Chương 258 Đám người này lập tức xông vào trong cửa tiệm.
Tuy nhiên, Trần Hạo cảm thấy rất lạ vì bọn họ mặc đồng phục cảnh sát nhưng cảm giác không giống cảnh sát.
Quả nhiên, nhân lúc đám Lý Tiếu vẫn đang sững sờ, đám người này lập tức lao đến. Đầu tiên bọn họ đè Lý Tiếu xuống, tiếp theo Trần Hạo và Tô Đình cũng bị khống chế.
Sau đó lnột = gí vào mọ Ít. j Trần Hạo lại nhìn số hiệu cảnh sát trên đồ cảnh sát của bọn họ, mặc dù nhìn giống thật nhưng có thể nhìn ra đám người này giả mạo cảnh sát tới đây đe dọa.
“Dẫn bọn họ lên xe, tước di động của bọn họ, nhanh lên!” Tên dẫn đầu lạnh lùng ra lệnh.
Lý Tiếu thấy bọn họ bắt cả Tô Đình nên không dám làm liều, chỉ mắng: “Con mẹ nó, chúng mày to gan thật đấy!” “Xéo, lát nữa cho mày xem chán!” Tên dẫn đầu vả vào miệng Lý Tiếu.
Cuối cùng, Lý Tiếu, Tô Đình và Trần Hạo bị bọn họ che kín đầu dẫn đến một tòa nhà hoang, còn bị lấy mất điện thoại! Mà người bắt nhốt bọn họ không phải ai xa lạ, nghe Lý Tiếu nói nếu không nhầm thì Lý Tiểu Cương, anh họ của Dương Quốc Quyền giở trò bẩn.
Anh họ Lý Tiểu Cương của gã làm công tác giải tỏa di dời, từng xử lý không ít sự việc tương tự. Hai năm trước, có người đắc tội Lý Tiểu Cương cũng bị lôi ra khỏi nhà bằng cách này.
Kết quả, bọn họ lôi người đến vùng hoang dã rồi hành hung ba ngày ba đêm.
Đương nhiên, sau khi sự việc xảy ra, Lý Tiểu Cương phải ngồi tù một thời gian vì tội giả mạo cảnh sát.
Do đó, người đầu tiên Lý Tiếu nghĩ đến là Dương Quốc Quyền và Lý Tiểu Cương.
Rõ ràng là Dương Quốc Quyền trả thù. Bởi vì gã biết nếu trực tiếp dẫn người tới, Lý Tiếu sẽ không sợ, đánh thẳng mặt luôn ấy chứ! Tình hình hiện tại là thế này: sau khi bị dẫn vào đây, ba người bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, không ai hỏi han gì.
“Con mẹ nó, chờ tới khi ra ngoài tớ sẽ giết chết thằng khốn kial” Lý Tiếu giận dữ mắng, nhưng lúc này anh ấy đang bị trói tay trói chân, không thể động đậy được.
Trần Hạo chỉ đành khuyên anh ấy đừng kích động.
Bây giờ anh cũng chẳng có cách nào, điện thoại đã bị lấy mất, nếu không anh đã gọi điện cho Lý Chấn Quốc rồi.
“Trời càng lúc càng tối, gần sáu giờ rồi, chúng ta phải làm gì đây?” Tô Đình căng thẳng.
Mấy năm nay cô ấy theo Lý Tiếu vào nam ra bắc, cũng từng bị người ta chặn đánh, vì vậy tâm trạng Tô Đình không đến nỗi suy sụp.
Cùng lắm là bọn họ đánh người, ra điều kiện, đe dọa thôi! Gần sáu giờ rồi? Trần Hạo thầm nghĩ có lẽ giờ này Lý Chấn Quốc đang sốt ruột tìm mình, nếu không gọi điện cho mình được thì ông ấy nhất định sẽ sai người liên lạc với mình trước tiên.
“Lý Tiếu, Tô Đình, chờ thêm một lúc nữa nhé! Chắc chắn không tới một tiếng nữa chúng ta có thể ra ngoài!” Trần Hạo an ủi.
“Một tiếng? Sao có thể chứ! Trần Hạo, tớ đoán người muốn chỉnh chúng ta vẫn đang ẩn nấp phía saul” Lý Tiếu nói.
Trần Hạo lặng thinh không lên tiếng.
Lúc này, bên ngoài.
“Nào, anh Cương, hút một điếu nhé!” Dương Quốc Quyền cung kính đưa điếu thuốc cho anh họ Lý Tiểu Cương.
“Trước đó em đã kể với anh, thằng ranh này nhằm vào đứa em trai của anh là em đây không phải ngày một ngày hai, lân này chúng ta phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời! Nếu không hắn không nhớ kỹ đâu! Ngoài ra, vị trí cửa tiệm kia không tồi, cửa tiệm của em sắp giải tỏa di dời rồi, anh trả cho thằng ranh đó một hai chục nghìn rồi bảo hắn sang tiệm cho em nhé!’ “Yên tâm đi, đâu sẽ vào đó!” Gã mập trung niên này chính là Lý Tiểu Cương.
“Anh Cương, làm vậy có ổn không? Đừng có gây rắc rối lớn đói!” Hai mẹ con đi xem mắt với Trân Hạo cũng ở đây.
Lúc này, bọn họ hơi thấp thỏm lo sợ.
“Có chuyện đếch gì được, tôi biết rõ lai lịch của Lý Tiếu và vợ hắn, còn thằng nhãi Trần Hạo kia cũng chỉ là tên nghèo rớt mùng tơi, mấy người bọn họ xuất thân từ một nơi cả! Lần này có đánh chết bọn họ cũng chẳng ai thèm quan tâm chứ đừng nói chi đến việc chỉ dạy dỗ bọn họ!” Dương Quốc Quyền cười gản.
“Nhưng Lý Tiếu là một kẻ liều mạng, nếu không giả mạo cảnh sát thì hắn không ngoan ngoãn như vậy đâu! Nếu không tôi đã chẳng làm phiền anh Cương, tự trừng trị hắn rồi!” “Được rồi, đừng tán dóc nữa, sau khi sang tiệm của Lý Tiếu thì phải chia cho anh một nửa tiền hoa hồng đấy!” “Trước đó em đã kể với anh, thằng ranh này nhằm vào đứa em trai của anh là em đây không phải ngày một ngày hai, lần này chúng ta phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời! Nếu không hắn không nhớ kỹ đâu! Ngoài ra, vị trí cửa tiệm kia không tồi, cửa tiệm của em sắp giải tỏa di dời rồi, anh trả cho thằng ranh đó một hai chục nghìn rồi bảo hắn sang tiệm cho em nhé!’ “Yên tâm đi, đâu sẽ vào đó!” Gã mập trung niên này chính là Lý Tiểu Cương.
“Anh Cương, làm vậy có ổn không? Đừng có gây rác rối lớn đói!” Hai mẹ con đi xem mắt với Trân Hạo cũng ở đây.
Lúc này, bọn họ hơi thấp thỏm lo sợ.
“Có chuyện đếch gì được, tôi biết rõ lai lịch của Lý Tiếu và vợ hắn, còn thằng nhãi Trần Hạo kia cũng chỉ là tên nghèo rớt mùng tơi, mấy người bọn họ xuất thân từ một nơi cả! Lần này có đánh chết bọn họ cũng chẳng ai thèm quan tâm chứ đừng nói chi đến việc chỉ dạy dỗ bọn họ!” Dương Quốc Quyền cười gản.
“Nhưng Lý Tiếu là một kẻ liều mạng, nếu không giả mạo cảnh sát thì hắn không ngoan ngoãn như vậy đâu! Nếu không tôi đã chẳng làm phiền anh Cương, tự trừng trị hắn rồi!” “Được rồi, đừng tán dóc nữa, sau khi sang tiệm của Lý Tiếu thì phải chia cho anh một nửa tiền hoa hồng đấy!” Lý Tiểu Cương hút thuốc.
“Anh Cương, điện thoại của một tên cứ có người gọi suốt” Lúc này, một tên đàn em đi tới.
Trên tay gã còn cầm điện thoại của Trần Hạo.
Tính đến giờ không dưới năm mươi cuộc gọi.
“Trời ạ, không nhìn ra thằng nhóc này dùng điện thoại không tệ nha. Chiếc điện thoại này phải một hai chục nghìn tệ đấy nhỉ?” Lúc này, hai mẹ con người đàn bà chua ngoa kia cũng ở đây, vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại của Trần Hạo vừa nói với vẻ ước ao.
“Ừ ừ, điện thoại này phải hơn hai mươi nghìn đó, không ngờ dùng hàng xịn thế!” Cô nàng kia cũng ngạc nhiên.
Thầm nghĩ lẽ nào tên kia là con nhà giàu? Ha hai Sao có thể chứt Cùng lắm là tên ngốc thích làm màu mà thôi, có kẻ càng nghèo càng khăng khăng dùng điện thoại xịn, mặc hàng hiệu, thích khoe khoang như thể sợ người khác không biết hắn có tiền.
“Con gái à, nếu cái này một hai chục nghìn thật thì chỉ bằng con đổi điện thoại với nó đi, không uổng công hai mẹ con mình chịu trận đòn này!” Người đàn bà chanh chua cất lời.
“Hai người nói gì đó, không thiếu tiền bồi thường thuốc men cho các người đâu!” Lý Tiểu Cương lạnh lùng nói.
Đổi điện thoại xịn cho các người, đừng mơi Có đổi cũng là mình giữ.
“Anh Cương, vậy xử lý chiếc điện thoại này thế nào? Có bắt máy không? Xem ra bên kia rất nóng vội!” Tên đàn em hỏi.
“Bát cái rám, tắt máy để đó đi!” Lý Tiểu Cương mắng.
Thấy anh họ ngang ngược như thế, Dương Quốc Quyền nịnh nọt: “Anh Cương, anh ngày càng ngầu đó!” “Tất nhiên! Quốc Quyền, anh bảo này, điều quan trọng nhất trong xã hội thời nay là cái gì, chính là quan hệt! Không gì bảng anh họ của chú quen biết rộng! Anh họ của chú ở đâu cũng có người ra mặt giúp, đó chính là quan hệ, ha ha!” Lý Tiểu Cương và đám người Dương Quốc Quyên trò chuyện câu được câu chăng.
“Lão Lý, sao rồi? Vẫn chưa gọi được à?” Lúc này đã có rất nhiêu khách quý có mặt nhưng nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện, hơn nữa bây giờ còn không liên lạc được khiến mọi người lo lắng.
“Vừa nãy gọi điện không ai bắt máy, nhưng giờ đã thì treo máy luôn. Để tôi gọi lại.” Lý Chấn Quốc nhíu mày.
“Lẽ nào xảy ra chuyện rồi?” Triệu Tử Hưng cảnh giác.
“Thường thì nếu cậu Trần có việc không tiện nghe máy sẽ cúp điện thoại luôn. Nhưng lúc nãy tôi gọi nhiều cuộc như vậy mà cậu ấy không ngắt máy, cũng không bắt máy. Chúng ta đã gọi mấy chục cuộc rồi, dù bận đến mấy cậu Trần cũng sẽ trả lời” “Đúng thết Vả lại, nếu điện thoại không ở cạnh cậu Trần thì vừa nãy làm sao ngắt kết nối và tắt máy được?” Cả Triệu Tử Hưng lẫn Lý Chấn Quốc đều trở nên nhạy cảm.
Lúc này, đàn em của Triệu Tử Hưng là Bạch Lang dẫn một nhóm người tới.
Anh ấy đi đến bên cạnh hai người: “Thưa Tổng giám đốc Triệu và Tổng giám đốc Lý, tôi vừa mới tới khách sạn của cậu Trần, giám đốc khách sạn nói cậu ấy đã ra ngoài từ chiều rồi” “Ra ngoài?” Triệu Tử Hưng và Lý Chấn Quốc đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó, rất nhiều khách quý có mặt tại bữa tiệc vây quanh Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng.
“Tổng giám đốc Triệu, Tổng giám đốc Lý, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu Trần vẫn chưa tới sao?” Hoàng Vĩ Dân hỏi.
Trong hội trường chia thành rất nhiều khu, bao gồm khu trong và khu ngoài, cực kỳ hoành tráng.
Khỏi cần nói hiện giờ ở trong hội trường là những vị khách quý cấp bậc nào.
Vì vậy nghe đến đây, mọi người đều đến hỏi thăm.
“Vâng, hiện giờ không liên lạc được với cậu Trần, chúng tôi đang nghĩ cách liên lạc với cậu ấy!” “Tổng giám đốc Lý, tra được rồi!” Lúc này, Kim Tiểu Sơn hổn hển chạy tới.
Anh ta ghé vào tai Lý Chấn Quốc nói một câu.
“Gì cơ?” Lý Chấn Quốc trợn mắt.
Toàn thể hội trường trở nên yên tĩnh trong nháy mát.
“Cục trưởng Hoàng, thị trưởng Trương, chủ tịch huyện Lý, lúc nãy cậu Trần của chúng tôi đã bị một nhóm người giả mạo cảnh sát bắt cóc!” Lý Chấn Quốc lên tiếng.
“Không phải chứ?” Chủ tịch huyện Lý kinh ngạc.
“Kim Tiểu Sơn, nhân chứng cậu đưa tới đâu rồi, bảo bà †a vào đây!” Lý Chấn Quốc nói.
Sau đó, Kim Tiểu Sơn sai người dẫn một người phụ nữ đi vào.
Bà ta khai báo đầu đuôi sự việc, bắt đầu từ lúc cửa tiệm của Lý Tiếu bị đập phá đến lúc đám Trần Hạo bị bắt đi, và cả Dương Quốc Quyên cùng với quan hệ giữa gã và Lý Tiểu Cương.
Đương nhiên khi Kim Tiểu Sơn điều tra đã cho người phụ nữ này không ít tiền, nhờ vậy bà ta mới dám nói thật.
Dù sao hai tên Dương Quốc Quyền và Lý Tiểu Cương không phải kẻ dễ chọc.
Sắc mặt mấy vị khách quý đều tối sầm.
Cuối cùng, người đứng đầu võ bàn.
“Lập tức cử người tới đó, tôi muốn xem kẻ nào dám to gan lớn mật như vậy?” “Vâng vâng vâng!” Ai nấy đều đáp lời.
Đám người vội vàng ra khỏi hội trường.