Chap 291: Bạn cùng lớp trung học
“Lý Tiểu Linh?”
Nhìn thấy cô ấy Trần Hạo không thể ngớt cười .
Lý Tiểu Linh có thể coi là cô gái lớn lên cùng với Trần Hạo và Lý Tiêu, cô ấy còn là em họ Lý Tiêu nữa.
Chỉ là gia cảnh của Lý Tiểu Linh rất khá giả, lại có cửa hàng trong thị trấn, buôn bán bánh ngọt và đồ ăn nhẹ, còn cô ấy thì bình thường sống ở thị trấn.
Nên rất ít khi về nhà.
Mà lúc đó, Trần Hạo và Lý Tiêu hai người họ đều là những kẻ nghèo.
Quần áo cũng không ngon lành cành đào.
Cho nên, Lý Tiểu Linh cũng rất ít khi đi chơi cùng Lý Tiêu và Trần Hạo.
Dù là bạn cùng lớp hồi tiểu học nhưng họ cũng hầu như không nói chuyện nhiều, nói chung là không thân với nhau bằng Ngô Thiến.
Cũng muốn nối lại tình xưa nghĩa cũ thời thơ ấu.
Thật không ngờ, sau khi lên cấp 2, Lý Tiểu Linh vẫn học cùng lớp với Lý Tiêu và Trần Hạo.
Thời Học cấp một cô ấy cũng không nói chuyện với Trần Hạo, Lý Tiêu nhiều.
Nhưng Đến năm cấp hai thì xảy ra một sự cố.
Đó là khi Lý Tiểu Linh cãi nhau với một cô gái, và cuộc cãi vã rất gay gắt.
Sau đó, cô gái kia đã gọi mấy anh Yang Hồ cùng lớp đến để gây rắc rối cho Lý Tiểu Linh.
Khi tan học, Lý Tiểu Linh bị chặn đường, Và họ muốn dạy dỗ cô.
Sau đó Lý Tiêu và Trần Hạo nhìn thấy đến kéo Lý Tiểu Linh đi.
Trần Hạo lúc đó vẫn chưa có vị gì. Còn Lý Tiêu thì rất nổi tiếng vì đánh nhau trong trường.
Cả đám kia đơ ra không dám làm gì. Coi như lần đó đã cứu Lý Tiểu Linh thoát nạn.
Kể từ đó, Lý Tiểu Linh đã rất tốt với Trần Hạo và Lý Tiêu, rồi ba người đã trở thành bạn bè của nhau.
Cô ấy đã không ít lần bí mật mua thuốc lá cho Lý Tiêu, còn mang bánh trứng cho Trần Hạo ăn.
Sau đó lên cấp ba, cô đã vào học tại trường trung học cơ sở hạng ba, cũng là trường cuối cùng của huyện. ( Kiểu như trường GDTX ý @@)
Thêm nữa, hồi cấp 3 cũng không có điện thoại di động nên họ cũng không liên lạc nhiều, trong dịp Tết Nguyên Đán, mọi người cùng nhau tụ họp tâm sự.
“Cậu về khi nào, sao không liên lạc cho tôi!”
Lý Tiểu Linh than thở.
“Tôi đã về được vài ngày, nhưng tôi đã đi loanh quanh trong thị trấn trên Huyện. Tôi cũng đang định hỏi Lý Tiêu số điện thoại của cậu!”
Trần Hạo cười nói.
Đây là sự thật, mình chỉ mời những người này trong ngày sinh nhật của mình thôi.
“Hừm, cậu mà còn chưa quên tôi ư. Mà này, cậu không xem nhóm cấp hai của chúng ta sao? À à, tớ quên mất, nhóm cấp hai hình như không thêm cậu vào. Hôm nay, chính là sinh nhật Trần Siêu lớp của chúng ta, Ý của cậu ấy nói là các bạn cùng lớp đã lâu không gặp mặt. Nhân dịp sinh nhật này, hãy để mọi người cùng nhau họp mặt. Không chỉ có cô ấy mà còn cả giáo viên dạy tiếng Anh lớp cấp 2 của chúng ta, Cô giáo cũng sẽ đi. Cậu sẽ đi với tôi chứ? ”
Lý Tiểu Linh nói.
“Thầy Vương cũng đi à? Hình như năm nay thầy ấy đã nghỉ hưu rồi!”
Lúc đầu nhắc đến Trần Siêu, Trần Hạo suýt chút nữa đã quên mất tên cậu ta.
Tuy nhiên, thầy Vương hiệu trưởng, vẫn còn nguyên trong ký ức của Trần Hạo.
Ông ấy là một giáo viên dạy Ngữ Văn rất tốt bụng.
Vào thời điểm đó, Trần Hạo nhà rất khó khăn và không đủ khả năng trả tiền mua sách giáo khoa. Cả hai lần đó, đều là thầy Vương trả tiền cho.
Có một lần, trời mưa to và mình không có ô, Thầy Vương thấy thế đã lái ô tô chở mình về nhà.
Cảnh tượng này vẫn còn tươi nguyên trong trí nhớ của Trần Hạo.
Trong hai năm đầu đại học, mỗi khi ba mẹ gửi tiền về, Trần Hạo đều bớt chi tiêu dành tiết kiệm, để khi về quê vào dịp năm mới, dù tốn kém đến đâu, anh cũng mua gì đó để đến thăm thầy Vương.
Nhưng trong hai năm qua, tiền học phí của Trần Hạo đã trở thành một vấn đề rất lớn, khiến cậu ta không có đồng nào để mua quà tới thăm được.
“Tôi nghe nói năm ngoái Thầy Vương bị bệnh nặng? Có sao không vậy?”
Trần Hạo hỏi.
“Đã đỡ bệnh rồi, nếu không, lần này sao có thể tham gia tiệc sinh nhật của Trần Siêu được!”
Lý Tiểu Linh nói, “Đừng hỏi nhiều, nếu đi thì có thể gặp! Thầy Vương lúc đó rất quý cậu và Lý Tiêu. Nếu cậu đi, thầy sẽ rất vui! Và bữa tiệc sẽ tổ chức lúc 8 giờ hôm nay. Thầy Vương nhất định sẽ đi sớm và muốn trò chuyện với chúng ta nhiều hơn! ”
“Thật sự là rất vui, nhưng tôi không thể tới để tham gia bữa tiệc này!”
Trần Hạo xấu hổ nói.
“Hừ? Cậu bị làm sao vậy? Không sao đâu, lần này sinh nhật của Trần Siêu mời, nếu cậu muốn đi thì có tôi lo?”
Lý Tiểu Linh dường như nhìn ra được suy nghĩ của Trần Hạo.
Tất nhiên đó không phải là vấn đề tiền bạc.
Nhưng hôm nay Trần Hạo phải tổ chức sinh nhật cho mình.
Nhưng nếu mình từ chối theo cách này, Lý Tiểu Linh cũng không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là cô ấy đã báo cho mình, nhưng mình biết lại không đi, mình sẽ cảm thấy rất có lỗi với Thầy Vương.
“Thế này, hôm nay tôi thực sự không có thời gian. Tôi vốn dĩ muốn mời cô tới dự sinh nhật của tôi! ”
“Hả? Cậu đang tổ chức sinh nhật cho mình? ngại quá. Hay là như này. Chúng ta hãy cùng nhau đến chào thầy Vương và mọi người rồi trò chuyện một lúc, sau đó chúng ta hãy quay lại và tổ chức sinh nhật cho cậu. Thế còn Lý Tiêu, cậu đã nói với cậu ta chưa? ”
Lý Tiểu Linh nói khá thuyết phục.
“Tôi đã nói rồi, nhưng cậu ấy phải đến gần trưa mới xong việc. Cậu ấy mới khai trương công ty mà chưa có thời gian tuyển nhân sự. Nên rất bận rộn!”,
Trần Hạo nói.
“Đúng rồi, trời ơi Lý Tiêu bây giờ thật là giỏi. Ba tôi ngày trước rất coi thường gia đình cậu ấy. Kết quả thì sao, hôm qua ba tôi đã tự mang quà đi tặng cậu ấy!”
Lý Tiểu Linh ngưỡng mộ nói.
Trần Hạo không nói lời nào mà chỉ gật đầu.
Sau khi chuẩn bị thì đã gần 8 giờ.
Trần Hạo và Lý Tiểu Linh đi thẳng đến một nhà hàng trong thị trấn.
Trần Hạo ở một ngôi làng trong thị trấn, cũng không cách xa đường chính của thị trấn là bao.
Hai người đi tới.
Giờ phút này, trước cửa nhà hàng, rất nhiều cựu học sinh cấp 2 đã có mặt.
Mọi người đang trò chuyện cùng nhau.
Đây luôn là không khí của những buổi họp lớp, buổi gặp mặt thân mật không sao tả xiết.
Tâm sự hiện tại và nhớ lại những quá khứ.
“Nhìn xem, Tiểu Linh đến rồi!”
Một học sinh chỉ vào Trần Hạo và Lý Tiểu Linh.
“Hả? Đó là Trần Hạo, phải không? Whats tờ phắc, Trần Hạo hôm nay cũng đến à?”
“Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy, tôi còn tưởng Trần Hạo đã biến mất, không ngờ hôm nay lại thấy cậu ta!”
“Ồh, tôi nghe thấy mọi người nói rằng Trần Hạo ở đại học rất tồi tệ, còn không có đủ tiền đóng học phí! Ai đó đã nói với tôi rằng, có một lần đi đến Kim Lăng để ăn cơm với một người bạn và họ thấy Trần Hạo đi vào sau bếp để rửa bát! Và cảm thấy rất xấu hổ khi chào anh ấy! ”
“ Haha, dù gì thì không có tiền nên không thể làm việc gì được! ”
Khi mọi người nhìn thấy Trần Hạo, họ đều cười và bàn tán.
Trong số đó có một cô gái có khí chất nổi bật nhất khán giả, cũng đang tán gẫu với mấy chị em.
Thấy ai đó đang nói về Trần Hạo.
Cơ thể thanh tú của cô khẽ run lên, sau đó nhìn về phía Trần Hạo với vẻ mặt ửng hồng.
“Này, Vương Tuyết, trước đây cô có yêu đương với Trần Hạo bao giờ không? Tôi nhớ là cô đã nói về điều đó!”
Một cô gái che miệng cười.
“Đừng nói nhảm, chúng ta nói chuyện khi nào vậy?” Vương Tuyết mặt càng đỏ hơn.
“Tôi chắc chắn là có nói, tôi nhớ cậu thường viết thư và cậu còn rất thân với Trần Hạo nữa!”
Cô gái lại nói.
“Không!” Vương Tuyết nói nhỏ.
“Đừng phủ nhận nữa, cô quên mất Lý Tiêu đâm người, không phải là vì … khụ khụ, chúng ta đừng nói!”
Cô gái dường như nhớ đến việc gì đó không tốt, và vội vàng lè lưỡi một cách tỉnh táo.
Vương Tuyết cũng không nói gì.
“Mà này, Vương Tuyết, cậu vẫn đang nói chuyện với người đã đánh Trần Hạo đúng không?”
Một cô gái khác hỏi.
“Tôi đã lâu không còn nói chuyện nữa …” Vương Tuyết đỏ mặt.
Sau đó, giống như những cô gái khác, Vương Tuyết ngẩng đầu lên và nhìn Trần Hạo, người cô đã không gặp trong sáu năm …