Lọc Truyện

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 249 Lý Chấn Quốc gọi điện để nói về chuyện của miếng ngọc.

Ông ấy đã hỏi thăm được một nghệ nhân kinh nghiệm lâu năm trong nghề, ngay ở một con phố bán đồ cổ ngọc thạch ở huyện Bình An.

Nghe lời Lý Chấn Quốc nói thì người nghệ nhân này rất nổi tiếng f bản địa, tay nghề d iên nhiều đời truyền lại. h „t í Ì 9 Chuyện phân biệt ngọc cổ tất nhiên phải nhờ đến người lành nghề.

Trần Hạo quyết định trước tiên cứ để ông ấy xem qua một chút, nếu thật không có kết quả, tự anh lại tìm các bậc thầy khác trên cả nước vậy.

Dù sao thì thân phận của Mộng Hân, ông viện trưởng kia cũng đâu có biết.

Không có manh mối thì điều tra thế nào đây? Cho nên đầu mối duy nhất chỉ có miếng ngọc này mà thôi.

Vốn là Lý Chấn Quốc còn muốn đi cùng với Trần Hạo.

Nhưng ba anh cũng đã dặn, chuyện của Mộng Hân càng ít người biết càng tốt.

Hơn nữa hiện giờ Lý Chấn Quốc cũng đang bận rộn, mình anh đi cũng được.

Dù sao Trần Hạo cũng biết con đường đó ở chỗ nào.

Phố đồ cổ không lớn, chỉ có lẻ tẻ vài cửa tiệm buôn bán đồ cổ đồ sứ.

Hiển nhiên là Lý Chấn Quốc đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc trước khi anh đến.

Một ông cụ mặc Đường phục, râu dài bạc trắng, đeo kính đã đứng chờ Trần Hạo từ trước.

“Chào cậu, cậu Trần, lão là Hứa Mặc Niên!” Hứa Mặc Niên quay đầu cười với Trần Hạo.

“Ông Hứa khách sáo quá, tôi xin được nói chuyện chính luôn, lần này tôi đến đây là xin nhờ ông Hứa giúp tôi giám định một miếng ngọc, bao gồm niên đại, xuất xứ, nói chung là càng chỉ tiết càng tốt!” Trần Hạo vào chuyện chính luôn.

Nói xong, anh cẩn thận lấy miếng ngọc ra.

Hứa Mặc Niên nhìn thấy miếng ngọc này, mí mắt hơi giật giật.

Sau đó thành kính cầm lấy nó một cách cẩn thận.

“Loại ngọc này trăm năm khó gặp, ngọc tốt, ngọc vô cùng quý! Cậu Trần, cậu có được miếng ngọc này như thế nào?” Hứa Mặc Niên vô cùng hứng thú với miếng ngọc trên tay, lập tức đặt câu hỏi.

Ông ấy quan sát Trần Hạo từ trên xuống dưới, nhưng cũng không nhìn ra được manh mối gì.

Phải biết rằng có khả năng sở hữu loại ngọc này đều là người có thân phận không đơn giản.

Trần Hạo cũng đã nhìn ra, Lý Chấn Quốc tuy rằng có sắp xếp mọi chuyện nhưng cũng không quên che giấu thân phận cho anh.

Lập tức nói: “Chuyện này ông không cần hỏi thêm, chỉ cần ông nói cho tôi biết xuất xứ của miếng ngọc này…” “Thứ lỗi cho tôi đã tuổi già mắt mờ, một chốc một lát bảo nhìn ra tất cả thông tin liên quan đến miếng ngọc này thì hơi khó. Nhưng xét trên cảm giác khi sờ vào chất ngọc, hình như tôi đã thấy qua một số ghi chép liên quan từ trong một quyển sổ mà tổ tiên lưu lại. Cậu Trần, không biết cậu có thể để miếng ngọc này lại chỗ tôi không, chờ điều tra xong tôi sẽ thông báo cho cậu?” Hứa Mặc Niên nói.

“Đương nhiên có thể, mong ông Hứa có thể tìm ra càng sớm càng tốt!” Trần Hạo suy nghĩ một chút, nếu là chuyện Lý Chấn Quốc sắp xếp, vậy chắc đã có dự tính ổn thỏa hết rồi.

Cho nên anh nhanh chóng gật đầu.

Lại trò chuyện thêm một lát, Trần Hạo liền chào Hứa Mặc Niên rời đi.

Đi đâu đây? Đến chỗ xem mắt lúc này thì hơi sớm, Trần Hạo muốn đi rút một ít tiền. Bởi vì chỗ anh mua nhà ở gần đây, trong túi xách của Trần Hạo cũng có mang theo bản hợp đồng, đương nhiên đi trả nốt khoản tiền mua nhà còn lại Tồi.

Dù sao thì anh cũng sẽ không đi vay ngân hàng thật! “Trần Hạo!” Lúc này bỗng có một giọng nữ gọi tên Trần Hạo, hiển nhiên cô ấy cũng rất bất ngờ khi gặp được Trần Hạo ở chỗ này.

Trần Hạo ngoảnh lại nhìn cũng thấy rất ngạc nhiên.

Cô gái bước ra từ trong nhà ra.

Hiển nhiên đây là nhà của cô ấy rồi.

Người này không phải là Hứa Hinh bạn thân của Khương Nhiên Nhiên thì còn ai vào đây nữa…

Ngày đó khi lần đầu đến nhà Khương Nhiên Nhiên, cô gái xinh đẹp Hứa Hinh đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Trần Hạo.

Anh cảm thấy cô gái này thật hiền lành dịu dàng.

“Hứa Hinh, đây là nhà của cậu sao?” Trần Hạo nở một nụ cười rồi hỏi.

“Ừ, đúng vậy đó, đây là ông nội tôi! Phải rồi Trần Hạo, sao cậu lại đến cửa hàng nhà chúng tôi vậy?” Hứa Hinh đi tới cười nói.

“Tiểu Hinh, con ăn nói kiểu gì vậy, phải gọi là cậu Trần chứt” Hứa Mặc Niên lúc đầu hơi ngẩn người, sau đó quay sang dạy bảo Hứa Hinh.

Hứa Mặc Niên không biết rõ thân phận của Trân Hạo, thế nhưng người đàn ông trung niên dặn ông cụ hết thảy đều phải nghe theo lời của cậu Trần kia. Nếu đã là người có khả năng để cả huyện trưởng ra mặt, thậm chí là lão hội trưởng cổ hủ của Hiệp hội nghiên cứu đồ cổ quốc gia cũng có quan hệ, khẳng định không phải người thường, cũng có nghĩa là người tên Trần Hạo này không hề đơn giản.

Bằng không việc gì Hứa Mặc Niên phải đối với Trần Hạo cung kính lễ độ như vậy? Nên vừa nghe Hứa Hinh nói chuyện như vậy, ông mới nhắc nhở cô một câu.

“Ông nội ơi, đây là người bạn con mới quen, Trần Hạo, cậu ấy lúc bé còn chơi với Nhiên Nhiên đấy ạ!” Hứa Hinh cười nói.

“Không sao đâu ông Hứa, ông có chuyện bận thì cứ đi trước đi!” Trần Hạo mỉm cười nói.

“À, Trần Hạo này, cậu còn chưa nói cậu đến tìm ông nội tôi làm gì đó?” Hứa Hinh nói.

“Tôi muốn nhờ ông cậu giúp tôi một chuyện! Cũng không có chuyện gì to tát đâu!” Trần Hạo nói.

tỐ, vậy cậu vào nhà tôi ngồi chơi một lát nhé, tôi đi pha trà cho cậu uống!” “Hẹn lần sau vậy, dù sao tôi cũng phải quay lại đây lần nữa, bây giờ tôi còn phải đi đến ngân hàng rút ít tiền đã!” Trần Hạo cười cười.

“Đúng lúc tôi cũng định đi ra ngân hàng, tôi phải đi đưa điện thoại cho mẹ, chúng ta cùng đi đi!” Hứa Hinh vừa nói vừa xoay người đi theo Trần Hạo.

Lần này Trần Hạo định yên lặng đi rút tiền xong thì đi, không ngờ lại gặp phải Hứa Hinh.

Anh hơi lúng túng gật gật đầu.

“Mẹ cậu quên cầm theo điện thoại hả?” Trần Hạo không biết nói gì đành tìm chủ đề nói chuyện.

“Khụ, không phải, mà là cầm thiếu điện thoại, mẹ tôi đang làm ở ngân hàng, bà cần thu hút tài chính gấp. Mẹ tôi là Phó Giám đốc, bà cũng có chỉ tiêu công việc, phải xài tận mấy cái điện thoại liên tục gọi cho các khách hàng, sắp bận đến choáng váng rồi!” Hứa Hinh nói.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến ngân hàng.

“Mẹ, điện thoại của mẹ này!” Một người phụ nữ trung niên đang đứng ở ngoài sảnh chờ Hứa Hinh.

Bà vừa nhìn thấy con gái đi chung với Trần Hạo thì rất hơi ngẩn ra.

“Tiểu Hinh, cậu này là…” Mẹ của Hứa Hinh hỏi.

“Đây là bạn con Trần Hạo, lần trước con đã kể với mẹ rồi đấy, người mời con ăn đồ Pháp ở nhà hàng Tây, hì hì, cậu ấy hôm nay muốn đến rút tiền!” Hứa Hinh nói.

“Ồ, hóa ra là chàng trai này à, được lắm được lắm, trông rất đẹp trai đấy! Sao, hai đứa muốn ra ngoài chơi à?” Mẹ Hứa Hinh hỏi.

Trần Hạo nghĩ thầm: Không phải nhầm mình là bạn trai của Hứa Hinh đó chứ? “À, cháu chỉ tới để rút tiền thôi, sau đó còn phải đi trả tiền mua nhà nữa!” “Ồ, còn mua được nhà rồi à?” Mẹ của Hứa Hinh thích thú hỏi lại.

Mọi người nghĩ xem, chuyện tối hôm đấy con gái kể hết với mình rồi, bữa tối kiểu Pháp đắt như thế mà, chứng tỏ điều kiện kinh tế của cậu nhóc này rất ổn.

Hiện giờ nghe thấy cậu ta đã mua được nhà, bà lại càng thích hơn.

“Ô, Phó Trưởng phòng Lâm, ai muốn mua nhà vậy?” Đúng lúc này, một giọng điệu lạnh lùng xen lẫn giễu cợt truyền tới.

Là một người phụ nữ trung niên khác đang đi tới.

Nhìn thấy người phụ nữ này đi tới đại sảnh, Trần Hạo bỗng ngớ ra.

Đây chính là mẹ của Khương Nhiên Nhiên, dì Đường – Đường Lan.

Phải rồi, Đường Lan cũng làm ở ngân hàng, hơn nữa còn là lãnh đạo, cũng là Phó Giám đốc, cùng cấp bậc với mẹ của Hứa Hinh.

Vừa đến đây đã chạm mặt dì Đường, Trần Hạo có hơi bất ngờ.

“Trân Hạo? Sao cậu lại tới đây?” Đường Lan liếc nhìn Trần Hạo, bà ta cũng thấy bất ngờ nên hỏi.

“Cháu đến rút tiền!” Trần Hạo thản nhiên nói.

Lúc này ngay cả tiếng dì Đường anh cũng lười gọi.

“Hừ, cậu được đấy Trần Hạo, giờ nhìn thấy tôi cũng không thèm gọi dì Đường nữa, thế nào? Không cần công việc nữa à? Hết tiên rồi chứ gì? Rút mấy đồng bạc cắc sống qua ngày à? Thật là, trúng vé số thì kiêu ngạo cái gì!” “Còn chuyện công việc của cậu á hả, lân này cậu quyên góp năm trăm nghìn tệ, vốn là thêm chút tiền nữa thì trong một tháng sẽ có chỗ làm tốt cho cậu. Nhưng mà bây giờ, có người quyên nhiều tiền hơn cậu, ý của chú Khương cậu là cứ chờ đã, sau này có cơ hội thì lại sắp xếp cho cậu saul” Đường Lan trước tiên vạch rõ quan hệ.

“Phó Trưởng phòng Đường này, bà nói cái gì vậy hả? Gì mà không có tiền cơ?” Mẹ của Hứa Hinh ngạc nhiên hỏi lại.

“Bà không biết hả? Ồ, vậy thì khó trách, chắc là Hứa Hinh cũng chưa biết đâu, Trần Hạo bây giờ à…” “Trân Hạo? Sao cậu lại tới đây?” Đường Lan liếc nhìn Trần Hạo, bà ta cũng thấy bất ngờ nên hỏi.

“Cháu đến rút tiền!” Trần Hạo thản nhiên nói.

Lúc này ngay cả tiếng dì Đường anh cũng lười gọi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT