Edit: Tiệm Bánh Sò
Thù lao của chương trình "Diễn viên" là hai mươi nghìn. Nếu chiến thắng chương trình còn có thể lấy được năm mươi nghìn nữa. Tuy đa số các minh tinh tham gia đều không coi trọng số tiền này lắm, nhưng hiển nhiên, Văn Tâm thì có. Hơn nữa, bảy mươi nghìn này có thể giảm bớt khốn cảnh tài vụ của Văn Tâm.
Trêи đường về, Văn Tâm chuyển qua cho Lý Tinh Tinh tám nghìn trước, năm nghìn cô nợ, còn thừa ba nghìn coi như là tiền thưởng mấy ngày nay. Nói thật Văn Tâm cảm thấy cô bé Lý Tinh Tinh này cũng không dễ dàng gì, vừa tốt nghiệp đại học đã bị lừa vào Lợi Thiên, lương một tháng chỉ có năm nghìn, lại còn bị Tần Mạn lấy đủ thứ lí do để cắt xén. Năm nghìn ở thành phố N này thì có thể làm gì, thuê một cái phòng tốt chút rồi thì không còn thừa bao nhiêu hết. Vì vậy Văn Tâm đơn phương quyết định thưởng cho trợ lý mình một phen.
Kế tiếp, Văn Tâm click mở app mua hàng. Thế giới này rất giống thế giới hiện thực của Văn Tâm, các app mua hàng rất phát triển. Văn Tâm chọn trêи app không ít loại thịt, thịt ba chỉ, thịt bò, sườn dê, cánh gà, mực... Đợi thực phẩm được đưa đến, Lý Tinh Tinh chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, còn Văn Tâm không biết từ đâu lấy ra một cái bếp nướng BBQ.
"Hôm nay chúng ta ăn đồ nướng BBQ đi!"
Lý Tinh Tinh mắt sáng ngời: "Oa, hóa ra là mở tiệc!"
Văn Tâm thuận tay nhéo má thịt của Lý Tinh Tinh: "Đương nhiên, chị lừa em khi nào chứ?"
"Tốt quá chị Tâm Tâm, để em chuẩn bị giúp chị, coi như là tiệc chúc mừng cho chị."
Lý Tinh Tinh vô cùng vui sướиɠ, cũng không để ý Văn Tâm đang niết mặt mình nữa. Vì thế Văn Tâm trộm liếc mèo đen không xa: Nhìn sự chênh lệch này đi! Đại lão, ngài một chút tự giác cũng không có!
Mèo đen cảm giác được tầm mắt của cô, hoài nghi quay đầu, lại chỉ nhìn thấy cảnh tượng vân tâm và Lý Tinh Tinh cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu.
Thịt bò và thịt ba chỉ dễ chuẩn bị nên hai người chuẩn bị đầu tiên. Xoa một lớp dầu, mặt kia thì xoa một lớp ớt, chỉ trong chốc lát thịt đã được nướng chín, xèo xèo chảy mỡ trêи bếp, tỏa ra một mùi hương mê ly. Lần trước Lý Tinh Tinh vẫn nhớ mãi không quên hương vị bò bít tết Văn Tâm làm lúc trước, giờ càng nhón chân mong chờ.
Còn mèo đen, nó không nói lời nào, cũng không biểu hiện đặc biệt chờ mong gì, sau khi về nhà vẫn hành động như ngày thường, ngồi xổm ngoài ban công ngắm cảnh. Văn Tâm phát hiện, tai mèo của nó dựng thẳng lên.
Lượt thịt đầu tiên nướng chín, Văn Tâm vừa định cho Lý Tinh Tinh nếm trước đã thấy mèo đen nhảy từ trêи ban công xuống, bước chân ưu nhã chậm rãi đi đến.
"Nhóc con, con không thể ăn đồ ăn có gia vị đâu." Văn Tâm cười cười gắp cho nó một miếng thịt không gia vị.
Mèo đen ghét bỏ liếc một cái.
Lý Tinh Tinh thấy thế cười haha: "Sao em cứ cảm thấy Nhóc con muốn ăn thịt của em vậy?"
"Chẳng còn cách nào, dù muốn cũng không thể ăn, Nhóc con sẽ sinh bệnh." Văn Tâm đồng tình nhìn mèo đen, thuận tay vuốt đầu mèo một cái: "Nhóc con ngoan, mẹ nướng mực cho con, nhưng mà, con chỉ có thể ăn một chút thôi đấy."
Mèo đen không chút giấu giếm liếc xem thường cô một cái, một hơi ăn hết thịt bò trong chén. Sau khi biến thành mèo, anh học được cách sử dụng đồ ăn chân chính – lấp đầy bụng. Không còn kén cá chọn canh như trước nữa, chỉ cần có vị xíu là được rồi. Nhưng không thể không nói, dù chỉ lấp đầy bụng cũng có chênh lệch. Trước kia mấy loại thức ăn cho mèo làm mèo đen phải nhắm mắt lại mới ép mình nuốt xuống được, dù là đồ hộp cao cấp cũng khiến anh có cảm giác tanh tưởi. Giờ Văn Tâm thường xuyên nấu cơm riêng cho anh, thịt bò thịt gà thịt cá đổi qua lại đa dạng. Tuy không muối không gia vị, nhưng dù sao lưỡi mèo cũng nếm không rõ được, mèo đen cảm thấy như vậy cũng đủ rồi. Mèo đen hiếm khi cảm thấy tâm tình có chút sung sướиɠ.
Sự vui vẻ này thể hiện rất rõ, đó là vào một ngày buổi sáng, lúc Kỳ Trưng tỉnh lại trêи giường bệnh, sau khi dặn dò công việc cho Đường Duệ, thuận miệng nói một câu: "Đúng rồi, nữ minh tinh lúc trước, lần sau trực tiếp sắp xếp vai nữ chính."
Đường Duệ: ??? What, còn lần sau? Hơn nữa, sao ngài biết tôi sắp xếp cho cô ta vai nữ số hai?
Nhìn gương mặt hoài nghi khϊế͙p͙ sợ của Đường Duệ, Kỳ Trung biết, có một số việc không thể gạt được Đường Duệ. Dù sao Đường Duệ cũng là người câu thông duy nhất của anh với thế giới bên ngoài, nếu ngay cả anh ta cũng không tin thì anh cũng không thể tin tưởng bất kì ai khác. Vì thế Kỳ Trưng gật đầu: "Đường Duệ, cậu có tin có chuyện quỷ thần không?"
Đường Duệ lắc lắc đầu: "Tổng giám đốc Kỳ, tôi không tin."
"Vào một tháng trước, tôi cũng không tin." Kỳ Trưng cười khổ, nhớ lại những chuyện hoang đường phát sinh trêи người mình một tháng qua, cảm thấy mọi chuyện cứ như một giấc mộng: "Nhưng có một số việc lại phát sinh trêи người tôi, nên tôi không thể không tin."
Kỳ Trưng nói mơ hồ, nhưng Dường Duệ là người thông minh, anh ta lập tức liên tưởng đến những chuyện kỳ quái diễn ra trêи người Kỳ Trưng dạo gần đây. Ví như việc anh đột nhiên hôn mê, nhưng lại có thể tỉnh lại trái với chẩn đoán y học; ví như thời gian anh tỉnh không hề có quy luật, hơn nữa trong lúc hôn mê, thân thể anh cũng xảy ra một ít "biến hóa vi diệu". Những việc này căn bản không thể dùng khoa học giải thích, mà giờ, Kỳ Trưng lại đang nhắc đến "quỷ thần". Mắt Đường Duệ trầm xuống, giọng khàn khàn: "Tổng giám đốc Kỳ, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mạng của tôi là do ngài cứu về, tôi tin tưởng ngài, cũng nguyện ý vĩnh viễn đi theo ngài."
"Chuyện cụ thể tôi tạm thời không thể nói cho cậu được, nhưng có một việc cậu phải biết." Kỳ Trưng ngắt lời, ánh mắt nghiêm túc: "Tôi còn chưa tỉnh lại thì mối liên hệ giữa tôi và nữ minh tinh mà tôi đã nói với cậu không thể cắt được, bảo vệ cô ấy thật tốt, nhưng đừng để cô ấy phát hiện."
"Nữ minh tinh kia?" Dường Duệ kinh ngạc.
"Ừm." Kỳ Trưng gật gật đầu.
Mãi thật lâu về sau, Dường Duệ cũng không thể nghĩ ra vì sao chuyện Kỳ Trưng tỉnh lại liên qua đến một người phụ nữ. Nhưng lúc anh theo lời Kỳ Trưng âm thầm bảo vệ người phụ nữ này, lại phát hiện... Thời gian Kỳ Trưng có thể tỉnh lại quả nhiên ngày càng lâu hơn.
____________________
Tuần sau.
Đoàn phim "Khí Phi" chính thức khởi quay.
Văn Tâm cũng không nghĩ tới vừa kí hợp đồng xong đã phải vào đoàn, hơn nữa còn là phim trường cách nội thành vài trăm kilomet. Tuy gần phim trường có đầy đủ các loại phương tiện đi lại, nhưng mèo thì làm sao giờ, chẳng lẽ cô phải mang mèo theo đoàn phim luôn sao?
Văn Tâm khó khăn hỏi Lý Tinh Tinh: "Chị hỏi nè, có thể mang theo mèo vào đoàn phim không?"
Lý Tinh Tinh cũng không rõ lắm, hàm hồ nói: "Có lẽ là có."
Văn Tâm buồn rầu gãi gãi tóc: "Nhóc con giờ dính chị quá, mỗi ngày trừ lúc tắm rửa thì hầu như lúc nào cũng phải ở bên người chị."
Lý Tinh Tinh nghĩ ra một ý: "Không thì như vậy, chúng ta xem thử trong mấy đoàn phim gần đó có thiếu diễn viên động vật không, để Nhóc con đi thử?"
Văn Tâm không chút nghĩ ngợi phủ quyết: "Không được không được, làm diễn viên rất vất vả, chị không nỡ để Nhóc con chịu khổ đâu."
"Vậy làm sao bây giờ? Không thì chúng ta hỏi đạo diễn thử?"
"Cũng chỉ còn cách này..." Văn Tâm thở dài.
Trước kia cô cũng là một minh tinh, hơn nữa còn là minh tinh nổi tiếng, Văn Tâm hiểu rõ nếu mang mèo đen theo thì mọi người sẽ có phản ứng gì. Đoàn phim là nơi làm việc của mọi người, không phải nhà Văn Tâm. Đối với người ngoài thì mèo đen cũng chỉ là một con thú cưng. Dù nó có đẹp trai đáng yêu, uy phong lẫm lẫm thế nào, thì cũng chỉ là một con thú cưng đáng yêu đẹp trai mà thôi. Đến khi vào đoàn phim chắc chắn mọi người sẽ nói ra nói vào, kiểu như: Cô đang đi du lịch sao, đóng phim còn mang thú cưng theo, cô cho rằng đây là nơi nào, sao lại không chuyên nghiệp như vậy! Tệ hơn, còn có người sẽ chụp ảnh lại đăng lên mạng, lên án cô ngược đãi thú cưng. Không chăm sóc thú cưng cho tốt còn tùy tiện mang nó đến phim trường, nhỡ như bị lạc mất, có phải đồng nghĩa với ngược đãi không? Nhưng nhốt Đại lão trong phòng, cũng không thể nào. Văn Tâm còn muốn sống đấy.
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra biện pháp gì tốt, thầm nghĩ chỉ có thể xin trước với đạo diễn, nói Nhóc con nhà mình rất ngoan, có thể xin ở lại đoàn hay không. Sau đó lại cầu xin Đại lão, để Đại lão phối hợp diễn một vở kịch với mình, vờ đáng yêu xíu, chứng minh rằng nó rất nghe lời, hoàn toàn không nghịch phá. Chỉ mong đạo diễn và nhân viên công tác thấy Nhóc con đáng yêu, đồng ý cho nó ở lại đoàn phim.
Cứ như vậy đến ngày vào đoàn.
Văn Tâm mang theo mèo và trợ lý Lý Tinh Tinh cùng xuất hiện trước mặt mọi người. Quả nhiên ánh mắt mọi người khi nhìn thấy mèo đen thật vi diệu, thiếu điều đem hai chữ kỳ ba viết lên mặt. Văn Tâm đang định giải thích với đạo diễn, không nghĩ tới đạo diễn đã mắt sáng ngời, cứ như nhìn thấy báu vật chạy đến trước mặt mèo đen.
"Thật tốt quá, gần đây phim trường bị chuột quậy phá, làm hỏng rất nhiều quần áo đạo cụ, tôi còn đang lo không có biện pháp giải quyết đây."
Văn Tâm: "..."
Vậy, Đại lão sẽ bắt chuột hả?