Chương 297 : Lễ khai giảng cho tân sinh viên
” Ôi , Lamborghini Reventon kia mọi người . Trời đất ! Một chiếc thế này phải 2 triệu tệ là ít .
” Mọi người há hốc mồm .
Chiếc Lamborghini dừng lại trước mặt bọn họ , Lý Tiếu dắt tay Tô Đình bước xuống .
Anh ta ném chìa khóa lại cho Trần Hạo : “ Trả xe lại cho cậu này . ”
Hai hôm trước Trần Hạo cho Lý Tiểu mượn xe , rồi giờ cậu lại không có xe đi , kiểu gì cũng phải có một cái xe để đi qua đi lại nên cậu đành bảo Lý Tiếu lái về .
Lý Tiểu cười rồi vỗ vai Trần Hạo , hai người cùng bước vào trong . ” Hóa ra đây là xe của cậu Trần Hạo , bảo sao ! ” Mọi người hâm mộ xuýt xoa .
Kế tiếp họ cần tham gia một buổi chụp hình , rồi đến tiệc sinh nhật .
Theo lời Lý Chấn Quốc thì chất lượng cuộc sống của họ khác xa so với Trần Hiểu năm đó .
Thật ra Trần Hạo cũng hiểu , cậu không thể bao cả một hòn đảo như , chị mình năm đó được .
Tiệc sinh nhật kéo dài đến tận hơn ba giờ chiều .
Trong lúc tiệc sinh nhật diễn ra , có xảy ra một trục trặc nho nhỏ , Trần Hạo gọi cho Tần Nhã nhiều lần nhưng không được . Cô ta bảo là sẽ đến nhưng rồi lại không đến .
Cậu gọi mãi Tần Nhã mới bắt máy .
Ở đầu bên kia điện thoại , Tần Nhã có vẻ đang không vui vẻ gì , cô ta bảo Trần Hạo rằng mình không đến được , Trần Hạo nói có nhiều chuyện cần hỏi thăm thì bị cúp máy luôn .
Trần Hạo cũng chẳng nghĩ nhiều . Cô ta không tới thì thôi , thế càng hợp ý cậu .
Hôm nay là một ngày bận rộn .
Sau khi uống kha khá rượu , Trần Hạo về phòng nghỉ một lúc .
“ Ông kia , ông làm gì vậy ? Ông không được phép vào đây . ”
” Tôi là bậc bề trên của cậu Trần Hạo , họ Khương ”
Người đàn ông trung niên kia nói với bảo vệ .
Người này chính là Khương Vệ Đông ,
Vừa rồi ông ta phải cầu xin mãi thì đảm nhân viên dưới trướng ông ta hồi trước mới cho ông ta vào . Sau khi vào trong , đương nhiên Khương Vệ Đông muốn gặp cậu chủ nhà họ Trần .
Chuyện này có hai nguyên nhận .
Thứ nhất là chuyện ông ta đụng chạm đến cậu Trần Hạo chắc chắn sẽ được lan đi nhanh chóng . Đến lúc đó , cải chức Trưởng khoa của ông ta sợ là không giữ được , ông ta cũng tự thấy bản thân hơi quá đà .
Thứ hai là , nếu như vác cái mặt già vào cầu xin mà được Trần Hạo tha thứ , có khi ông ta còn có hy vọng được phục chức . I Lần này , Khương Vệ Đông bất chấp , ông ta muốn đánh đổi mọi thú .
Khương Vệ Đông ngẫm lại cũng thấy hơi buồn , ông ta quen Trần Hạo lâu như thế , nếu hai người không xảy ra xích mích thì có khi ông ta đã có tiền đồ xán lạn rồi .
Ông ta chẳng biết nhà Trần Hạo phất lên kiểu gì nữa , nhưng giờ ông ta cũng chẳng có thời gian để quan tâm mấy chuyện như thể .
“ Tôi muốn gặp cậu Trần Hạo , phiền chuyển lời giùm tôi . ” Khương Vệ Đông nói .
Ông ta còn phải lo cho Đường Lan và Khương Nhiên Nhiên .
Bảo vệ cũng không dám tự ý quyết định , chẳng may vị kia thật sự là bề trên của cậu Trần Hạo thì lại phiền phức . Sau khi đi vào trong , anh ta bèn kể rõ sự tình cho Trần Hạo , một lát sau anh ta lại quay trở ra thông báo .
“ Hiện giờ cậu Trần Hạo đang nghỉ ngơi , ông muốn gặp thì chờ đi . ” Bảo vệ lạnh lùng liếc Khương Vệ Đông
” Được được được . ”
Khương Vệ Đông chỉ có thể gật đầu . Nửa giờ trôi qua …
Một giờ trôi qua …
ƯỚC chừng năm giờ trôi qua , bây giờ đã là chin giờ tối .
Khương Vệ Đông vẫn đang chờ , hai chân ông ta run hết cả lên .
“ Ông không cần chờ nữa đâu , cậu Trần Hạo đi ăn Cơm rồi . Cậu chủ bảo ông cử về trước đi , Có việc gì thì hôm sau nói . ” Bảo vệ lại ra thông báo thêm một lần nữa .
Khóe miệng Khương Vệ Đông hơi run rẩy .
Giờ thì ông ta đã biết là Trần Hạo đang cố ý làm khó ông ta .
Ai lại để người mình mang ơn chờ dưới lầu hơn năm tiếng chứ …
Cũng vào lúc này , trên con đường từ Yến Kinh về đến Kim Lăng , một chiếc Rolls – Royce Phantom đang phòng như bay .
Ở băng ghế sau của chiếc xe , một người phụ nữ trang điểm nhẹ nhưng ăn mặc sang quý đang nhắm mắt thư giãn . Cũng không thể nói cô là một người phụ nữ được , cô giống như một cô bé vừa ra khỏi ngưỡng cửa của nhà trường mà bước vào xã hội .
” Gần tới nơi chưa ? ”
Cô gái nhẹ nhàng mở mắt , dịu giọng hỏi , hai mắt cô vẫn luôn hướng ra bên ngoài cửa sổ .
“ Thưa cô , chúng ta sắp đến thành phố Kim Lăng ” vị tài xế điển trai cung kính trả lời .
“ Ra lệnh cho đảm xe phía sau nhanh chóng đuổi kịp chúng ta đi . ”
Cô gái lại tiếp tục chỉ đạo ,
Vị tài xế nghe thấy thế thì nói vào bộ đàm mấy câu .
Lúc này , đằng sau chiếc Phantom xuất hiện một hàng dà Maybach , ước chừng phải đến hai mươi mấy chiếc .
Xe cộ hai bên đường đều không hẹn mà cùng tránh đường cho bọn họ .
” Thành phố Kim Lăng , Đại học Kim Lăng , hại nơi đã từng chèn ép tôi , vũ nhục tôi à , tôi đã quay lại rồi đây . ”
Cô gái nhớ lại những chuyện xưa cũ thì nắm chặt hai nắm đấm .
Bởi vì dùng sức quá mạnh nên từng khớp ngón tay cô đều bắt đầu trắng bệch đi .
” Cô à , cô từng học ở Đại học Kim Lăng hả ? Vậy em gái tôi có thể cot là đàn em của cô đấy . ”
Tài xế cung kính hỏi tiếp : “ Nghe nói mấy hôm nay sinh viên năm bốn đang bảo vệ luận án , cô cũng vậy ? ”
“ Lắm chuyện ! ” Cô gái mắng một tiếng rồi tiếp tục nhắm mắt . Rừm … Rom …
Một đoàn siêu xe tiến vào trường Đại học Kim Lăng .
Về phía Trần Hạo thì hôm nay cậu cũng dậy sớm .
Mọi chuyện phiền phức đều đã được cậu xử lý ổn thỏa nên cậu muốn dành thời gian về trường .
Ba tháng hè nói dài thì không dài , nói ngắn cũng không ngăn lắm , huống hồ hai ngày nữa là trường bắt đầu tổ chức bảo vệ luận án rồi .
Vì vậy , Trần Hạo tỉnh là hôm nay sẽ về lại Kim Lăng . Đây cũng là một trong những lí do làm Lý Tiểu rời xa cậu mà trở về .
Cậu về chào Vợ chồng bác Ngộ , hội chị dâu là người nắm lấy tay Trần Hạo , dẫn Trần Hạo lên xe rồi còn chạy theo cậu đến trước cửa thôn . Đến khi bóng dáng Trần Hạo đã khuất hẳn các chị mới lưu luyến quay về .
“ Thằng nhóc Trần Hạo này càng lớn càng có tiền đổ . Từ khi nó còn nhỏ tôi đã biết trước rằng nó sẽ làm nên nghiệp lớn rồi , mọi người thấy sao ? ”
Hội chị dâu bắt đầu bàn tản …
Trên đường về , có người gọi cho Trần Hạo . Là Dương Huy .
“ Này Cậu Trần kia , khi nào cậu về Kim Lăng vậy ? ”
” Tôi đang trên đường về đây . ” Trần Hạo đáp .
“ Haha , tôi với Lý Bân tới nơi rồi đây . Giờ đang ở ký túc xá này .
“ Đậu xanh rau má , thi lên Thạc sĩ chắc cũng chẳng mệt thế này đâu nhỉ ? Cậu đi sớm thể làm gì ? Sao không dành thêm chút thời gian cho cô gái cậu đang quen ấy ? ” Trần Hạo cười khổ .
“ Người tôi đang tìm hiểu đã về trường để thi Thạc sĩ lâu rồi . Trường chúng ta còn tổ chức bảo vệ luận án sớm nữa chứ , trường của cô ấy chưa làm gì hết . Với cả , em họ tôi tới trường học , tôi phải chở em ấy tới chứ . Em họ của thằng Bân cũng phải đi sớm , nên coi như bọn tôi cũng có bạn có bè . ” Dương Huy đáp .
“ Ừ , vừa hay hôm nay tôi cũng về trường , tí chúng ta nói chuyện nhé . ”
Sau khi cúp điện thoại , Trần Hạo dẫm mạnh chân ga .
Qua năm ba , đến năm bốn người thì thực tập , người thì thi lên Thạc sĩ , có hệ thì còn phải nghiên cứu cái gì đó thêm ba tháng .
Dương Huy và Lý Bân cũng định thị lên Thạc sĩ , đương nhiên là Trần Hạo cũng định thi . Dạo gần đây cậu không có nhiều thời gian để học .