Edit: Tiệm Bánh Sò
Mèo đen nằm giãn người trêи giường, bốn móng vuốt quơ quào lên hướng trần nhà, cả người như một con mèo bông lông xù vậy.
Văn Tâm ngừng thở, giơ điện thoại lên từ từ đến gần. Trước giờ mèo đen lúc nào cũng ít nói ít cười, chỉ mở to đôi mắt vàng kim khiên người khác kính sợ. Cho dù Văn Tâm muốn tiếp cận nó cũng phải xem biểu hiện gần đây của mình nữa. Nhưng giờ dường như mèo đen đang tập trung tinh thần cao độ, hoàn toàn không ý thức được sự tồn tại của Văn Tâm.
Làm xong động tác thứ nhất, nó dừng một chút, mắt nheo lại nghi hoặc lại chần chờ, nhưng qua một lát, nó rốt cuộc hạ quyết tam bắt đầu động tác thứ hai.
"Meo~" Hình như lúc ấy con Ragdoll kia kêu như vậy nhỉ? Mèo đen nỗ lực hồi tưởng, bắt chước. Nhưng nó phát hiện, năng lực học tập mà nó từng tự hào nhất sau khi biến thành mèo hình như lùi lại không ít. Rõ ràng đã tái hiện hoàn mỹ dáng vẻ, ngữ điệu lúc đó, nhưng tiếng kêu của nó lại không giống Ragdoll tí nào. Ngay cả con Ragdoll kia cũng so được, huống chi là mèo con mới tới.
Không được, nó không thể dễ dàng từ bỏ được! Biến thành mèo nhẫn nhục chịu đựng lâu như vậy, thành công đã đến trước mắt rồi, nó không thể chỉ vì một khó khăn nho nhỏ này mà lùi bước được. Đã lâu rồi không tham gia hội nghị công ty, các cổ đông của Kỳ Thị đã kín đáo phê bình rồi. Dù có ông nội đứng ra đảm bảo thì cũng không duy trì được lâu. Không tiếc bất luận đại giới gì, mèo đen phải mau chóng khôi phục. Dù có bảo nó làm những động tác quái dị này cũng không sao cả. Cứ như lời con mèo rừng kia là được, Văn Tâm căn bản đâu biết thân phận thật của nó. Cho dù có bị quay chụp đăng lên mạng thì trừ ông nội cũng đâu có ai biết.
Thử một lần nữa xem. Mèo đen mặc niệm trong lòng. Giờ nó không đặt yêu cầu cao về bản thân nữa, không học theo Ragdoll, cứ đạt tới trình độ của con mèo rừng kia là được rồi. Nghĩ như vậy, mèo đen điều chỉnh lại cảm xúc một lần nữa, trong đầu hiện ra dáng vẻ mèo rừng lăn lộn làm nũng trong lòng ông nội, lúc ấy hình như là...
"Nhóc con?"
"..."
Động tác của mèo đen cương tại chỗ. Sao Văn Tâm lại ở chỗ này?
"Nhóc con... con có phải..." Văn Tâm nhanh tay nhét điện thoại vào túi quần, đồng thời ngồi xổm người xuống, lo lắng nhìn mèo đen: "Động ɖu͙ƈ?"
"???" Mèo đen nháy mắt xù lông. Nói gì đó! Ai động ɖu͙ƈ hả! Có phải cô lại muốn triệt sản cho tôi không?!
Văn Tâm vội vàng vươn tay ra nhân cơ hội sờ sờ cái bụng mềm mại của mèo đen: "Đừng gấp đừng gấp, mẹ không triệt sản cho con đâu mà."
Lúc này mèo đen đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn còn giận.
"Chỉ là Nhóc con à, con phải tiếp nhận hiện thực chứ, con đã đến tuổi này rồi, động ɖu͙ƈ là phản ứng sinh lý bình thường thôi mà, mẹ và các em sẽ không cười nhạo con đâu." Văn Tâm dịu dàng nói.
Tôi không có, cô đừng nói bừa. Mèo đen lăn một vòng trêи giường, lại biến thành dáng vẻ nghiêm túc lúc trước. Trong lòng Văn Tâm thầm nghĩ, tuy rằng dáng vẻ này rất đáng yêu, nhưng nếu như Nhóc con động ɖu͙ƈ không khống chế được thân thể, vậy làm thế nào để giải thích biểu hiện khác thường vừa rồi của nó đây? Còn nữa, Nhóc con quật cường mạnh miệng như vậy, nhắc tới là xù lông, liệu có bị nghẹn đến hỏng luôn không? Theo hiểu biết của cô thì mèo đực lúc động ɖu͙ƈ rất nóng tính đó! Không chỉ có tính tình biến đổi mà còn không màng thân chủ gì, thậm chí còn có nguy cơ trốn nhà đi tìm mèo cái hoặc là bắt nạt mèo đực nhỏ hơn trong nhà.
Suy xét đến tuổi tác của Nhóc con và ván đề an toàn của mấy còn mèo trong nhà, Văn Tâm cẩn thận đưa ra kiến nghị: "Nhóc con, nếu không thì mẹ lên mạng tìm một bé mèo cái cho con nhé?"
"..." Cô dám tìm là tui bỏ nhà đi luôn! Ánh mắt mèo đen hung ác.
Khó cho Văn Tâm rồi, không cần mèo cái, lại trốn tránh phản ứng sinh lý tự nhiên như vậy, lỡ như nghẹn hỏng thì sao? Cô không đành lòng nhìn Nhóc con nhà mình thống khổ như vậy. Nghĩ nghĩ, trong đầu Văn Tâm chợt lóe linh quang, nảy ra một ý hay: "Có rồi, không cần mèo cái, mẹ biết có thứ dùng được nè!"
Khuyên cô đừng tự chủ trương.
Nhưng lần này Văn Tâm không định trưng cầu ý kiến của mèo đen nữa, vui sướиɠ phấn chấn đẩy cửa ra, không quá mấy phút đã mang đến một cón đồ chơi lông nhung. Văn Tâm đưa đến cho mèo đen như hiến vật quý: "Nghe nói thứ này cũng có thể tạm dùng, len lén nhé, đừng nói với Em gái mẹ trộm lấy đồ chơi của nó nhé."
Món đồ chơi kia là một con thỏ nhung. Trắng trẻo lại mềm mại, ngày thường bé Ragdoll không có việc gì đều thích chơi với món đồ chơi này. Nhưng cũng thật thần kỳ, con thú ông này chất lượng tốt thật đấy, trải qua không biết bao lần luyện móng vuốt của Ragdoll mà vẫn không sơ sát chút nào, vẫn còn tốt như mới. Có lẽ sở thích của mèo cũng gần giống nhau, Văn Tâm chọn lựa kỹ càng mới cầm nó lại cho Nhóc con.
"Đừng ngại, thử xem nào."
Văn Tâm đưa thỏ bông cho mèo đen. Nhưng mèo đen lại không hề hứng thú, không những không nhìn lấy một cái mà còn đá nó sang một bên, ghét bỏ vô cùng.
Văn Tâm không thể tin, lại nhặt thú bông lên rồi quay người đi: "Ok ok, mẹ ở đây chướng mắt đúng không, mẹ ra ngoài nhé!"
Đương nhiên, Văn Tâm không thực sự ra ngoài. Vì để đảm bảo an toàn của các bé mèo, mỗi căn phòng ngủ Văn Tâm đều gắn cameras liên kết trực tiếp với điện thoại. Văn Tâm vừa bước ra khỏi cửa đã lập tức mở điện thoại ra xem, giống như một kẻ theo đuôi, à không, giống một chủ nhân đủ tư cách mới đúng, nghiêm chỉnh quan sát biểu hiện của Nhóc con. Cô vừa đi, quả nhiên mèo đen không đá văng con thỏ bông kia nữa. Nhưng nó cũng không làm gì với món đồ chơi kia, thậm chí ngay cả động tác làm nũng lúc nãy cũng không.
Văn Tâm nghĩ là thời gian quá ngắn, tính cảnh giác của mèo đen lại mạnh, vì thế cô xuống lầu trở lại phòng mình, vừa tiếp tục xem kịch bản vừa theo dõi hình ảnh từ cameras. Vì Nhóc con toàn thân màu đen, bày trí trong phòng cũng đơn giản màu trắng đen nên kỳ thật Văn Tâm rất khó phân biệt được động tác cụ thể của Nhóc con, cô không thể không mang mắt kính, thậm chí là phóng to lên cẩn thận quan sát. Từng phút từng giây trôi qua, một giờ sau, Văn Tâm xem dến cay mắt luôn rồi. Cô rốt cuộc cũng không thể không thừa nhận, phán đoán của mình là Nhóc con động ɖu͙ƈ hình như chỉ là hiểu lầm mà thôi. Vậy thì động tác vừa rồi là... Bất tri bất giác lúc này Văn Tâm mới nghĩ đến, không chỉ có Nhóc con mà hai con mèo khác trong nhà hành động cũng rất kì lạ. Vừa lúc Lý Tinh Tinh lại cho Văn Tâm xem thông báo tìm mèo của bé mèo con, Văn Tâm thảm khảo với Lý Tinh Tinh một phen: "Tinh Tinh, em nói xem Nhóc con và Em gái hôm nay khác thường như vậy là vì nguyên nhân gì thế?"
Lý Tinh Tinh không hiểu gì cả: "Cái gì, Nhóc con cũng khác thường sao, em đâu thấy gì đâu?"
"Chị vừa thấy trong phòng Nhóc con đó." Cụ thể thì Văn Tâm không nói, dù sao cô cũng có lòng riêng giữ lại một ít mặt mũi cho Đại lão trước mặt người khác.
Lý Tinh Tinh gãi đầu: "Có thể là do đột nhiên trong nhà có mèo con mới đến nên nhóm mèo lớn gây sự chú ý không?"
"Chuyện này..." Văn Tâm thật ra không nghĩ tới chuyện này. Dù sao thì mèo nhà cô cũng đâu phải mèo bình thường, đều là các Đại lão xuyên vào. Ai cũng là nhân vật oai phong trong các lĩnh vực, liệu sẽ vì mèo con đột nhiên gia nhập mà làm trò gây sự chú ý sao?
Lý Tinh Tinh tiếp tục phân tích: "Chị xem thử đi, bình thường Em gái ăn nhiều như vậy, đột nhiên lại ăn ít đi; Cậu va bình thường nghịch ngợm cũng đột nhiên an tĩnh hơn, những việc này đều phát sinh sau khi bé mèo con đến nhà."
"Em nói đúng." Văn Tâm giật mình, đột nhiên thông suốt.
"Còn nữa, vừa nãy lúc trợ lý Đường và mọi người ở đây chị đã nói muốn mang bé mèo con tham gia chương trình." Lý Tinh Tinh dừng một chút, dùng giọng điệu uyển chuyển nhắc nhở Văn Tâm: "Như vậy hơi bất công, đối với Nhóc con và những bé mèo khác hình như không công bằng cho lắm."
"Vậy là bất công sao?"
"Đương nhiên, tuy bé mèo con rất nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng dù sao nó cũng vừa mới đến không bao lâu, cứ như một công ty quản lý vừa ký kết với người mới mà đã đập hết tài nguyên lên cho người mới. Như vậy tuy không có gì đáng trách nhưng người cũ sẽ cảm thấy không thoải mái, cũng bình thường thôi." Lý Tinh Tinh đưa ra một phép so sánh thỏa đáng.
Văn Tâm im lặng mãi lâu không nói gì, bởi vì cô phát hiện những lời Lý Tinh Tinh nói rất có đạo lý. Tuy rằng phải lựa chọn ngay lúc đó quá khó khăn, nhưng cô đã vì trốn tránh mà chọn con nhỏ nhất, kỳ thật cũng có lòng riêng.
"Chị hiểu rồi, giờ chị sẽ gọi cho chị Lệ." Văn Tâm lấy điện thoại ra.
"Chị định làm sao bây giờ?" Lý Tinh Tinh hỏi.
Văn Tâm hùng tâm tráng chí[1] gọi điện, đưa ra quyết định: "Chị định xin thử tổ chương trình xem, thử để toàn bộ mèo nhà ta cũng có thể lên hình, nếu không được thì chị không tham gia nữa."
Lý Tinh Tinh sáng bừng hai mắt: "Em cũng nghĩ vậy, bốn con mèo cùng tham gia, tuyệt đối đẹp!"
Ngoài cửa, ba con mèo đồng thời nghe lén động tĩnh bên trong. Sau khi nghe thấy quyết định của Văn Tâm, đám mèo vui mừng khôn xiết.
"Tốt quá, có thể cùng nhau lên sóng rồi!"
"Tốt cái gì mà tốt, thêm một con mèo là thêm một đối thủ cạnh tranh biết không?"
"Vậy anh đừng đi, cứ ở nhà đi không ai thèm cạnh tranh với anh đâu.
"Ta ta ta... ta đâu có nói vậy!"
Bé Ragdoll và mèo đấu võ mồm, mèo đen trước sau vẫn duy trì sự bình tĩnh. Nếu mục đích đã đạt được vậy thì không cần để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó nữa, Văn Tâm ý thức được vấn đề của mình, sửa lại là được. Còn bên tổ chương trình, mèo đen sẽ bảo Đường Duệ đi đánh tiếng.
Ragdoll và mèo rừng cãi nhau một hồi rồi tách nhau về ổ. Mèo đen muốn xem thử Văn Tâm, thuận tiện dò hỏi mèo con mới tới. Mặc kệ nó là người hay là mèo thì cũng phải tuân theo quy củ ở đây. Vì thế sau khi Lý Tinh Tinh rời đi, mèo đen thuận thế chui vào phòng ngủ Văn Tâm. Mèo con đang nằm tròn ổ mèo ở góc phòng. Mèo đen đưa mắt nhìn, con mèo này đã ngủ đến mê rồi, chẳng thú vị gì cả. Đang muốn xem thử Văn Tâm đâu, lại đột nhiên phát hiện vì mèo đen giờ quá thấp nên Văn Tâm dường như không phát hiện sự tồn tại của mình, lúc này, cô đang quang minh chính đại thay quần áo...
Mấy giây trôi qua. Văn Tâm thay được một nửa, đột nhiên nghĩ tới gì đó. Quay đầu đã thấy...
"Nhóc con, con vào từ khi nào vậy?"
Từ từ, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là... Nhóc con tự con xem lại bản thân đi, đây còn không phải là động ɖu͙ƈ sao?
_______________________
[1] Hùng tâm tráng chí: vừa quả cảm vừa có khí chất mạnh mẽ.