Edit: Tiệm Bánh Sò
Nhớ lại ba ngày trước, Trà sữa vẫn còn là một chàng thần tượng tuấn tú lịch lãm. Tuy không giàu bằng Kỳ Trưng, nhưng luận về tài hoa và ngoại hình thì không hề thua kém tí nào. Nghĩ đến đây, trong lòng bạn Trà sữa phiền muộn vô cùng.
Nhóc đen, đã nói là sẽ dạy tui cách khôi phục thành người rồi đó, quý ngài đừng có quên đó! Nếu ngài à có quên thì để mèo rừng tới dạy cũng được. Con mèo rừng kia tuy hơi ngốc tí, nhưng công phu đổi hình từ mèo thành người cũng thành thạo lắm đó. Khiến Trà sữa tui thèm khóc luôn nè!
Nó không thể nhịn nổi nữa, vươn cái chân ngắn ngủn bấu víu Văn Tâm: "Meoo meoo~" Tâm Tâm ơi đừng có nói nhiều với cái tên này nữa, mang tui về nhà luôn được không?
Văn Tâm không hiểu tiếng mèo, cô nghĩ là Trà sữa muốn ôm nên đón lấy nó từ trong tay Kỳ Anh Anh, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó: "Ngoan, lát nữa chúng ta ăn đồ hộp nhé."
"Meo meo..." Không cần đồ hộp, tui chỉ muốn về nhà thôi.
Bé Trà sữa nỗ lực kháng nghị, nhưng không hiểu sao mí mắt lại càng nặng, thậm chí không thể nhìn rõ hình dáng Văn Tâm nữa.
"Meo?" Sao vậy chứ?
Giây tiếp theo, linh hồn hoán đổi.
____________________
"Úi giời ơi tổ tông của tôi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!" Người đại diện Lư Hạo của Liên Văn Bách đỏ mắt, một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi lại thiếu chút nữa khóc không thành lời.
Ba ngày trước, đột nhiên Liên Văn Bách lại bị hôn mê trong căn hộ của mình. Hôm sau hắn mới hay tin, lập tức liên hệ công ty bắt đầu phong tỏa tin tức cũng như đưa Liên Văn Bách đến bệnh viện. Nhưng bất luận thế nào, bác sĩ cũng không có cách nào để chữa trị cho Liên Văn Bách. Nếu không phải hô hấp của cậu ấy vẫn luôn đều đặn, Lư Hạo còn nghĩ rằng cậu ấy đã...
"Anh Lư của cậu lớn tuổi rồi, không chịu nổi kinh hãi đâu, lần sau có chuyện gì có thể báo trước cho anh không vậy. Cậu có biết là mấy ngày nay fans không thấy cậu, suýt chút đã đạp đổ công ty luôn rồi."
Liên Văn Bách không phải nghệ sĩ thường, cậu ấy chính là chỉnh lưu đó. Khái niệm của đỉnh lưu là gì, đó là chỉ cần thuận miệng gọi một đồ uống cũng có thể lên Hotsearch. Lần này trong thời gian tham gia chương trình Liên Văn Bách đã nhận lịch hoạt động tuần lễ thời trang New York, vốn dĩ nhóm Cải trắng đã rất bất mãn, cho rằng công ty quản lý không sắp xếp thời gian hợp lí khiến Liên Văn Bách bị liên lụy. Nhưng suy xét đến việc nếu cậu tham gia tuần lễ thời trang sẽ có rất nhiều ảnh phúc lợi thì bọn họ không truy cứu nhiều nữa.
Nhưng, ngay tại thời điểm mấu chốt này, Liên Văn Bách lại hôn mê. Hơn nữa đã ba ngày liền rồi! Công ty không thể không hủy bỏ hoạt động tại tuần lễ thời trang, hơn nữa còn phải đăng Weibo chính thức xin lỗi nhóm Cải trắng. Nhưng đó cũng chỉ là kế sách tạm thời, lịch trình của Liên Văn Bách vô cùng dày đặc, nếu còn liên tiếp hoãn các hoạt động khác mãi không xuất hiện thì không sớm hay muộn cũng sẽ có ngày giấy không thể gói được lửa. Nói thật, nếu hôm nay Liên Văn Bách không tỉnh thì Lư Hạo chỉ đành phải nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?" Xác định Liên Văn Bách không sao, Lư Hạo nhịn không được hỏi.
Liên Văn Bách mới vừa tỉnh lại, không trả lời vấn đề của Lư Hạo mà mà nhìn chằm chằm tay mình, rồi lại nhìn xuống chân, sau một lúc lâu mới chớp mắt nói: "Có thể là em chỉ ngủ một giấc thôi."
"Ngủ một giấc? Cậu giỡn với anh đó hả?" Ai lại có thể ngủ ba ngày liền chứ!
Liên Văn Bách xốc chăn xuống giường, đứng dậy nhảy nhảy thử: "Chỉ ngủ một giấc thật mà." Chỉ là lúc ngủ linh hồn hóa thành một con mèo thôi mà.
Lư Hạo vẫn không tin, nhưng hắn chỉ là người đại diện thôi, cũng không phải nhà nghiên cứu sự kiện thần bí gì, mặc kệ là Liên Văn Bách ngủ thật hay là ngủ giả thì điều quan trọng nhất bây giờ là, cậu ấy tỉnh lại rồi. Vì thế hắn phất phất tay, lấy điện thoại ra: "Giờ anh phải gọi báo cho công ty đã, bên chỗ fans thì giao cho cậu vậy."
"Anh Lư, nếu em nói có thể thời gian tới em phải tạm dừng công việc một thời gian thì anh thấy thế nào?" Liên Văn Bách nghiêm túc nhìn Lư Hạo.
Lư Hạo trầm mặc: "..."
Dù hắn có đồng ý thì công ty cũng không thể cho phép đâu, hiện tại Liên Văn Bách đang là cây hái ra tiền của công ty mà, nếu cậu ta tạm ngưng hoạt động thì doanh thu của công ty sẽ sụt giảm ít nhất đến một nửa.
"Trong thời gian nghỉ ngơi em sẽ viết album mới, chỉ là không thể tham gia các hoạt động thôi." Liên Văn Bách cũng biết yêu cầu của mình hơi quá đáng, nhưng trước mắt, cậu có chuyện quan trọng hơi phải làm.
Lư Hạo ngờ vực hỏi: "Là do vấn đề thân thể sao?" Đột nhiên lại hôn mê ba ngày, nhất định không phải chuyện nhỏ, đứa nhỏ Liên Văn Bách này dù có vô tư đến đâu thì cũng sẽ lo lắng cho sức khỏe của mình thôi.
Nhưng Liên Văn Bách lại lắc đầu: "Không, em muốn theo đuổi một cô gái."
Lư Hạo: "..."
Liên Văn Bách hơi xấu hổ một tí, dù sao thì đây vẫn là lần đầu tiên cậu ta theo đuổi con gái, không có kinh nghiệm, chỉ sợ bị người ta chê cười. Nhưng cậu đã nghĩ kĩ rồi, nếu vừa muốn yêu đương với Văn Tâm vừa muốn gánh lịch trình nặng nề của thần tượng thì nhất định sẽ không đủ thời gian. Huống chi, cậu còn không biết khi nào sẽ biến thành mèo lại. Cậu phải nắm chắc cơ hội mới được, năm nay cậu đã mười tám tuổi rồi, thêm hai năm nữa là đã hai mươi rồi. Nếu trước hai mươi tuổi mà vẫn chưa yêu đương kết hôn thì cậu sẽ... Một vài hình ảnh chôn sâu trong hồi ức bắt đầu từ từ hiện lên, Liên Văn Bách rùng mình, lắc lắc đầu gạt bay những hình ảnh này ra ngoài.
Liên Văn Bách lấy điện thoại ra, mở Livetream chương trình "Một ngày của minh tinh" ra muốn xem Văn Tâm một ít an ủi tâm linh. Ai mà ngờ chỉ vừa mới bật lên đã thấy khung bình luận đầy các dòng "Kết hôn" này nọ.
"Chết tiệt!"
Mới đi có năm phút thôi mà hai người này đã tới Cục Dân Chính luôn rồi hả? Không được không được, phải mau qua đó canh chừng mới được! Tâm Tâm là của cậu, không thể dễ dàng nhường cho Kỳ Trưng được!
Nghĩ vậy, Liên Văn Bách vội vàng cởi quần áo bệnh nhân ra, định phải đi bảo vệ "tình yêu" lung lay sắp đổ của mình. Lư Hạo vừa lúc quay lại, thấy cậu ta vội vàng như vậy lập tức ngăn cản. Nhưng hai người không thể ngờ đến, Liên Văn Bách vừa thay quần áo xong, mới vừa bước ra khỏi giường bệnh hai bước thì đã lung lay đứng không vững rồi.
"Văn Bách? Văn Bách..."
"Đừng lo, em chỉ mệt tí thôi..." Trước khi hôn mê, Liên Văn Bách dùng chút sức lực cuối cùng dặn dò Lư Hạo.
_______________________
Ở bên kia, Kỳ Trưng nhìn con mèo chân ngắn đang ngủ ngon trong lòng Văn Tâm, ánh mắt nghi ngờ khác thường. Nói ngủ là ngủ, không giống con mèo ồn ào lúc nào cũng Văn Tâm thường ngày gì cả. Văn Tâm cũng rất bất ngờ, nhưng dáng vẻ Trà sữa khi ngủ thật đáng yêu quá đi, cô không đành lòng quấy rầy bèn phải ôm nó chặt một tí để nó thoải mái hơn.
Kỳ Anh Anh thì thích khỏi nói, đôi mắt đơn thuần tràn ngập hâm mộ, muốn quá đi~ Tuy cô bé đã có một con chồn tuyết rồi, nhưng Trà sữa cũng rất đáng yêu, đặc biệt là mỗi lần nó dùng cái chân ngắn ngủn lộc cộc chạy đến chỗ mình, đúng là khiến người ta không nỡ bỏ được mà. Cô bé ngẩng đầu nhìn lên anh trai Kỳ Trưng không gì không làm được của mình: "Anh ở, chúng ta nhận nuôi Trà sữa được không?"
Theo lẽ thường thì, chỉ là một con mèo mà thôi, đối với nhà họ Kỳ căn bản không đáng nhắc đến. Kỳ Anh Anh thích thì mang về là được. Tất cả người xem và khách mời của chương trình, bao gồm cả Văn Tâm đều cho rằng Kỳ Trưng sẽ không chút do dự đồng ý. Nhưng không ai có thể ngờ được, Kỳ Trưng lại lắc đầu: "Em đã có con chồn rồi."
"Nhưng mà... nhưng mà..." Kỳ Anh Anh ấm ức. Rõ ràng là chị Tâm Tâm có thể nuôi đến bốn con mèo, sao bé lại không thể nuôi thêm một con mèo chứ?
Văn Tâm cũng kinh ngạc, nhưng nguyên nhân làm cô bất ngờ lại không giống những người khác. Người khác không hiểu Kỳ Trưng, chỉ nghĩ anh ta không thiếu tiền, nhất định sẽ đồng ý, nhưng chính vì Văn Tâm hiểu mèo đen nên mới cho rằng nhất định anh ta sẽ đồng ý. Trong nhà này Nhóc con là một cái hũ dấm lớn, khi Em gái, Cậu ba và Bé cưng vừa đến nhà cũng đã ít nhiều gây nên sống gió. Vì cân bằng mối quan hệ của mấy con mèo này mà cô đã tốn không ít công súc nữa. Thậm chí lần trước Kỳ Trưng còn từng gặp mặt cô một lần chỉ để muốn cô bán Em gái đi. Thế nên lần này Văn Tâm cũng chi rằng Kỳ Trưng vì để giảm bớt địch thủ tiềm tàng sẽ chủ động mượn tay Kỳ Anh Anh mua bé Trà sữa. Nhưng lần này lại không.
Chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ là Kỳ Trưng đã hoàn toàn khôi phục...
Văn Tâm không thể không đánh giá người đàn ông trước mặt này một lần nữa. So với lần trước nhìn thấy trêи giường bệnh thì dáng vẻ của anh ta không thay đổi nhiều lắm, nhưng khí chất lại trầm ổn hơn nhiều, toàn thân đều toát lên khí thế như hết thảy mọi vật đều nắm trong lòng bàn tay. Cũng nhờ khí thế ấy mà cảm giác anh mang lại cho người khác hoàn toàn khác với Hoắc Khang cũng cùng xuất thân từ gia tộc lớn. Hơn nữa, nếu Văn Tâm nhớ không lầm thì hẳn đây là lần đầu tiên Kỳ Trưng trực tiếp lộ diện trước công chúng. Cụ thể thì Văn Tâm không rõ, nhưng theo hiểu biết của cô về tính cách của Kỳ Trưng thì nếu không phải đã chuẩn bị chu toàn thì tuyệt đối sẽ không cuất hiện trước mặt công chúng.
Bất giác, Văn Tâm nghĩ đến sự việc mưu sát vừa được giải quyết xong kia. Có người của nhà họ Kỳ bỏ ra mười triệu để mua mang của Nhóc con, mà sau khi chuyện này bại lộ thì Kỳ Trưng lại xuất hiện. Văn Tâm dám khẳng định, hai việc này nhất định có liên quan đến nhau. Có lẽ Kỳ Trưng không định nấp trong bóng tối nữa mà định trực tiếp giao phong với "kẻ địch" của mình.
Từ từ đã, vậy Nhóc con thì sao, Nhóc con phải làm sao bây giờ...
Đột nhiên Văn Tâm lại nhớ đến một chi tiết, trong nguyên tác, sau khi mấy Đại lão hoàn toàn khôi phục thì đám mèo cũng không thấy đâu, tác giả cũng không nhắc đến. Cũng có nhiều người đọc suy đoán rằng có lẽ là do sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình, đám mèo đã về lại nơi chúng nên đi. Lời giải thích này rất uyển chuyển, nhưng thực tế thì có chỗ nào để đi chứ, còn không phải là...
"Tâm Tâm cô sao vậy?" Thấy Văn Tâm đột ngột rơi lệ, Cung Hàm Dịch khϊế͙p͙ sợ.
Kỳ Anh Anh cũng bị dọa sợ: "Chị Tâm Tâm đừng khóc mà, em không đoạt bé Trà sữa với chị nữa đây, Trà sữa với anh trai đều cho chị hết."
Lúc này bé Trà sữa trong lòng Văn Tâm cũng tỉnh lại. Vừa khéo nghe được những lời này, nó cảm động đến mức khóc lóc thảm thiết.
Oaaa hóa ra Tâm Tâm lại luyến tiếc mình như vậy, tui thể, đời này tui không đi đâu hết á, chỉ đi theo cô thôi!
Văn Tâm cũng không giải thích gì nhiều, cô ôm chặt bé Trà sữa, chỉ sợ giây tiếp theo ngay cả bé Trà sữa cũng sẽ rời khỏi mình, rồi nói với mọi người: "Xin lỗi, chỉ là đột nhiên tôi nhớ tới trong nhà có việc gấp, phải về một chuyến."
Chưadứt lời, Kỳ Trưng nãy giờ vẫn chưa nói gì, nhưng vẫn chú ý đến Văn Tâm chủ độngđề nghị: "Tôi đưa cô đi."