Lọc Truyện

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 Chương 281 – Ngô Thiến, chuyện để kể … 

“Anh trai tao là Lưu Dương, trước đây học chung trường trung học, thế nào, mày sợ à? Nếu mày sợ thì mau bỏ tay xuống, nếu không thì đừng trách anh tay quay lại sẽ giết chết mày đấy?” Lưu Phi lắc lư cái cổ nói giọng ngang ngược. 

“Mẹ kiếp”. 

Hai con mắt Trần Hạo đỏ chét giận dữ, anh nhấc chân đạp trực tiếp vào bụng Lưu Phi. Anh ta bị ăn đạp ngã lăn quay ra đất, kêu lên thất thanh đầy đau đớn. 

Mặc dù Trần Hạo trông không lựng lưỡng lắm nhưng rất có khí chất, trước đây đều được xem là những tay đánh đấm giỏi cùng với Lý Tiếu. Chỉ là Lý Tiếu hầu như đánh nhau rất nhiều, Trần Hạo duy chỉ có một lần được đấu tay đôi với anh. Nói gì thì nói, bàn tay và bàn chân của Trần Hạo cũng rất có sức lực. Vả lại khi nghe nhắc tới anh trai của cậu ta là Lưu Dương, Trần Hạo hết sức tức giận. Lần này Trần Hạo cũng không có gì phải lo lắng, giận càng thêm giận, anh lao tới đập tiếp hai người còn lại. Cả ba người này đều thuộc dạng gầy nên đương nhiên bị Trần Hạo đánh cho một trận tơi tả. Tiểu Tiểu gần như chết lặng khi đó. Lúc này, cô cảm thấy Trần Hạo có chút khí thế, đẹp trai hơn một chút. 

“Trần Hạo, giúp tôi đánh chúng!” Tiểu Tiểu hét lên. 

Về phần Tạ Ly, trong lúc hai bên xảy ra ẩu đả, cô trực tiếp cầm một cái bình hoa ở bên cạnh rồi quẳng nó về phía Tiểu Tiểu. Hai cô gái nhào vô đánh nhau. 

Lần này, Trần Hạo ra tay thực sự có hơi quá tàn nhẫn. Đôi mắt cậu ánh lên những ánh nhìn giận dữ. Lưu Dương, đó là ai? 

Có thể nói rằng lúc này con ác quỷ trong lòng Trần Hạo trỗi dậy, khó có thể cưỡng lại sự kìm nén của bản thân trong nhiều năm qua. 

Đúng vậy đó, là Lưu Dương. Khi hắn còn học trung học cơ sở, chỉ vì một cô gái mà hắn đã gọi người chặn đường Trần Hạo và đánh anh. Ỷ vào sự giàu có và quyền lực của gia đình, Lưu Dương thu nạp rất nhiều đàn em. Sau giờ học, Lưu Dương rất thường hay dần cho Trần Hạo một trận. Nhớ lại buổi chiều hôm đó, Lý Tiếu chạy đến, anh cùng với Trần Hạo sau đó đã đánh mười mấy người trong số họ. Tất cả bọn chúng đều cầm ghé dài hoặc một loại hung khí nào đó để đập Trần Hạo, dí anh vào trong góc. Trong tình thế như vậy, Lý Tiếu đã rút con dao ra … 

Chuyện như thế nếu từ lâu bị quên lãng, thì Trần Hạo đã không giận dữ đến thế. Sau sự vụ đó, nhà của Lý Tiếu đã bị cha của Lưu Dương phá banh. Cha của Lý Tiếu vốn là tài xế taxi nhưng chỉ vì bốc đồng nên bị một nhóm người đánh gãy cả chân, 

gia đình Lý Tiếu vì vậy mà mất đi người trụ cột. Lý Tiếu bỏ học đến trường dạy nghề, bị Lưu Dương dẫn người đến trường đánh anh bên ngoài trường học. May mắn thay, Lý Tiếu bước ra đời nhận một anh trong hội sửa xe thu nạp, nên cuộc sống mới được yên ổn. Đây là lý do vì sao đôi mắt của Trần Hạo ánh lên sự tức giận tột độ. 

Cái thằng ôn nào lại muốn gọi Lưu Dương đến đây hại người, đúng lúc ông đây cũng đang muốn tìm Lưu Dương. Khi cơn giận ngùn ngụt trong người hừng hực cháy lên trong mơ hồ, Trần Hạo không còn bận tâm tới chuyện gì đang xảy ra xung quanh nữa. 

“Ối trời ơi, cái chân của tôi.” 

Lúc này đây, tiếng của Tiểu Tiểu hét to lên. 

Thì ra cô ấy đã đạp phải chiếc bình vỡ ở dưới đất, vét cắt cứa vào bắp chân. 

Đứng trước sự việc ngày càng căng thẳng, lúc này quản lý của Lotteria liền gọi báo cảnh sát, Tạ Ly thấy vậy liền chộp dạ, cô ta đỡ Lưu Phi đang ôm bụng rồi bỏ chạy. 

Về phía những người bạn học của Tiểu Tiểu, họ cũng mất dạng từ khi nào. 

“Trần Hạo, cậu có thể dìu tôi đến bệnh viện băng bó vết thương được không, nếu chẳng may lưu lại sẹo thì coi như xong!”. Lúc này, Tiểu Tiểu chỉ còn biết cầu cứu lấy Trần Hạo. Sau tất cả, cô cũng chỉ thấy mỗi mình Trần Hạo ra tay giúp cô đánh với lũ người kia. 

Thật là phiền phức. Trần Hạo mắng thầm một câu trong bụng. Nghĩ là thế nhưng anh vãn đến giúp Tiểu Tiểu, đưa cô cùng đi tới phòng khám gần ngay đó để băng bó vết thương. 

Rất may, chỗ thương tổn không quá nghiêm trọn, chỉ là một vết xây xát nhỏ. 

“Hi Hi”. Tiểu Tiểu đột nhiên nở một nụ cười. 

“Cô cười gì vậy?” Trần Hạo từ tốn nói. 

“Ôi, hôm nay tôi thật sự đúng là nhìn sai về anh. Tôi đã dò hỏi ra rồi, hồi trung học cơ sở, anh rất hay bị bắt nạt. Bây giờ khi nhìn thấy anh, tôi cảm nhận anh là một người rất lương thiện, thật chí là ngốc ngếch ngờ nghệch lắm không!” 

“Ha Ha, thế mà chẳng ngờ anh lại lợi hại đến như vậy. Ba người bọn họ còn không đủ sức đánh trả, anh hơn nữa chắc chẳng biết đã ra tay bạo lực đến thế nào đâu nhỉ, biểu hiện thật sự hết sức đàn ông.” 

Tiểu Tiểu còn lấy chân mình đã nhẹ Trần Hạo một cái. 

Đúng là vậy, Tiểu Tiểu thực sự đã thay đổi cách nhìn với Trần Hạo, giờ đây có cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cảm xúc khó tả. Con gái là vậy, đều rất thích những chàng trai khí chất nam tính như vậy, đặc biết là những người con trai đủ mạnh mẽ để 

che chở bảo vệ mình. Trần Hạo là người như vậy. (chuẩn gu rồi, chị đây còn thích huống gì em hả Tiểu Tiểu) 

“Có nhiều chuyện cô không hiểu hết đâu, bình thường tôi chẳng như thế bao giờ!” Trần Hạo nói. 

“Tôi biết, tôi có thể nhìn ra được chứ!” Tiểu Tiểu bĩu môi. 

“Được rồi, giờ cô có thể tự mình về nhà được không? Tôi còn có việc phải trở về”. Trần Hạo quay đầu lại muốn rời đi. 

“Sao anh lại quay về?” Tiểu Tiểu vội vàng nói. 

“Tôi không có tiền bồi thường vì đã đập vỡ nhiều bàn ghế như vậy” Trần Hạo nói. 

“Này khoan đã Trần Hạo, tôi còn chuyện muốn nói” 

“Còn chuyện gì nữa?” 

“Tôi định nói, Trần Hạo, anh … anh rất tốt bụng!” Tiểu Tiểu nghiêm túc nói. 

“Ha ha”. Trần Hạo nở một nụ cười gượng gạo rồi trực tiếp rời đi. 

“Cái con người này, lần đầu tiên gặp mặt, chẳng để tâm gì tới người ta, nhưng sao bây giờ lại làm cho bản thân có cảm giác thật cuốn hút, có khí chất đến thế!” Tiểu Tiểu nhìn theo bóng dáng của Trần Hạo, miệng lẩm bẩm. 

Cô nghĩ đến cảnh Trần Hạo đánh nhau vì mình, Tiểu Tiểu cười nhẹ, trong lòng cảm thấy cực kỳ ngọt ngào. 

Lúc Tiểu TIểu trở về nhà cũng đã quá trưa. May mắn thay là ba mẹ cô đều không có ở nhà, chỉ có chị gái của cô ở đây. 

“Sao em về trễ vậy, chị gọi điện cho em thì máy bị tắt, không phải nói là đi hai mươi phút là xong thôi hả”. Chị Vương Mẫn hỏi dồn. 

Nhưng khi thấy em gái đi khập khiễng, trên bắp chân còn mang băng gạc thì cô choáng váng vặn hỏi: “Trời ơi, em bị sao vậy? Gây gỗ đánh nhau với ai à?” 

“Hừ, chị biết đó, với con Tạ Ly, ả ta dẫn người chặn đầu em.” Tiểu Tiểu đáp. 

“Hừ, cái con nhỏ đó, … mà em nghĩ gì vậy … Còn thằng oác con ranh mãnh khốn khiếp kia đâu, em đã gặp chưa?” Vương Mẫn đang hỏi về Trần Hạo. 

“Chị ơi, sao chị lại gọi Trần Hạo với thái độ ác ý như vậy? Chị cũng chưa từng tiếp xúc với cậu ta, sao lại buông những lời cay độc như vậy?” Tiểu Tiểu tỏ ra khó chịu. 

Thực sự hết sức khó chịu. 

Bởi vì cô cho rằng cậu ấy là một người tốt, người khác xúc phạm tới anh, cho dù có là chị gái của cô, cũng đều khiến Tiểu Tiểu cảm thấy hụt hẫn. 

“Ôi trời, em làm sao vậy? Em đã gặp cậu ta chưa? Cậu ta như thế nào? Có đẹp trai không? Có quá thấp kém không? Hy vọng không phải là yêu quái đáng sợ đấy chứ?” Vương Mẫn nói. 

“Không biết, em mệt rồi, em muốn về phòng nghỉ trưa, sau này không bao giờ lo chuyện bao đồng của chị nữa.” 

“Sao vậy, chuyện gì vậy chứ?” 

Vương Mẫn nhìn thấy thái độ của em gái với mình, cô không thể hiểu được. 

Trở lại chuyện của Trần Hạo. Sau khi quay về lotteria để xử lý gọn gàng những kẻ theo đuôi, tình cờ bác Ngô gọi điện thoại để hỏi xem buổi ra mắt thế nào, Trần Hạo liền nói đợi anh trở về rồi sẽ sang nhà bác thưa chuyện lại sau. 

Vừa đến cửa nhà, cậu thấy Ngô Thiến đã đứng đợi ở đây từ khá lâu. Sau khi nhìn thấy Trần Hạo, cô ta đi về phía anh rồi nói: 

“Mẹ kiếp, tôi đợi nhà anh trở về lâu như vậy, qua đây, tôi nói với anh nghe một chuyện …” 

Danh sách truyện HOT