cố Thải, “Ba có muốn cùng chụp ảnh không, Vị Vị sẽ rất vui.”
Quả nhiên, Cố Vị tuy không nói ra ngoài, nhưng khi thấy Cố Thải đến là mắt sáng lên.
Năm người T.ATW đứng thành một nhóm, để Cố Vị và Giang Tầm đứng vào giữa, còn để dư vị trí cho nhóm Nhím nhỏ.
Giang Ảnh và người nào đó đang nói chuyện phiếm cũng tới.
“Anh ở đó mà ăn cơm đi, còn xum xoe tới chụp cái gì.” Giang Ảnh bất mãn.
“Sao con lại cứ cáu kỉnh với anh Thích thế?” Tống Tịnh Khê cười trách cứ một câu, “Không có lớn nhỏ gì cả.”
“Cũng lớn hơn có một tuổi chứ nhiêu.” Giang Ảnh kháng nghị, “Mặt con nhỏ, không chiếm quá nhiều diện tích.”
“Chụp ảnh thì hô gì?” Trì Vân Khai hỏi, “Vị Vị có ngọt hay không?”
Mọi người: “???”
Giang Tầm: “Ngọt!”
“Không được không được, chỉ có Giang Tầm đang cười.” Người đại diện phụ trách chụp ảnh nói.
“Đổi câu khác, để tui.” Giang Ảnh nói, “Giang Ảnh có hồng hay không?”
Mọi người: “???”
Giang Ảnh: “Hồng!” (nổi tiếng)
“Không được không được, chỉ có Giang Ảnh đang cười.” Người đại diện lại xóa ảnh chụp, “Có chụp hẳn hoi được không nào?”
“Để tôi.” Phó Chỉ nói, “WeChat id của Vị Vị là gì?”
Mọi người: “Yêu tui thì cho tui thu…… Tiền!”
Người đại diện căn chuẩn thời gian bấm máy chụp, ghi lại khoảnh khắc tất cả mọi người đều đang cười thật tươi.
Cố Vị nắm chặt tay Giang Tầm, tựa như ngày đó họ cùng thề mãi ở bên nhau vậy——
Thiên trường địa cửu, không rời không bỏ.