Chương 131
“Cô có việc gì?” Trần Hạo cũng không ngờ lại gặp được Vương Tiểu Đề trùng hợp như vậy.
Lúc này mới lạnh lùng nói.
“Ha ha, tôi hỏi cậu, buổi sáng cậu vả vào mặt tôi, bây giờ câu lấy thân phận này.
đứng trước mặt tôi thì cậu có tâm trạng gì?” ‘Vương Tiểu Đề nói với vé đầy thù hân.
Lúc bị Trần Hạo làm bẽ mặt, trong lòng Vương Tiểu Đề ngoài hối hận và ăn năn ra thì còn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Những cảm xúc này đã quấy nhiều Vương Tiểu Đề cả một ngày rồi! Bây giờ cô ta không thể nào không trả thù được.
“Chẳng có tâm trạng gì cả. Cô có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn đang bận!” Trần Hạo cười khổ, thờ ơ nói.
“Ha ha, bận, bận cái rắm, Trần Hạo, đi! Lấy cho tôi một tờ khăn giấy!” ‘Vương Tiểu Đề chỉ vào hộp giấy ăn ở một bên, “Bây giờ cậu đang là phục vụ, chắc là sẽ phục vụ cho khách hàng bọn tôi chứ.
nhị, nếu không tôi sẽ khiếu nại với quản lý cúa mấy người!” Nghe Vương Tiếu Đề lảm nhảm không ngừng.
Trần Hạo cũng cạn lời.
Nhưng nghĩ lại thì cô ta nói cũng có lý, bây giờ mình chỉ là một bồi bàn thôi.
Lúc này, anh cầm khăn giấy đưa cho cô ta “Tôi không cần, giày tôi bẩn rồi, cậu lau giày cho tôi!” ‘Vương Tiểu Đề kiêu ngạo như một con khổng tước.
“Nghe thấy chưa hả? Tiểu Đề của bọn tôi bảo cậu lau giày đấy, hừ hừ, ban đầu còn tưởng Trần Hạo mà Tiểu Đề nói là một anh chàng vừa cao vừa đẹp trai, giờ thấy cậu bọn tôi thực sự thất vọng đấy!” “Đúng đấy, chẳng phải rất giàu có à? Sao lại chạy đến đây làm bồi bản thể, ôi chao, thứ con trai không có tiền mà làm ra vẻ mình giàu lâm như cậu là tởm nhất luôn đấy!” “Ha ha, chị Tiêu nói đúng thật, có người vì sĩ diện mà cái gì cũng có thể làm được!” Một nhóm các cô gái khoanh tay chế nhạo.
Còn Vương Tiểu Đề thì vẫn đang giơ chân lên đợi.
Nhưng Trần Hạo không lau, chí để tờ giấy sang một bên, nói: “Nếu cô muốn gọi người lau chân cho cô, vậy thi ra khỏi phố thương mại Kim.
Lãng đi, đến quán bar ớ phố đèn đó ấy, ở đó có cá người liếm chân cho cô luôn!” Trần Hạo nói xong thì dứt khoát xoay người rời đi.
“Cậu cậu cậu!” ‘Vương Tiểu Đề tức lộn ruột.
Cậu ta bảo mình đi tìm trai bao sao! Nhưng nghĩ lại thì Vương Tiểu Đề cũng không thấy tức giận nữa mà còn thấy tất vui vẻ.
Dù sao thì những băn khoăn lo lẳng cả ngày của mình cũng được xóa bỏ rồi, giống như một ngọn núi lớn đè trong lòng vậy, cuối cùng cũng thoái mái dễ chịu như đã được dời đi rồi Cô ta thật sự tướng rằng Trần Hạo rất giàu có, hơn nữa rất có thể chính là chủ nhân của chiếc Lamborghini.
Nếu đúng là như vậy thì Vương Tiểu Đề cô ta quả thực có thể sẽ chết đấy.
Vì cô ta đắc tội với một cậu ấm thật sự mà.
Thậm chí Vương Tiểu Đề còn không có liêm sỉ mà nghĩ Trần Hạo mà xinh đẹp chút thì tốt biết mấy chứ? iả như lần đầu gặp Tóm lại Vương Tiểu Đề đã hối hận, sầu muộn cả một ngày.
Cuối cùng buổi tối ra ngoài giải tỏa nỗi phiên muộn mới phát hiện, Trần Hạo.
không hề giống như mình tướng tượng, anh chẳng qua chí là một tên tầm thường không cần thể diện mà thôi.
Thế này dễ chịu hơn nhiều rồi, ha ha! “Tên tầm thường này ấy à, để cậu ta cút đi, nào nào nào các chị em, chúng ta tiếp tục uống đi!” Sau khi Trần Hạo quay trở lại quầy bar, anh cũng làm xong việc chuyến rượu của minh.
Cả quá trình đều rất khó hiếu.
Trong lòng nghĩ ở đây cũng không có việc gì, mình vẫn nên nói với Mạnh Thái Như đi về thôi Trần Hạo đến phòng bao cúa Mạnh Thái Như.
Lúc này, trong phòng bao đang có một nhóm nam nữ củng nhau uống rượu.
“Nào nào nào cô Mạnh, cô lại thua nữa rồi, hoặc là cô uống một hơi xong chai vang đỏ này, hoặc là cởi một món đồ, cô chọn đi!” Lúc này, một người đàn ông trung niên vừa lùn vừa mập đang ngồi bên cạnh Mạnh Thái Như.
Ngồi sát rạt Mạnh Thái Như. Nheo mắt nói.
“Töi không thua, rõ ràng ông đang lừa tồi Có thể thấy được Mạnh Thái Như rất ghét người đản ông trung niên vừa lùn vừa mập này, cũng rất ghét bầu không khí bảy giờ.
Lúc này đang gắng sức đối phó.
“Ha ha ha, cô cũng đâu có nói lửa cô thua thì không tính là thua đâu, cô không uống vang đỏ phải không, vậy thì cởi một món đồ đi, khả khả!” Nói xong, người đàn ông trung niên này nầm lấy váy cúa Mạnh Thái Như, muốn vén nó lên.
“Con mẹ nó ông bệnh à!” “Bổp” Mặc dù trong thâm tâm Mạnh Thái Như cũng rất phóng túng, nhưng cũng phân biệt được ai mới đúng. Tiêu chuẩn của cò ta cũng rất cao.
Ngay lập tức, cô ta vô thức giơ tay tát vào mật người đàn ông vừa lùn vừa mập.
này Người đang ngồi là Vương Tiểu Đề mới vừa bị mất mặt cách đây không lâu.
Đọc full tại truyen.one nhé Giờ đây buồn bực nói “Ha ha ha, đúng là có, nhưng mà chuyện này ít xảy ra lầm, cũng không thể loại trừ một vài tình huống khác, đó chính là lòng ham hư vinh của người này rất mạnh, nên sẽ đi đường khác, vay tiền nặng lãi đế ra vẻ nhưng tận trong xương cốt, người đó vẫn là đồ nghè: Chị Tiêu nói.
Nhìn dáng điệu, có lẽ là nhà của chị Tiêu này rất giàu.
‘Vương Tiểu Đề chợt gật đầu: “Đúng đúng đúng, chị Tiêu, người này, căn cứ theo.
những gì em quan sát, đúng là cực kỷ ham hư vinh! Hơn nữa em hỏi rồi, cậu ta đã từng trúng số, có thể là nhờ đó phất lên nhanh quá nên cực kỳ thích khoe.
mẽ!” “Ha ha, loại người này nhiều lẳm, em đừng để ý, sớm muộn gì cũng có ngày nghèo thôi, nào nào nào, uống rượu đi!” Lúc này Vương Tiếu Đề mới thoáng yên tâm.
Nói thật, cả ngày trời, chuyện này cứ làm Vương Tiếu Đề lo sợ bất an.
Đúng là không muốn ăn không muốn uống, giờ đây uống rượu cũng cảm thấy rượu này như nước tiểu ngựa, ngu ngốc vô vị Còn không phái vì Trần Hạo kia à! Ban sáng, đúng là cực kỳ mất mật.
Hơn nữa, Trần Hạo đó rất có thế là cậu Trần nữa! Dù sao rất có thể chiếc Lamborghini kia là của cậu ta! Nhưng mà, Vương Tiểu Đề lại không hiểu, nếu chiếc xe đó là của anh thật, Trần Hạo giàu như vậy, tại sao lại bị người khác ức hiếp? Đúng là nghĩ thể nào cũng không hiểu.
Có lẽ là trùng hợp nhí, chủ nhân của Lamborghini là người khác nữa, Trần Hạo thì chạy sang chỗ khác rồi! Hơn nữa, lời khuyên của chị Tiêu làm tâm trạng của Vương Tiểu Đề tốt hơn nhiều.
Vây xung quanh Mạnh Thái Như.
Lúc này Mạnh Thái Như mới hơi sợ.
Thực ra thì vừa nãy đánh xong cô ta cũng hơi hối hận rồi Mặc dù minh quen biết với cậu Bình Phàm nhưng suy cho cùng thì cậu ấy là người mà mình không thể với tới.
Trương Đại Sơn ớ trước mặt này chắc chắn là một nhân vật tai to mặt lớn.
Lúc này binh tĩnh lại mới thấy hơi sợ.
“Vậy ông… Ông muốn thế nào? Tóm lại tôi sẽ không cởi quần áo đâu!” “Hừ, được, không cởi thì không cởi, nhưng chai rượu vang này cô phải uống hết trong một hơi cho tôi, nếu không thì chuyện này không xong đâu!’ Trương Đại Sơn cười gắn, khui chai rượu ra, đặt bên cạnh Mạnh Thái Như.
“Được, làm như ông nói!” Mạnh Thái Như hít sâu một hơi, việc này, có ta cũng không muốn dây dưa thêm nữa, dứt khoát uống xong chai này rồi rời đi thôi.
Đang chuẩn bị cầm lên.
“Chị Mạnh, không còn sớm nữa, chị không về à?” Lúc này, Trần Hạo đấy cửa bước vào phòng bao.
‘Vừa nãy Trần Hạo ở ngoài cửa nghe một lát, cũng nắm sơ tình hình ở bên trong, người đàn ông béo phệ này muốn ép Mạnh Thái Như say.
Còn về việc xưng hộ, lúc nấy ở trên đường Mạnh Thái Như đã dặn kỹ, đừng gọi là cô giáo, gọi cô giáo kỳ cục quá.
“Mẹ kiếp, thẳng ranh này ở đầu tới vậy, cút cho tôi!” Trương Đại Sơn thấy Trần Hạo chen ngang, mặt lộ ra vẻ hung ác.
“Ờ thì tôi với chị Mạnh tới đây cùng nhau, phải về cùng nhau chứ!” Trần Hạo thản nhiên nói.
Không phải Trần Hạo nhân tử, chỉ là cảm thấy nếu Mạnh Thái Như bị người ta dụ dỗ như thế, lòng mình cũng chẳng để chịu gì.
Của hời này, có hưởng thì cũng nên là mình hưởng mới đúng! Tóm lại bây giờ Trần Hạo không muốn để Mạnh Thải Như ớ lại đây.
le nó, tôi thấy cậu chán sống rồi đúng không, người đâu, đuổi cậu ta đi cho.
tôi! Trương Đại Sơn xé áo sơ mi của mình, lộ ra vòm ngực đầy hình xăm.
Lúc này có hai ba tên vệ sĩ đến đuổi Trần Hạo.
“Đợi đã, Trần Hạo, cậu ra ngoài đợi tôi trước đi, đây là chia khóa xe của tôi, tôi uống xong sẽ đi, cậu ra ngoài trước lấy xe rồi đợi tôi!” Mạnh Thải Như nháy mắt với Trần Hạo.
Dù sao bây giờ Trần Hạo cũng có bảng lái rồi, cùng lắm là để cậu ta tự đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!