Edit: Tiệm Bánh Sò
Mèo đen bước xuống cầu thang với sắc mặt âm trầm, mỗi bước đi cứ như đạp lên cái đầu nhỏ xíu đáng thương của Cậu ba vậy.
Bạn mèo rừng vốn đắc ý ghê gớm cứ như đã đạt được quán quân thiên hạ vô dịch rồi lập tức yếu thế liền.
Hắn bất giác nhích qua chỗ Ragdoll, dường như muốn giấu thân hình nhỏ nhắn yếu ớt vừa đáng thương vừa bất lực của mình sau bộ lông xù vừa dài vừa nhiều của Ragdoll.
Ragdoll liếc xéo hắn một cái: "Nè, dù gì cũng là một nam tử hán, không đến mức hèn như vậy chứ?!"
"Ai...!ai hèn!" Mèo rừng bị những lời này chọc trúng chỗ ngứa, mấy cọng lông trên người cũng xù hết cả lên.
Lúc này mèo đen cũng vừa hay đi xuống, lách qua những con mèo khác lập tức đi tới trước mặt mèo rừng: "Nói đi."
"Nói cái gì?" Mèo rừng trợn tròn đôi mắt màu nâu nhạt.
"Còn nói gì nữa?" Mèo quýt ở cạnh chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: "Đương nhiên là quá trình anh khôi phục rồi."
"À..." Mèo rừng kéo dài giọng.
Trà sữa tập trung tinh thần, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh hắn chờ.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng mèo rừng cũng ăn ngay nói thật: "Kỳ thật tôi cũng không biết nữa."
Đám mèo: "..."
Vậy mi bày đặt nhử nhử treo ngược người ta nãy giờ làm gì! Thiếu đòn à!
"Từ từ từ từ, đừng đánh vội, để anh ta kể hết đã, lỡ như lát nữa đánh đến váng đầu, anh ta không còn nhớ gì thì sao giờ." Thấy mèo rừng sắp bị đánh hội đồng, niệm tình một trăm triệu lần trước, Ragdoll cứu bồ trong lúc nguy cấp.
Mèo đen rụt móng vuốt đang vồ tới về, bé Trà sữa cũng thu cái đuôi chuẩn bị xù lông về.
Mèo rừng rưng rưng nước mắt nhìn Ragdoll.
Hu hu, Em gái à, từ hôm nay cô chính là nữ thần của ta đó!
Không biết Bé tư dùng cách gì, nó ngậm iPad ;àm việc của mình từ ổ ra, cứ như điều tra án mạng gì vậy: "Thời gian, địa điểm, nhân vật."
Mèo rừng giơ chân sau gãi gãi lỗ tai, giọng điệu lười biếng: "Chiều này, Livestream chương trình "Vân tốc cuồng phong", tôi."
"Anh phát hiện mình khôi phục hoàn toàn từ khi nào?"
"Ừm, lúc đã đến thời gian hạn chế rồi mà tôi vẫn chưa có triệu chứng hôn mê gì."
"Lúc phát hiện chuyện này anh có thấy chi tiết nào khác thường không?"
"Không có, chỉ làm những việc như thường ngày thôi."
Sắc mặt bé mèo quýt dần nghiêm trọng hơn.
Những nghiên cứu khoa học mà cậu từng tự hào dường như hoàn toàn không có tác dụng gì trong chuyện này.
Bất luận cậu có sửa đổi mô hình, góc độ nghiên cứu, loại bỏ sai số thế nào thì những chuyện xảy ra trên người mèo rừng và Ragdoll hình như chỉ có thể dùng từ ngẫu nhiên để giải thích.
"Không, không đúng, nhất định có chỗ nào đó bỏ sót rồi."
Bé mèo quýt vỗ cái bốp lên iPad.
Không biết đã ấn nhầm gì rồi mà giao diện iPad loạn cả lên, đột nhiên mở lên đoạn quay trực tiếp chương trình chiều nay.
Đến cuối video, đội Văn Tâm giành chiến thắng, mọi người vui mừng ôm nhau.
Kế đó, khung hình xuất hiện khuôn mặt âm trầm của Hoắc Khang: "Tôi vừa mới đăng ký tham gia giải đấu thế giới lần này, chắc phải một thời gian dài không gặp mặt rồi."
Bé mèo quýt sửng sốt: "Anh định tham gia giải thế giới?"
Cả đám mèo đồng loạt nhìn về phía mèo rừng.
"À đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói với mọi người, tôi đăng kí rồi."
Bé mèo quýt kích động nhảy đến trước mặt mèo rừng: "Chính là cái này!"
Bạn mèo rừng sau khi biến thành mèo đầu óc không được thông minh lắm: "Cái gì?"
"Là cơ hội, không phải điều kiện." Bé mèo quýt đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng rồi, đại não nhanh chóng xoay chuyển phân tích cứ như máy tính: "Quỹ đạo cuộc sống của Hoắc Khang và Sở Tịch hoàn toàn khác nhau, những sự kiện trong cuộc sống cũng khác nhau, nhưng có điểm tương đồng là bọn họ đều có cơ hội nào đó thay đổi kế hoạch cuộc sống của mình."
Sở Tịch là nữ minh tinh nổi tiếng lâu năm, ngoại hình xinh đẹp ưu nhã, thực lực cũng hàng đầu.
Nhưng không ai biết trên người cô ấy vẫn luôn đeo áp lực đến từ công ty quản lý và mong đợi của fans.
Sau khi biến thành mèo, Sở Tịch có một cơ hội thay đổi tình cảnh ấy.
Nhờ vào sự kiện vạch trần người giả mạo, Sở Tịch đã cắt đứt hoàn toàn với công ty quản lý, cùng lúc đó, thời gian hạn chế cũng lập tức biến mất.
Với Hoắc Khang cũng như vậy.
Hoắc Khang là thần được người người hâm mộ trong giới đua xe, được xưng là thiên tài trăm năm khó gặp một lần.
Nhưng thiên tài như vậy lại không có ngôi quán quân thật sự nào trong tay.
Vừa hay, trong chương trình hôm nay Hoắc Khang đã đánh bại quán quân thế giới đương nhiệm, đồng thời quyết định tham gia giải đấu thế giới tiếp theo.
Từ đó, hạn chế trên người hắn cũng biến mất.
"Nói cách khác, nếu chúng ta muốn khôi phục nhất định phải vượt qua những hạn chế trên người mình." Mèo quýt dần dần bình tĩnh lại, tổng kết.
Bé mèo quýt vừa nói xong, cả đám mèo đều trầm mặc.
Ngoại trừ Ragdoll và mèo rừng đã giải trừ hạn chế, ba con mèo khác đều tự hỏi bản thân: Trên người mình có hạn chế gì đây? Bọn họ đều là những nhân vật xuất sắc, từ khi sinh ra đã hơn người thường.
Kỳ Trưng – người thừa kế nhà họ Kỳ; Lâm An – thiếu niên thiên tài; Liên Văn Bách – thần tượng hàng đầu.
Không nói những người khác, chỉ nói đến mèo đen Kỳ Trưng thôi, trên người anh chẳng lẽ còn có hạn chế gì không giải quyết được sao? Từ nhỏ anh đã thông minh, được Kỳ lão gia tử coi trọng, được nhận sự giáo dục tốt nhất, có thể nói là xuôi buồm thuận gió, không có vấn đề gì không giải quyết được cả.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Kỳ Trưng bắt đầu làm việc trong tập đoàn Kỳ thị, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã dùng thực lực bản thân bịt miệng tất cả những người nghi ngờ anh.
Nếu nói có gì gập ghềnh thì hình như chỉ có chuyện từ sau vụ tai nạn xe cộ kia anh mới biến thành mèo...!
Mèo đen chau mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ cơ hội của anh là phải bắt được hung thủ đứng đằng sau? Tuy trong lòng anh có đoán được người này là ai, nhưng trong lòng cứ có trực giác nào đó nói cho anh, chuyện này không đơn giản như vậy.
Khi đám mèo đang đau khổ suy nghĩ thì mèo rừng đột nhiên mở miệng rẽ sang hướng khác: "Từ từ, tôi có một vấn đề này."
"Anh hỏi đi." Bé mèo quýt vui sướng meo một tiếng, thoạt nhìn tâm tình không tệ.
"Ừm...! tôi chỉ cảm thấy..." Mèo rừng hơi xấu hổ, ấp a ấp úng: "Kỳ thật chuyện có lấy được quán quân hay không đối với tôi không quan trọng lắm." Hắn thiếu ngôi quán quân, nhưng thực lực của hắn kỳ thật không cần ngai vị đó chứng minh.
Bé mèo quýt: "..."
Mèo đen: "..."
Vậy nên nếu cẩn thận phân tích lại thì sẽ phát hiện, bản chất hai chuyện này không giống nhau.
Hình tượng hoàn mỹ mà công ty tạo ra đúng là khúc mắc trong lòng Sở Tịch, chuyện này từng khiến cô ấy có ý muốn trốn tránh hiện thực.
Sau này khi khúc mắc được giải tỏa, lý do cô ấy muốn trốn tránh cũng không còn nữa.
Nhưng Hoắc Khang thì sao, Hoắc Khang căn bản không quan tâm đến chuyện giành ngôi quán quân mà!
Bé mèo quýt suýt nữa đã thở không nổi: "Vậy sao tự nhiên anh lại nói muốn tham gia giải thế giới làm gì?"
Mèo rừng ngại ngùng chớp chớp mắt mèo: "Không phải là do tôi thấy Tâm Tâm giành được quán quân, thấy cô ấy rất vui nên cũng muốn chơi thử.
Còn nữa, tôi vốn định thắng Moore kia hơn mười lăm phút, không ngờ mới có mười một phút thôi, khó chịu lắm."
Trà sữa hỏi: "Vậy lần trước không lấy được quán quân thế giới, anh mèo rừng không tiếc tí nào sao?"
Mèo rừng thành thật nói: "Là do tôi chủ động rút lui."
Bé mèo quýt cứng đờ người.
Nếu mèo rừng không nói dối thì những suy luận trước đó không có cơ sở rồi.
Lại một lần nữa vấp phải tấm sắt trên đường giải đáp.
Tuy đây không phải lần đầu tiên, cũng nhất định không phải lần cuối cùng, nhưng lại khiến mèo quýt khó xử hơn bất kỳ bài toán khó nào trước đây.
Thậm chí nó còn từng hoài nghi hỏi bản thân: "Thật sự có đáp án tồn tại sao?"
Nếu tất cả chỉ là tùy duyên vậy thì những suy luận trước đây đều không đúng, dù nó có nghiên cứu thế nào thì cũng không thể loại trừ được, cũng chỉ mất công thôi.
Phòng khách im lặng như tờ.
Mấy con mèo đồng loạt im lặng, đặc biệt là ba con mèo vẫn chưa khôi phục.
Đúng lúc này, một tiếng gọi quen thuộc vang lên.
"Có bạn nhỏ đáng yêu nào muốn ăn có khô không nè?"
Ngay lập tức, năm con mèo đồng loạt ngẩng đầu.
Ragdoll vốn đang định về phỏng ngủ, nghe thấy có cá khô thì cơn buồn ngủ lập tức biến tăm.
Nó vừa chạy qua, con mèo rừng vô tâm kia cũng chạy qua góp vui, bâu quanh Văn Tâm một chốc nào là lăn lộn chốc lại cọ cọ đầu, náo nhiệt lắm.
Nhưng hình ảnh bình thường này lại khiến trong đâu bé mèo quýt đột nhiên lóe lên.
Đây chắc chắn không phải chuyện tùy duyên, minh chứng tốt nhất chính là Văn Tâm!
Văn Tâm hắt xì một cái.
Mấy con mèo lập tức khẩn trương ngẩng đầu nhìn cô.
Ragdoll cọ cọ tay cô: "Meoo?" Tâm Tâm mệt mỏi cả ngày rồi, hay là đi nghỉ ngơi sớm đi.
Dường như Văn Tâm có thể hiểu được, sờ sờ đầu Ragdoll: "Không sao đâu, cho mấy đưa ăn cá khô xong thì mẹ sẽ đi ngủ ngay."
"Meo~"
Bé mèo quýt không thân mật lắm với Văn Tâm cũng mò đến.
So với lúc mới đến, mèo quýt đã lớn hơn không ít, tuy vẫn còn hình dạng mèo con nhưng có lẽ do thiên phú loài mà giờ trông bé cứ như một cục thịt tròn lửng.
Văn Tâm nghĩ chắc bé mèo quýt uống sữa ngán rồi, cũng muốn nếm thử mùi vị cá khô, cô xé một miếng nhỏ định đút cho bé.
Không ngờ, bé mèo quýt lướt qua miếng cá khô, chạy đến nằm trên chân Văn Tâm.
Bé mèo con tròn vo mũm mĩm đáng yêu cố gắng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn Văn Tâm: "Meo~"
Văn Tâm: Giời ạ! Tui đầu hàng được chưa!
Văn Tâm bế bé mèo quýt lên, đang chuẩn bị hôn hít mấy cái thì...!
"Meo." Trà sữa cũng lạch bạch bốn chân ngắn ngủn chạy đến.
Trà sữa chỉ ngây thơ thôi, không phải đồ ngốc.
Nó thấy hành động của mèo quýt lập tức hiểu ngay, nhất định là con mèo này đã ngộ ra quy luật gì rồi, không thì nó mới lười làm mấy trò đáng yêu kia lắm.
Nhưng nói về làm trò đáng yêu thì Trà sữa tuyệt đối không thua đâu! Trà sữa lập tức phát huy thuộc tính đáng yêu nhất nhà đi vòng quanh Văn Tâm, cái chân trước lùn tịt vòng lại làm thế chào quý tộc, phối hợp với đôi mắt màu hổ phách đơn thuần đáng thương ghê gớm kia, ai có thể cưỡng lại được.
Văn Tâm cũng không ngại, một tay ôm Bé tư, một tay vuốt lông Trà sữa, thích ý biết bao nhiêu...!Mãi đến khi, cô nhận ra có một ánh mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm mình.
Văn Tâm: Khó xử quá đi, sao tui lại không mọc thêm tay chứ?
Tối nay, Văn Tâm vuốt lông đến mỏi tay, còn mệt hơn đua xe cả ngày nữa.
Nhưng bạn nghĩ như vậy đã xong rồi sao? Không hề!
Hôm sau, Văn Tâm ngủ nướng đến trưa, vừa mới mở mắt đã bị trợ lý Lý Tinh Tinh báo cho ba tin lớn.
"Chị Tâm Tâm, hôm qua chị với Tổng giám đốc Kỳ đi ăn bị chụp lén rồi."
"Chị Tâm Tâm, bên Liên Văn Bách nhắn đến muốn mời chị hợp tác cùng quay MV cho đĩa đơn sắp tới."
"Chị Tâm Tâm, một trường đại học ở Mỹ gửi thư báo trúng tuyển cho chị."
Văn Tâm: "???" Vầy cũng được hả?!
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm Tâm: Hôm qua tui còn hận mình không có ba cái tay, giờ tui chỉ hận mình không có thuật phân thân thôi!.