Edit: Tiệm Bánh Sò
Trà sữa là tên mà Cung Hàm Dịch đặt cho mèo chân ngắn, nguồn gốc là do màu lông của bé mèo ngọt ngào như trà sữa, mà dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của nó càng mang đến cảm giác vui thích như trà sữa vậy. Lúc này, bé Trà sữa đang dại mặt ra nằm trong lòng Văn Tâm, hạnh phúc như cái đồ ngốc.
"Meoo~"
Liên Văn Bách kiềm không được kêu một tiếng. Tiếng kêu này không có nghĩa gì cả, thuần túy chỉ vì quá thoải mái mà thôi, hóa ra được ôm vào lòng lại là cảm giác mềm mại dịu dàng như bông thế này, cứ như đang được phiêu du trêи mây vậy. Khoảnh khắc này Liên Văn Bách cảm thấy mình như thật sự biến thành một con mèo vậy, cái gì mà khôi phục thành người, cái gì mà hình tượng toàn bộ đều vứt lên chín tầng mây luôn. Giờ cậu ta chỉ muốn làm một việc thôi, chính là nằm ườn trong lòng Văn Tâm. Người Văn Tâm thơm quá đi, còn có hương cam tươi mát nữa. Liên Văn Bách nhịn không được tới gần, gần hơn nữa...
"Oa, không ngờ mày lại là con mèo như vậy đó Trà sữa." Cung Hàm Dịch xách mèo chân ngắn lên, nhìn nó bất lực quơ quào mấy cái chân ngắn ngủn trêи không trung, cười phá lên: "Đồ mèo, háo, sắc!"
"Meo meo meo!" Tui mới không có háo sắc đâu, tui với Văn Tâm là chân ái đó, mau thả tui ra!
Đáng tiếc, bất luận Liên Văn Bách kêu thế nào thì cũng chỉ có đám mèo mới có thể nghe hiểu lời cậu ta mà thôi. Mà đám mèo này không những không đồng tình cậu ta mà ngược lại còn muốn đuổi đánh cậu ta nữa.
Mèo rừng không phải là tình địch của cậu ta, cũng không có tình yêu nam nữ gì với Văn Tâm, nhưng không biết vì sao, chỉ là khó chịu thôi. Cứ cảm giác như cải trắng non nhà mình không biết bị con heo từ đâu tới húc vậy. Hắn kiên trì nói: "Ta không đồng ý chuyện Tâm Tâm yêu đương với tên mặt trắng Liên Văn Bách này, mồm miệng lẻo mép nghề nghiệp lại không ổn định, tên nhóc này mới mười tám tuổi thôi, không đáng tin cậy tí nào."
Càng đừng nói đến mèo đen, từ khi biết Liên Văn Bách cũng biến thành mèo, trong lòng nó cứ như có một cơn lửa giận vô danh dâng lên, đến khi Văn Tâm bế Liên Văn Bách lên, ngọn lửa này đã bùng lên cực đỉnh! Nếu không phải bận tâm đến chuyện sẽ làm Văn Tâm bị thương thì nó đã sớm cào đánh nó xuống rồi.
Lúc này, bé Ragdoll từ trước đến nay không tranh không đoạt đột nhiên chen lại, nhìn mèo đen hỏi: "Có phải tức lắm không?"
"..." Mèo đen không muốn thừa nhận, nhưng không thể lừa gạt bản thân được.
Bé Ragdoll lại hỏi: "Có phải cảm thấy con mèo chân ngắn kia làm nũng trong lòng Văn Tâm vô cùng chướng mắt không, rồi vô cùng muốn đạp nó xuống tay mình lên không?"
"Đừng đem ý nghĩ của mấy người suy lên ta." Mèo đen che mặt nói. Nói vậy thôi, nhưng nếu lúc này mình là kẻ được Văn Tâm ôm... Không được không được, không được tưởng tượng như vậy, anh đường đường là Tổng giám đốc Kỳ Thị, người thùa kế nhà họ Kỳ, không phải mèo thật!
"Đừng che giấu nữa, trong lòng mọi người hiểu hết mà!" Bé Ragdoll bày ra dáng vẻ người từng trải, tận tình khuyên bảo mèo đen: "Nếu anh thật sự thích Văn Tâm thì cứ quang minh chính đại theo đuổi đi, học con mèo chân ngắn kia kìa, người ta dủng cảm biết bao nhiêu, nếu là tui thì không chừng đã cảm động đồng ý quen nhau rồi đó."
"Quen nhau?"
"Đúng vậy, là yêu đương đó, Nhóc đen anh có hiểu yêu đương là gì không?"
"..."
Hiển nhiên Kỳ Trưng biết yêu đương là gì. Chỉ là hai từ này với anh quá xa lạ. Trong suốt hai mươi lăm năm qua, anh chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ yêu đương với một cô gái. Thậm chí anh còn không thể tưởng tượng đến cảnh đó nữa.
May mắn, bé Ragdoll đã giúp đỡ rất nhiệt tình: "Yêu đương là nắm tay nè, hôn nhau nè, hẹn hò nè, làm mấy chuyện vui sướиɠ nè..."
"Chuyện vui sướиɠ?" Mèo rừng chớp chớp đôi mắt linh động màu nâu của mình: "Là chuyện vui sướиɠ trong tưởng tượng của ta sao?"
Mèo đen: "..."
Lúc này, không cần mèo rừng ra tay thì bé Ragdoll đã tát lên mặt mèo rừng một cái: "Cút đi cái tên thô bỉ này!"
"Huuu, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi mà, làm gì đến nỗi động tay động chân dữ vậy!"
Ôm lấy trái tim nhỏ bé bị tổn thương, rốt cuộc mèo rừng cũng hiểu được địa vị trong nhà của mình. Đừng nói Nhóc đen, ngay cả con mèo Ragdoll thoạt nhìn đáng yêu dịu dàng nó cũng không đánh lại. Càng nghĩ càng bi thảm, nó không thèm xen mồm nữa, tìm mèo quýt nói chuyện thôi.
Nó vừa đi, không khí trong phòng khách an bình không ít. Bé Ragdoll còn chưa nguôi giận, cả người xù lông: "Không được vũ nhục tình yêu ngọt ngào biết chưa!"
Mèo đen nhìn cô nàng một cái thật sâu, trầm tư.
Bên kia, bé chân ngắn vẫn còn dính Văn Tâm. Văn Tâm đi đến đâu thì nó cũng đi theo đó, hoàn toàn biến thành một cái đuôi di động. Nhưng chân nó quá ngắn, Văn Tâm đi thì nó phải chạy mới theo kịp, trông mèo chân ngắn lắc lắc ʍôиɠ điên cuồng chạy theo, khán giả nhìn đáng yêu đến mức nhũn tim luôn.
"Trời ơi, tui chỉ muốn biết Văn Tâm là cây cỏ bạc hà trời sinh gì đây, lại có thể làm cho mèo yêu thích như vậy."
"Không chỉ là có bạc hà đâu, Tiểu Bát và Quy Quy cũng rất thích Văn Tâm đó."
"Có lẽ là có duyên với động vật đó, ui ui, khi nào Văn Tâm mới có thể ra sách về bí quyết hút mèo chứ, bảo đảm sẽ nổi tiếng cho coi."
"Đề nghị @Nguyễn Thu mua tới mua một trăm quyển về học đi!"
Trêи sofa phòng khách, Nguyễn Thu hắt xì một cái thật to, đám động vật lập tức sợ tới mức lùi trốn ra xa. Nguyễn Thu nhìn thấy hết phản ứng của chúng, không thể che được hận ý trong lòng. Cô ta không hiểu, vì sao những con thú cưng đó không thích cô chứ, thậm chí nhìn thấy cô còn chạy xa nữa. Mấy con mèo đáng ghét trong nhà Văn Tâm thì thôi đi, ngay cả những con khác cũng vậy, vẹt rồi Husky, tất cả đều chỉ vây quanh Văn Tâm. Vốn Nguyễn Thu muốn nhân chương trình này tạo dựng hình ảnh tốt, vừa thu hút fan vừa có cơ hội giao hảo tốt với khách mời nổi tiếng. Nhưng giờ fan thì chẳng có mà các khách mời trong chương trình còn ít nhiều bài xích cô nữa. Nếu không phải vì tiền cát-xê cao thì Nguyễn Thu thực sự không biết mình còn ì ở đây làm gì. Thậm chí ngay cả Tần Mạn hai ngày này cũng bắt đầu lạnh nhạt cô ta, Nguyễn Thu giờ đã không còn đường đi nữa rồi. Nghĩ đến đây, cô ta cứ cảm thấy như đang đứng trêи lửa ngồi trêи than.
Đúng lúc này, brừ brừ, điện thoại cô ta rung. Nguyễn Thu mở điện thoại ra, không ngờ lại là tin nhắn Wechat của Kỳ Thiên đã lâu không liên lạc. Kỳ Thiên là cái đùi vàng mà Nguyễn Thu phải vất vả lắm mới ôm được, nhưng sau lần ở đoàn làm phim Kỳ lão gia tử trực tiếp răn dạy thì Kỳ Thiên đã không còn liên hệ với Nguyễn Thu nữa. Cô ta còn tưởng mình đã bị bỏ rồi, không ngờ hôm nay Kỳ Thiên lại liên hệ với cô ta.
_______________________
Kế hoạch theo đuôi của bạn Trà sữa xuất hiện biến cố. Nguyên nhân là, con mèo đen kia cũng bắt đầu bám theo. Hình thể mèo đen lớn hơn mèo chân ngắn rất nhiều, chân cũng dài hơn nhiều, lần nào cũng có thể vô cùng dễ dàng đi lên trước nó, chắn hết tầm mắt của nó. Mới có chốc lát đã không thấy tăm hơi Văn Tâm đâu rồi!
Mèo chân ngắn giận đó, giận đến mức sắp rụng lông luôn! Nó xông lên muốn PK với mèo đen, dù sao nhiệt huyết nó lớn mà, thua cũng không sợ. Nhưng mèo đen cũng thông minh lắm, mặc kệ nó có khiêu khích chọc giận thế nào thì mèo đen cũng chỉ áp dụng ba chữ: Không nhìn thấy. Mà quả thực mèo chân ngắn cũng không động được đến mèo đen. Cứ mãi gây sự, nó cũng mệt lắm rồi. Trước thể thể lực của nó tốt lắm, có thể nhảy trong phòng tập liên tục ba bốn tiếng cũng không mệt, nhưng giờ bản thân chỉ là một con mèo chân ngắn mà thôi, đi một mét cũng phải mất mười mấy bước, mệt kinh... Chẳng bao lâu sau nó đã nằm lăn trêи sofa ngủ thẳng cẳng.
Khi mèo chân ngắn tỉnh lại, trêи người có một cái chăn nhỏ không biết được ai đắp cho. Nó cẩn thận ngửi ngửi, phát hiện trêи chăn có hương cam nhè nhẹ thì trong lòng hạnh phúc nhẹ bâng, lăn lộn mấy vòng trong chăn. Lăn thỏa xong, nó đói bụng rồi, bụng kêu rầm rì mấy tiếng. Vì vậy, bé mèo loạt xoạt nhảy xuống sofa, định đi tìm Văn Tâm xin đồ ăn. Lúc này thời gian quay hình đã kết thúc, mọi người đều đang ở trong phòng mình. Phòng Văn Tâm ở trêи lầu, lúc Liên Văn Bách dọn đồ giúp cô cũng đã từng đến nên cũng không khó tìm. Cái khó chính là, cầu thang lên tầng hai vô cùng dài, mà chân mèo lại... ngắn.
Aizz, Liên Văn Bách đã bị buộc phải tiếp nhận sự thật này rồi, hơn nữa còn phải tận lực tránh né khuyết điểm này đi.
"Tìm ai đó bế lên thôi." Liên Văn Bách nhìn cầu thang thiệt cao, lười biếng nghĩ. Vì thế cậu ta bắt đầu tìm khắp tầng một, ai cũng được, Kỳ Anh Anh cũng được, nhưng Liên Văn Bách nào ngờ người cậu ta gặp được đầu tiên lại là...
Nguyễn Thu tựa người vào khung cửa sổ nơi không có camera, vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Anh chắc chắn độc này vô hại với người chứ? Lỡ như bị phát hiện thì tôi sẽ ngồi tù đó."
"Đương nhiên tôi muốn... Được rồi, vậy nhờ anh gửi đồ cho tôi, nhưng tôi nói rồi đấy, tôi giúp anh xử lý con mèo đen kia thôi, anh không những phải trả tiền cho tôi mà còn còn phải lấy ba vai diễn kia cho tôi nữa."
"Yên tâm, tôi cũng khó chịu con mèo đen kia và Văn Tâm lâu rồi."
Ngắt điện thoại, Nguyễn Thu đắc ý cười. Rốt cuộc cô ta cũng có cơ hội rồi, Kỳ Thiên muốn hợp tác với cô ta, cô ta không thể thất bại được. Nhưng cũng không ngờ, Kỳ Thiên lại muốn hại chết con mèo đen kia, còn không tiếc trả cái giá đắt... Chẳng lẽ, con mèo đen này có lai lịch gì sao?
Nguyễn Thu đang nhập thần, đột nhiên, trong tầng dưới biệt thự trống trải không người có một tiếng mèo kêu kỳ dị vang lên.
"Meo..."
"Ai?"
Nguyễn Thụ khϊế͙p͙ sợ, cô ta còn cho là mèo đen hiện hồn nữa. Nhưng xuất hiện trước mặt cô ta lại là con mèo chân ngắn vừa đến chương trình hôm nay. Mèo chân ngắn mở đôi mắt to tròn nhìn cô ta, vô cùng đáng yêu, Nguyễn Thu nhịn không được tiến lên sờ sờ đầu nó.
"Trà sữa à, nói cho chị nào, lúc nãy em không nghe được gì hết, đúng không?"
"Meo meo meo?" Cái gì mà chị chớ? Cái đồ bà phù thủy!
Rốt cuộc mèo chân ngắn cũng hiểu sao hôm đó Ragdoll lại nôn ra, ngay cả cơm tối hôm trước cũng nôn hết luôn. Không được nó phải nhanh chóng báo tin này cho mèo đen! Tuy mèo đen rất đáng ghét, nhưng nó là mèo của Văn Tâm, nếu nó chết thì nhất định Văn Tâm sẽ vô cùng đau lòng.
Không dám chần chờ, mèo chân ngắn không thèm tìm người ôm nữa. Nó vùng vẫy bò mình phình phịch lên tầng, sau đó nhanh như chớp chụi vào phòng Văn Tâm, tìm được mèo đen.
"Mau chạy đi Nhóc đen, có bà phù thủy muốn giết anh đó."
"Hửm?"
"Chính là Nguyễn Thu! Tui vừa mới nghe cô ta nói chuyện điện thoại, cô ta lấy mạng anh đổi vai ba bộ phim!"
Ánh mắt mèo đen trầm xuống: "Mi còn biết gì nữa?"
Mèo chân ngắn lắc lắc đầu: "Nhiều hơn thì tui không rõ lắm."
Mấy con mèo khác nghe thấy vậy tụ lại, mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận. Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định, tin tức giờ vẫn chưa hoàn chỉnh, cần phải có một kẻ nằm vùng bên cạnh Nguyễn Thu để thu thập thêm thông tin. Đối tượng sáng giá được chọn là...
Mèo đen nói: "Chỉ có mi không phải mèo của Văn Tâm, cô ta sẽ thả lỏng cảnh giác."
"Để chân ngắn qua chỗ Nguyễn Thu đi, cứ giả vờ thích cô ta lắm, Nguyễn Thu mãi mới có con mèo đến gần, nhất định sẽ vô cùng sung sướиɠ giữ lại, đến lúc đó chân ngắn có thể nhân cơ hội tìm được manh mối. Hoàn mỹ!"
"Ừm..."
Mèo chân ngắn đứng ngây ra chớp chớp mắt, cứ cảm thấy phương án này có gì đó không đúng lắm, nhưng cụ thể sai chỗ nào thì nó không nói ra được.
Mãi đến ngày hôm sau, nó theo kế hoạch tiếp cận Nguyễn Thu, bịt mũi chịu đựng cái mùi ghê tởm bị Nguyễn Thu ôm lên. Vậy mà vừa quay đầu đã thấy mèo đen nằm trêи đùi Văn Tâm, cô ấy còn đang chải lông cho nó...
Trái tim vỡ vụn...