Chương 30 Trần Hạo nghe thấy có một nữ sinh kêu anh.
Lập tức quay đầu lại nhìn, không phải ai khác, chính là chủ tịch trong khoa của anh, Giang Vĩ Vi.
Hiển nhiên cảnh tượng Trần Hạo bước xuống chiếc Ferrari đúng lúc đã bị Giang Vi Vi thấy được Giờ phút này, cô ta không thể tin nối, nhìn Trần Hạo Ánh mắt đó ngợp trong cơn sững sờ “Chuyện gì?” Trần Hạo cũng không ngờ để Bạch Tiểu Phi thả mình xuống một nơi rất xa trường nhưng vẫn bị người quen nhìn thấy.
Mặc dù biết lý do Giang Ví Ví gọi anh lại, chắc chắn là hỏi mình tại sao lại bước xuống từ chiếc Ferrari Nhưng Trần Hạo vân giả vờ ngớ ngẩn.
Quả nhiên “Cậu cậu cậu… Tại sao lại có một chiếc Ferrari đưa cậu đến trường?” Giang Vi Vi hỏi thẳng.
Mấy lần gần đây gặp Trần Hạo, cảm giác anh mang lại khiến Giang Vi Vi thấy anh đã biến đổi quá nhiều Đầu tiên là trong Bếp Gia Viên tối qua, Trần Hạo trúng vé số, vung tiền thẳng tay.
Hơn nữa, tối hôm qua Giang Vi Vi không hề rảnh rỗi, cô ta đi hỏi bạn bè của Trần Hạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Câu trả lời mà cô ta nhận được là Trần Hạo trúng vé số, trúng giải thưởng lớn nên được hai trăm nghìn.
Nhưng mà, rất nhiều bạn bè đang suy đoán Trần Hạo không chỉ trúng hai trăm ngàn tệ và vô số tin tức liên quan đến anh nữa Điều này khiến Giang Vi Vi không khỏi khó chịu Tại sao thằng nghèo ngu ngốc như Trần Hạo lại tốt số như vậy? Ông trời mù rồi hả? Thứ cảm xúc này cũng bình thường mà thôi.
Người mà bạn thường hay ức hiếp bỗng trở nên tốt hơn, ai cũng khó chịu.
Giang Vi Vi luôn muốn tìm Trần Hạo hỏi rõ ràng Rốt cuộc anh đã trúng được bao nhiêu Nhưng không ngờ, hôm nay cô ta vừa bước ra cổng trường đã gập phải anh, hơn nữa anh còn bước xuống từ chiếc Ferrari “Ô, xe của bạn tôi thôi, đúng lúc đưa tôi đến đây!” Trần Hạo lạnh nhạt nói “Ha ha, xe của bạn cậu? Bạn cậu là ai? Người như Trần Hạo cậu mà có thể làm bạn với người giàu hả? Có đánh chết tôi cũng không tin!” Giang Vi Vi không phục nói “Cậu tin hay không thì tùy, quan tâm đến tôi làm gì? Hơn nữa, tôi có làm bạn với người giàu hay không thì liên quan gì đến cậu?” Trần Hạo hết nói nổi.
Cô gái này đúng là ngang bướng không nói lý mà Hơn nữa Trần Hạo cũng phát hiện, trong khoảng thời gian này, sau khi biết mình có tiền, tận sâu trong tiềm thức, tính cách anh cũng đã thay đổi Lúc trước, Trần Hạo nào dám can đảm nói thế với Giang Vì Vi Giang Vi Vi tức giận vì ngữ khí của Trần Hạo “Cậu! Được thôi, Trần Hạo cậu không biết ơn lòng tốt người khác, tôi sợ cậu bị nhóm người bán hàng đa cấp lừa. Cậu biết không, tổ chức bán hàng đa cấp, đầu tiên sẽ ban cho cậu một món hời thật lớn, mưu tính lấy lòng cậu, làm cậu trở nên tham lam, sau đó xem như nửa đời sau của cậu phế rồi!” “Hơn nữa, người làm chú tịch khoa như chúng tôi, không có quyền được hỏi à? Lỡ như cậu tham gia vào tổ chức bán hàng đa cấp, nói xấu khoa chúng ta, phải biết rằng, cậu thân thì nghèo lại ít kiến thức, không hiểu gì chuyện ngoài đời cái” Nghe lời mía mai có lớp có lang của Giang Ví Vi Trần Hạo cười khổ lắc đầu: “Tôi đã nói cho cậu nghe những gì tôi nên nói, đây là bạn của tôi thật mà!” “Được thôi! Tạm thời tôi sẽ không nói đến chuyện đó nữa, tôi hỏi cậu, chuyện tối hôm qua cậu trúng vé số là sao đó? Nghe người ta nói, tối qua cậu đã tiêu hơn một trăm năm mươi nghìn sao? Chắng phải cậu trúng hai trăm nghìn hả, tại sao lại tiêu một lần hết một trăm năm mươi nghìn.. * Giang Vi Vi hỏi “Hai trăm nghìn? Ai nói tôi trúng hai trăm nghìn, chỉ là họ đang đoán thôi, tôi chỉ lấy ra hai trăm nghìn tiền mặt, thì là trúng được hai trăm nghìn à?” Dáng vẻ Trần Hạo rất tự tin Mà nhìn dáng vẻ này, Giang Vi Vi lại cảm thấy ngứa ngáy.
Quả nhiên mình đoán đúng rồi, một lần đã tiêu hết một trăm năm mươi nghìn thì Trần Hạo không thể chỉ trũng môi hai trãm nghìn được “Vậy là bao nhiêu?” “Tôi không tiện nói cho cậu nghe, tóm lại cũng không nhiều lắm! Không nhiều đâu thật đó! Được rồi, chủ tịch Giang Vi Vi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi về đây!” Trần Hạo giống như chẳng sao cá.
Làm Giang Vi Vi suýt sặc “Hừ, có gì đâu mà ra vẻ, cậu trúng số được ít tiền, chỉ vì cậu may tôi, sao cậu có thể sánh với cậu ấm chân chính như Vương Dương được chứ!” Giang Vi Vi nhìn thái độ bây giờ của Trần Hạo, tức đến mức giậm chân.
Vương Dương cũng là cậu ấm nhà giàu, không có tài nãng gì cả nhưng trong mắt Giang Vi Vi, cậu ấm này vẫn mạnh hơn Trần Hạo trúng vé số nhiều.
“Tin tin.. ” Lúc này, một chiếc Audi A6 ngừng ở trước mặt Giang Vi Vi Cửa xe hạ xuống, Vương Dương thò cái đầu đã được chải chuốt sáng bóng ra “Vi Vi, nhìn cậu có vẻ không được thoải mái lâm, cậu đang không vui hả? Hay là, cậu không muốn đi báo trì Audi với tớ?” Vương Dương hỏi “Không phải đâu Vương Dương, tớ chỉ hơi buồn bực mà thôi. Ây da tóm lại bây giờ tớ có hơi bối rối, thậm chí buồn bực mà không thể hiểu được, tớ tớ tớ… Tại sao tớ lại buồn bực nhỉ?” Giang Vi Vi cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này.
Nhìn tâm trạng buồn rầu của Giang Vi Vi, Vương Dương biết cơ hội của mình đã đến rồi, vội vàng an ủi: “Vi Vi, lên xe trước đi, nói tớ nghe đã xảy ra chuyện gì, có lẽ tớ có thế giúp cậu…” Giang Vi Vi gật đầu.
Đặc biệt là bây giờ càng ngày càng nhiều người đang đi về phía cổng trường, lên chiếc Audi trước mặt mọi người thì cũng rất đáng tự hào.
Sau khi cô ta lên xe, xe ngừng trước cống trường, không có ý định lái đi.