"Mày nói gì?"
Kỳ Dương kinh hãi trừng lớn mắt.
Hắn ta không thể tin được đã đến lúc này mà vẫn còn đường rẽ.
Nhưng sâu trong lòng lại có một giọng nào đó nói cho hắn ta: Kỳ Trưng nói không sai...!Với tính cách của Kỳ Trưng, nếu không nắm chắc hoàn toàn thì sao có thể...!
"A!"
Một tiếng hét kinh ngạc vang lên.
Người phụ nữ ngồi bên ghế phụ đã mở bao tải ra, khuôn mặt của người bị nhốt trong bao tải lộ hẳn ra.
Dù nửa khuôn mặt cô bị băng dính che khuất, nhưng cẩn thận nhìn lại thì tuy trông đường nét khuôn mặt cô có vài phần giống Văn Tâm, nhưng lại không phải là Văn Tâm.
Kỳ Trưng nói không sai, hắn ta trói lầm người rồi!
"Sao...!sao có thể..."
Kỳ Dương hoàn toàn không thể tin được những gì trước mắt mình.
Mất đi lợi thế quan trọng nhất là Văn Tâm, dù con tin trong tay vẫn có thể uy hiếp cảnh sát được, nhưng với Kỳ Trưng thì có hiệu quả gì chứ.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng Kỳ Dương, đại não hắn cũng đang hoảng loạn rối tung.
Vào thời điểm nguy cấp, vẫn là người phụ nữ bên cạnh cậu ta lên tiếng: "Kỳ Dương, đừng lo nghĩ đó có phải là Văn Tâm hay không, trong tay chúng ta có con tin, vực dậy tinh thần anh đi."
Kỳ Dương bị tiếng gọi của cô ta kéo về hiện thực, hắn ta bình tĩnh lại: "Cô nói không sai, trước mặt cảnh sát, Kỳ Trưng không thể coi thường được..."
Đoàng! Còn chưa dứt lời, một viên đạn bắn xuyên qua cửa kính xe.
Đạn không bắn trúng Kỳ Dương mà lại ngắm thẳng vào người phụ nữ ngồi bên ghế phụ.
Trên mặt người phụ nữ vẫn còn nét cười, máu tuôn ra từ trên trán, rồi cả người cô ta ngã nhào xuống.
"Kỳ..."
Đoàng! Đoàng! Lại hai tiếng súng nữa vang lên.
Kỳ Dương còn chưa hoàn hồn lại sau cái chết của người phụ nữ kia thì viên đạn thứ hai, thứ ba đã nối gót đến.
Cửa sổ xe đã bị vỡ bởi viên đạn thứ nhất, khộng còn chướng ngại gì nữa, hai phát súng sau bắn thẳng vào giữa trán Kỳ Dương.
Hai tội phạm truy nã bị tay bắn tỉa bắn hạ, cảnh sát mai phục xung quanh đồng loạt xông ra thu dọn tàn cục.
Kỳ Trưng ra khỏi trạm kiểm soát, cúi người cảm ơn nữ cảnh sát trên xe đã giả dạng Văn Tâm một cái thật sâu: "Cảm ơn cảnh sát Trương."
Lúc này Trương Nhụy đã được cởi trói hoàn toàn, cô xoa xoa cổ tay đau nhức, hào sảng đáp: "Cảm ơn gì chứ, việc tôi nên làm thôi."
"Mặc kệ thế nào, lần này phải cảm ơn các vị cảnh sát." Kỳ Trưng cúi người cảm ơn những cảnh sát tham gia hành động một lần nữa.
"Tổng giám đốc Kỳ khách khí rồi, chúng tôi phải cảm ơn anh đã vì nghĩa quên thân mới đúng." Đội trưởng đứng thẳng, nghiêm túc cúi chào Kỳ Trưng: "Tuy chúng tôi đã theo đuổi đường dây buôn lậu ma túy quốc tế này gần hai năm rồi, nhưng vì tội phạm quá gian xảo nên vẫn không thể thâm nhập sâu được, lần này ít nhiều cũng nhờ ngài đã cung cấp manh mối quan trọng."
"Đây cũng là việc tôi nên làm." Kỳ Trưng rũ mắt, ánh mắt hơi tối.
"Nhưng tôi có một vấn đề thắc mắc, sao ngài lại biết Kỳ Dương nhất định sẽ quay lại bắt cóc con tin chứ?" Đội trưởng tò mò hỏi.
Kỳ Trưng nhìn về chiếc xe Minibus: "Văn Tâm là người yêu tôi."
Đội trưởng bừng tỉnh: "Thì ra là thế."
Kỳ Trưng mím môi, anh đã tranh đấu gay gắt với Kỳ Dương nhiều năm như vậy rồi, cải hai đều hiểu rõ phong cách hành sự và nhược điểm của lẫn nhau.
Kỳ Dương là người không màng tất cả để đạt được mục đích của mình, thậm chí ngay cả mạng người cũng không thèm đếm xỉa, đến lúc cùng đường hắn ta nhất định sẽ nghĩ đến việc dùng nhược điểm của Kỳ Trưng để áp chế anh.
Mà đối với Kỳ Trưng, nhược điểm duy nhất từ trước đến giờ của anh chính là sinh mệnh con người.
Có gì quý giá hơn sinh mệnh chứ.
Kỳ Trưng đã dự liệu trước Kỳ Dương sẽ ra tay, cũng đoán được hắn ta sẽ mua chuộc người bên cạnh Văn Tâm.
Nếu vậy thì anh sẽ tương kế tựu kế, vừa dồn dẫn Kỳ Trương ra khỏi hang, vừa âm thầm dùng kế tráo đổi, hợp tác với cảnh sát tìm người thế thân thay cho Văn Tâm.
Nhưng dù vậy, khi anh nhìn thấy "Văn Tâm" bị chụp thuốc mê nhét vào bao tải, trái tim anh vẫn không khỏi run lên.
Nếu...!nếu hôm nay người ở đó là Văn Tâm thật thì sao? Nếu vậy thì anh sẽ làm sao? Giả thiết đó Kỳ Trưng không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ được.
Chuyện duy nhất anh muốn làm bây giờ là nhanh chóng gặp cô, sau đó ở bên cạnh cô không rời một bước.
Trong tiệm lẩu, Văn Tâm không ngờ lại gặp được Văn Ý ở đây, hơn nữa còn trùng hợp là cả hai đều ngồi trên tầng bốn.
Văn Ý nhìn thấy chị mình, vô cùng vui vẻ: "Chị chị, chị đến thành phố Z đóng phim phải không? Quay có vất vả không ạ, em nghe nói chị phải đến sa mạc đóng phim, nghe thích thật đó."
(P/s: Đoạn này hình như là cảnh nối lúc Văn Tâm bị vỗ vai ở chương trước, mình sẽ sửa xưng hô lại nha~)
Văn Tâm cười: "Thích ứng tốt rồi, nhưng còn em sao lại ở đây?"
Văn Ý hì hì ngây ngô cười.
Lúc này, một người đàn ông thân hình cao lớn đi ra từ WC nam bên cạnh, anh ta lạnh lùng đứng bên cạnh Văn Ý.
Văn Ý thoải mái hào phóng giới thiệu: "Chị, đây là chồng em Vệ Đình, hôm qua hai bọn em vừa bí mật lĩnh giấy kết hôn, định nhân thời gian nghỉ ngơi này đi hưởng tuần trăng mật luôn."
Văn Tâm: "..." Sao tự nhiên lại bị nhét cho một mồm đầy thức ăn cho chó thế này! Rõ ràng trước giờ đều là cô nhét người khác thôi, không ngờ lại có ngày bị người khác nhét.
Hơn nữa, còn là em gái của mình.
Tâm trạng Văn Tâm cũng phức tạp lắm.
"Không ngờ em đã kết hôn rồi, hâm mộ thật."
Tuy hai người là chị em song sinh, nhưng vì từ nhỏ cha mẹ đã li hôn nên không lớn lên cùng nhau, kỳ thật tình cảm rất nhạt.
Nhưng có lẽ do mối liên hệ đặc thù giữa cặp song sinh, Văn Ý vẫn luôn rất thích Văn Tâm.
Nếu không phải tác giả ác ý đặt giả thiết Văn Tâm nảy sinh lòng ghen ghét với Văn Ý, cộng thêm vận mệnh hau người khác nhau như trời với đất thì có lẽ cặp chị em này cũng sẽ trở thành một đoạn giai thoại trong giới giải trí.
Văn Tâm cảm khái nghĩ.
"Chị hâm mộ gì chứ, phải là em hâm mộ chị mới đúng, có bạn trai hoàn mỹ như Tổng giám đốc Kỳ.
Thế nào, Tổng giám đốc Kỳ đã cầu hôn chị chưa?"
Nhắc tới Kỳ Trưng, Văn Tâm lại nghĩ đến sự thật đến giờ anh vẫn chưa liên lạc với mình, cô liền giận sôi máu: "Đừng có nhắc đến cái tên đó nữa!"
"Phì, chị cãi nhau với Tổng giám đốc Kỳ à?"
"Cũng không hẳn..."
Văn Tâm hơi buồn bực, ngại nói thẳng với Văn Ý.
Dù sao hình tượng của cô trong mắt mọi người là một người độc lập tự cường, sao có thể vì bạn trai không để ý đến mình một ngày mà giận dỗi chứ? Nhưng mà...!Cô lại không thể ức chế được ấm ức trong lòng, cứ bất giác xem điện thoại hết lần này đến lần khác.
Văn Tâm nghĩ, chẳng lẽ cô đã chìm quá sâu rồi? Rõ ràng chỉ là một tên Nhóc con đen thui thôi mà, chỉ vậy mà khiến cô chìm sâu vào, đáng sợ là dường như cô có xu thế lún càng lúc càng sâu, không thể thoát được...!
Chia tay Văn Ý rồi, Kỳ Trưng vãn chưa nhắn gì cho cô.
Lẩu nóng ngon mà ăn lại chẳng có mùi vị gì.
Đoàn người ăn chừng hai, ba tiếng đồng hồ, mặt trời đã xuống núi từ lâu, rượu đủ cơm no mới chuẩn bị thu dọn về.
Ai ngờ lúc xuống dưới tìm mãi không thấy tài xế đâu.
Có nhân viên cùng bàn với tài xế nói, bọn họ đang ăn thì đột nhiên tài xế bị một người gọi ra hỏi chuyện, sau đó không quay lại nữa.
Gọi điện thoại tài xế cũng không nhận, lúc này mọi người mới sốt ruột.
Đang định báo cảnh sát thì Cố Hạ nhận được điện thoại từ cục cảnh sát.
Mặt Cố Hạ nghiêm trọng, không ngừng gật đầu nói vâng.
Kết thúc cuộc gọi, anh ta nói: "Tài xế bị cảnh sát gọi đi hỏi một số chuyện, nói là liên quan đến vụ án nào đó, tóm lại là không phải mất tích.
Hạ Lệ lên tiếng: "Không phải mất tích thì tốt rồi, vậy lát để tôi lái xe cho, đợi tài xế quay lại rồi hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Cố Hạ gật đầu, sau đó nhìn về phía Văn Tâm, cười: "Tôi vừa nhận được tin nhắn Wechat của anh Trưng, có muốn biết anh ấy nói gì không?"
Trong lòng Văn Tâm kêu lộp bộp một tiếng, ngoài mặt lại vẫn bình tĩnh như thường: "Mấy người muốn nói gì thì nói đi, liên quan gì tới tôi."
Cố Hạ bật cười: "Chị chắc chắn chứ?"
Văn Tâm giận dỗi: "Vô cùng chắc chắn."
Cố Hạ cố ý nói: "Vậy tôi đành phải để anh Trưng của chúng ta về thôi."
Nhịp thở Văn Tâm khựng lại: "Anh nói gì?"
"Tôi nói là, ông xã chị đang đợi chị ở bãi đỗ xe kìa."
Lần này Văn Tâm chẳng bận tâm việc phản bác xưng hô của Cố Hạ nữa, nghe thấy Kỳ Trưng đến, lòng cô loạn cả lên.
Tuy đúng là cô có nói muốn Kỳ Trưng đến đây thăm cô, nhưng cô cũng đâu có nói anh tự dưng đến đây mà không nói tiếng nào đâu.
Tốt xấu gì cũng phải đánh tiếng một cái chứ!
Nói thì nói vậy, nhưng Văn Tâm vẫn đi.
Lần này Kỳ Trưng lái một chiếc xe việt dã Land Rover màu đen, anh đứng tựa vào cửa xe, thân hình cao lớn rất nổi bật.
Nhìn thấy anh, mấy lời oán giận đang đến ngay cổ họng biến đâu mất, cô chỉ hận không thể bay qua đó ngay.
Nhưng vừa đến gần cô lại phát hiện, hiếm khi trong miệng Kỳ Trưng ngậm một điếu thuốc.
Dưới bãi xe tối tăm, làn khói mờ bao phủ quanh người anh, khiến anh thoạt nhìn rất cô độc.
Văn Tâm không bết sao anh lại như vậy, nhưng cô chắc chắn nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, thế nên Kỳ Trưng mới đột nhiên không liên lạc với cô như vậy.
Anh không cố ý, cũng không phải bận đến mức quên mất mình...!
Mũi Văn Tâm hơi xót, nhịn không được gọi: "Kỳ Trưng."
Nghe giọng nói hơi nức nở của cô, tay Kỳ Trưng cầm điếu thuốc hơi run, giây tiếp theo, một thân hình mềm mại vẫn còn vương mùi lẩu nhào vào lòng anh.
Điếu thuốc rơi xuống đất, Kỳ Trưng hoàn hồn, vươn tay ôm chặt lấy cô, chặt đến như thể muốn khảm cô vào trong cốt tủy mình.
Anh tham lam ngửi hơi thở của cô, hôn nhẹ lên mặt cô.
Khoảnh khắc này như chẳng có gì quan trọng hơn nữa, chỉ cần cô vẫn còn đứng trong lòng mình, chỉ cần cô bình an không có việc gì, anh đã không cầu gì hơn.
Không biết qua bao lâu, hai người dần bình tĩnh lại.
Tuy Kỳ Trưng vẫn không chịu buông Văn Tâm ra, nhưng rốt cuộc Văn Tâm cũng có cơ hội thở một hơi nói chuyện rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt mỏi mệt của anh, nói: "Có mệt không?"
Kỳ Trưng lắc đầu: "Không mệt."
"Có muốn vào xe nghỉ ngơi một lát không?"
"Không cần, anh muốn ôm em thêm một lát." Kỳ Trưng cự tuyệt.
"Đi mà, hôm nay em nghỉ, từ đây đến tận sáng mai đều có thể ở cùng anh." Văn Tâm dùng giọng điệu làm nũng nói.
Kỳ Trưng bất lực nhất với bộ dạng này của Văn Tâm, nếu là ngày thường đã sớm chiều theo cô rồi, nhưng hôm nay anh lại cứ ôm cô mãi như vậy.
"Nếu em cảm thấy ở đây không được thì anh còn một căn hộ ở thành phố Z."
Văn Tâm: "..." Cái con mèo háo sắc này!
Kỳ Trưng vừa thấy vẻ mặt cô liền biết nhất định là cô hiểu lầm rồi, anh vươn tay lên điểm nhẹ chóp mũi cô: "Đừng nghĩ bậy, anh chỉ muốn ôm em một cái thôi, trước khi có được sự đồng ý của em, anh tuyệt đối sẽ không cưỡng ép em."
Văn Tâm chớp chớp mi mắt: "Ai nghĩ bậy chứ! Em mới không có đâu!"
Kỳ Trưng bất đắc dĩ cười cười: "Vậy do anh hiểu sai rồi."
"Đúng! Là do anh! Anh cứ nghĩ gì đâu cả ngày!"
Kỳ Trưng nói theo cô: "Kỳ thật còn có một việc anh càng nghĩ lệch hơn, em có muốn nghe thử không?"
Văn Tâm sửng sốt: "Chuyện gì vậy?" Còn chuyện gì lệch lạc không đứng đắn hơn chuyện kia nữa?
Kỳ Trưng nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc: "Anh muốn kết hôn với em, ngay bây giờ.".