Lọc Truyện

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 243 “Mẹ ơi, bọn họ ăn sang thế?” Lưu Khả rất ngạc nhiên.

Lòng hư vinh bỗng biến mất tăm.

“Hừ, không có tiên còn làm màu cái gì, ăn sang như vậy làm chỉ?” Lưu Khả mỉa mai.

Hai cô gái khác bị vả mặt cũng mỉa mai theo.

Thế nhưng Trần Hạo ăn sang, còn là hai người gọi món đất, mà bàn bọn họ thì bốn người mới gọi một suất nhỏ.

Bởi vậy khi nhân vân phục vụ bưng món ăn lên không khỏi lườm bọn họ.

Vì Tô Tử Nguyệt khuyên giải nên Trần Hạo không chấp nhặt với bọn họ.

Anh vừa ăn vừa trò chuyện.

Tới khi ăn xong anh mới phát hiện bàn Lưu Khả bên cạnh đã đi cả rồi, rõ ràng là bọn họ không chấp nhận được sự đối lập nên mau chóng ăn xong rồi vội vàng rời đi.

“Chúng ta cũng đi thôi!” Trần Hạo sờ sờ bụng.

Sau đó anh dẫn Tô Tử Nguyệt ra ngoài.

“À đúng rồi Tử Nguyệt, quần áo hồi trước tớ mua cho cậu đâu? Sao cậu không mặc?” Trần Hạo mỉm cười nhìn Tô Tử Nguyệt.

Trước đây anh mua cho Tô Tử Nguyệt không ít quần áo.

Tô Tử Nguyệt đỏ mặt cúi đầu: “Tớ ngại mặc đồ đẹp như vậy!” Trần Hạo bật cười.

Cô ấy cũng giống mình, trước kia nghèo mình cảm thấy chỉ cần quần áo sạch sẽ là tốt rồi.

Còn bây giờ Trần Hạo ăn mặc bình thường là vì không muốn rêu rao quá.

Nhưng so ra thì rõ ràng là Tử Nguyệt quá hà khác với bản thân mình.

“Sợ gì chứ! Phải rồi, ở đây có một cửa hàng xa xỉ, tớ dẫn cậu vào mua vài bộ quần áo đẹp!” “Hả? Tớ không đi đâu, đắt lắm!” Tô Tử Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy.

“Không sao, đi nào, chúng ta có thẻ đen!” Trần Hạo mỉm cười.

Tô Tử Nguyệt bị Trần Hạo kéo vào trong.

“Anh Thiên, em muốn bộ này, đẹp thật đấy! Anh thấy em mặc có đẹp không?” Lưu Khả cầm chiếc váy liền thân đặt trước người, ngượng ngùng khoa tay múa chân.

Bởi vì bộ váy này thật sự rất đẹp.

Cậu ấm nhà giàu được gọi là anh Thiên lật nhãn mác, suýt thì ném đi: “Mẹ kiếp, một cái váy mà hơn hai trăm nghìn lận, sao không đi ăn cướp ấy! Em yêu, đổi cái khác đi…” Anh Thiên sờ ví, khuyên nhủ.

“Vậy thì cái này, cái này thế nào?” Lưu Khả lại hỏi.

Nhưng liếc nhìn thì thấy hơn mười nghìn, vẫn đắt quá.

Còn hai cô bạn thân thì chỉ cầm túi xách đứng một bên ngó, dù sao các cô không có bạn trai như anh Thiên, mà tiên lương cũng không kham nổi mấy đồ hàng hiệu này.

Đi cùng hưởng ké còn được, chứ bảo anh Thiên mua cho mấy thứ này không khả thi chút nào! Bên này đã chọn mười mấy bộ song anh Thiên chê đắt quá, vẫn chưa quyết định được.

Trong lúc Lưu Khả đang rầu rĩ.

“Trần Hạo, mua quá nhiều quần áo rồi thì phải? Tớ không mặc hết đâu! Lại còn đắt nữa!” Tô Tử Nguyệt kéo Trân Hạo đang xách một túi quần áo.

Cô nhìn mà xót đứt ruột.

“Đắt gì chứ, người đẹp vì lụa mà! Trần Hạo thầm nghĩ Tử Nguyệt không cần phải sống khiêm tốn như mình.

“Chà, chiếc váy liền thân này được nè, còn rẻ nữa, mua đi” Trần Hạo lại xem chiếc váy bên cạnh anh Thiên, chọn số đo, sau đó bảo nhân viên tư vấn bán hàng bên cạnh còn đang trố mắt gói lại.

“Mẹ ơi, Tô Tử Nguyệt? Cô… Các người điên rồi sao?” Lưu Khả nhìn thấy hai người, lại trông thấy hàng hiệu hai người xách trong tay thì lập tức ngây người.

Trần Hạo xách ít nhất cũng phải mười mấy túi nhỉ? “Trời đất, các người có mua nổi một bộ không mà lấy nhiều như vậy? Làm bộ làm tịch cái gì? Lại muốn chụp ảnh đấy à?” Hai cô nàng đồng nghiệp cũng châm chọc.

Bọn họ như bị giãm phải đuôi, lòng tự trọng bị sỉ nhục nặng nề.

Trần Hạo phớt lờ bọn họ, sau khi chọn xong lập tức đến quầy thu ngân.

Đám Lưu Khả nhìn nhau rồi đi theo Trần Hạo và Tô Tử Nguyệt.

“Chào anh, quần áo và túi xách hết tổng cộng ba trăm hai mươi nghìn. Xin hỏi anh?” Nói thật là nhân viên thu ngân cũng sững sờ.

Chứ đừng nói chỉ tới đám Lưu Khả phía sau, ai nấy đều há hốc miệng.

“Quẹt thẻ!” Trần Hạo đập thẻ đen trong tay xuống.

Nhân viên thu ngân lập tức tỏ thái độ cung kính.

“Thưa anh, hôm nay anh tiêu tốn nhiều như vậy, cửa hàng chúng tôi sẽ tặng thêm cho anh ba bộ quần áo, mời anh chọn tiếp ba bộ!” Nhân viên thu ngân cung kính nói.

“Không cần không cần nữa, mấy thứ này đắt quá, đắt quá Trần Hạo ơi, tớ không cần đâu!” Tô Tử Nguyệt lắc đầu như trống bỏi.

“Tớ không mặc nhiều đến vậy đâu, thật sự không cần!” Cô sợ hết hồn.

“Không mặc cũng chẳng sao, chọn thêm ba bộ đi. Ở nhà trẻ có đồng nghiệp nào thân thiết với cậu thì cậu có thể tặng cô ấy một hai bộ, xem như duy trì quan hệt!” Trần Hạo cười thản nhiên.

Anh nhận thấy có quá nhiều kẻ bắt nạt Tô Tử Nguyệt hiền lành.

Mà tấm thẻ này mình không tiêu thì phí, tháng nào cũng có khoản tiêu phí cố định ba trăm nghìn.

Tiêu tiền cho Tô Tử Nguyệt, Trần Hạo cảm thấy rất đáng giá.

Có thể là do tình cảm dành cho Tô Tử Nguyệt đang xúi giục.

Trong khi đó, mấy đồng nghiệp nữ và Lưu Khả phía sau.

Nghe Trần Hạo nói vậy, bọn họ càng thêm kinh ngạc.

Đặc biệt là hai cô nàng còn lại.

“Wow, bạn trai Tử Nguyệt giàu ghê, anh ấy tên là Trần Hạo đúng không? Tên của cậu Trần rất hay, ngoại hình cũng đẹp trai!” Hai cô gái bông đi tới khen lấy khen để.

Lẽ nào đến giờ bọn họ còn chưa rõ ai có thực lực hơn sao? “Hả? Lệ Lệ Văn Văn, cảm ơn các cô, Trần Hạo… Cậu ấy không phải.. ” Tô Tử Nguyệt muốn nói Trần Hạo không phải bạn trai của cô ấy.

Trần Hạo tiếp lời: “Tôi là anh trai kết nghĩa của cô ấy! Hơn nữa tôi cũng không đẹp trai, các cô cũng thấy tôi ăn mặc quê mùa thế nào nè!” “Ha ha, cậu Trần thật biết nói đùa!” Hai cô gái le lưỡi xấu hổ.

Trong lòng thâm nghĩ, hừ, anh kết nghĩa? Tô Tử Nguyệt có thể là bạn gái của người ta đó! Nhưng điều này không ảnh hưởng tới địa vị của Tô Tử Nguyệt trong lòng bọn họ.

Dù sao người ta cũng có chỗ dựa giàu kếch xù! “Tử Nguyệt, cậu Trần mua cho cô nhiều quần áo thế này, còn bảo cô có thể tặng cho đồng nghiệp thân thiết. Tử Nguyệt, cô có nhớ không, ngày đầu tiên cô đi làm ở nhà trẻ, tôi còn cười với cô đói” Một cô gái nói.

“Đúng vậy, Tử Nguyệt, cô không biết căn tin của trường mình ở đâu, là tôi chỉ cho cô đó. Cô quên rồi sao?” Một cô gái khác lên tiếng.

“Tôi nhớ mài” Tô Tử Nguyệt gật đầu.

“Hừ, Tô Tử Nguyệt, thật không ngờ anh kết nghĩa của cô lại giàu như vậy. Anh ta mua cho cô nhiều quần áo thế này thì cô cứ cầm đi. Mà này, tôi nói cho cô biết nhé, tôi nhìn thấy chiếc váy liền thân đó trước, cô muốn tặng đồng nghiệp thì phải tặng nó cho tôi.” Lưu Khả vô cùng ghen ty.

“Hừ, Lưu Khả, cô đúng là đồ mặt dày. Bình thường cô hay bắt nạt Tử Nguyệt, bây giờ lại đòi Tử Nguyệt tặng đồ cho cô. Cô cho rằng mình là cái thá gì?” Hai cô gái mắng Lưu Khả.

“Mẹ nó, các cô?” Lưu Khả trợn trừng mắt.

“Được rồi Tử Nguyệt, nếu trước đây hai đồng nghiệp này từng đối xử tốt với cậu thì cậu có thể chọn quần áo tặng cho họ. Tớ tin rằng sau này có việc gì các cậu sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Đi thôi, tớ tiện đường đưa các cậu về trường!” Trần Hạo liếc nhìn Lưu Khả rồi mỉm cười.

“AI Cảm ơn cậu Trần, sau này chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, đúng không Tử Nguyệt?” Hai cô gái vô cùng vui vẻ.

Mọi người ra khỏi cửa hàng.

Khi tới bãi đỗ xe, chuẩn bị lên xe, hai cô gái kia lại kinh ngạc lần nữa.

“Ôi chao, Benz GI Tử Nguyệt, đây là xe của anh cậu à? Trời ơi!” Sau khi chỉnh cô nàng Lưu Khả kiêu căng một trận.

Chiều hôm đó, Trần Hạo cầm miếng ngọc bội của Tô Tử Nguyệt, chuẩn bị về huyện Bình An tìm Lý Chấn Quốc nhờ ông ấy giúp điều tra chuyện này.

Và tạm biệt Tân Nhã trong bệnh viện nữa.

Sau đó anh lái xe về huyện Bình An.

Nhưng sau khi vào trong huyện, đường cái bị phong tỏa, còn chăng dây cảnh giới.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT