Chương 306: Làm nhục
Edit: Quoc Kiem
Trần Hạo tìm Dương Hạ hai ngày.
Hai ngày nay, Trần Hạo cũng đang suy nghĩ rất cuộc Dương Hạ đã trở nên như thế nào.
Cho dù Dương Hạ làm nhiều chuyện nhằm vào cậu như thế nhưng tất cả cũng chỉ khiến Trần Hạo tức giận mà thôi. Nếu như nói hận thì làm thế nào cũng không hận nổi.
Tự bản thân đã thầm nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác, cô ta đã sớm không còn là Dương Hạ lúc còn học năm hai đại học nữa, cô ta đã thay đổi rồi.
Mình không cần phải khách sáo với cô ta như vậy.
Thế nhưng, thật sự đến tận giờ phút này, mỗi lần Trần Hạo muốn hung ác với Dương Hạ thì đều không thể ác nổi.
Cậu luôn luôn nghĩ đến những ngày mà cô ta và mình ở bên nhau, khi đó mình nghèo khổ như vậy nhưng cô ta cũng không hề chê bai.
Dù sao với thực lực bây giờ của Trần Hạo, muốn trả thù hai chị em cô ta thì thật sự quá dễ dàng.
Cứ lấy Dương Lộ ra làm ví dụ đi, hôm nay mình đã hoàn toàn có thể mạnh tay dạy dỗ cô ta một trận, thậm chí muốn cô ta không trở mình được cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng Trần Hạo như thế nào cũng không làm được.
Còn Dương Hạ, hiển nhiên lúc này cũng đã nhìn thấy Trần Hạo.
Ngay lập tức, khóe miệng cô ta gợi lên một nụ cười lạnh, sau khi liếc nhìn Trần Hạo một lúc thì thu hỏi ánh mắt.
Dưới sự chỉ dẫn của Tề Vĩ, Dương Hạ đi đến vị trí chủ tọa.
“Các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Vị trí của các cậu ở đằng kia kìa, đương nhiên nếu như cậu Trần muốn bất chấp ngồi ở đây thì tôi cũng không thể ngăn cậu được. Ha ha!”
Tề Vĩ nhìn về phía Trần Hạo cười lạnh một tiếng.
Nếu như đối với người khác, vị trí kia cũng không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa còn là một loại vinh dự, thế nhưng đối với Trần Hạo thì ý nghĩa rất khác biệt.
Hiển nhiên những lời nói của Tề Vĩ đã chứng tỏ ông ta không hề đặt Trần Hạo vào trong mắt.
Việc này khiến cho những người thuộc phe Trần Hạo đều âm thầm xoa tay.
Còn những thương nhân nổi tiếng khác ở Kim Lăng thì chỉ cười lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trần Hạo không ngu ngốc, chuyện ngày hôm nay rất dễ nhận thấy có vô số người đang có ý định nhằm vào mình, đầu quân cho nhà họ Long.
Thậm chí những người nhiệt tình chào hỏi mình vừa rồi, bây giờ cũng chỉ đứng làm nền mà thôi.
Giờ phút này, Dương Hạ và cậu chủ Long đã ngồi xuống.
Gương mặt Dương Hạ nở một nụ cười mỉm sáng lạn nhìn Trần Hạo.
Ánh mắt kia giống như đang nói mùi vị bị người khác làm nhục nhã có dễ chịu không?
“Tề Vĩ, ông hãy đợi đấy!”
Cả gương mặt Hoàng Vĩnh Hào trắng bệch, lập tức muốn nhào lên đánh nhau.
Thế nhưng anh ta lại bị Trần Hạo ngăn cản.
Chuyện ngày hôm nay, Trần Hạo cũng không muốn làm quá liều lĩnh.
“Hừ, còn muốn đánh tôi hả? Có vài người mặt mũi thật sự rất dày đấy.”
Tề Vĩ cười lạnh nói.
Nhưng nếu nói đến da mặt dày, ông ta lại quay sang nhìn Trần Hạo rồi nói: “Cậu Trần, đến đây đến đây, để tôi dẫn cậu qua.”
Đám người Trần Hạo vừa mới đi tới một chiếc bàn, cậu vừa tính chuẩn bị ngồi vào thì bỗng nhiên Tề Vĩ lại cao giọng nói: “Xin lỗi cậu Trần, vị trí này là tôi để cho một người thương nhân khác trong giới thượng lưu, cậu không thể ngồi được đâu.”
“Phụt!”
Một ít thương nhân cười ra tiếng.
Trần Hạo hít sâu một hơi, lại chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh.
“Xin lỗi cậu Trần, thật ngại quá, vị trí này tôi cũng để dành cho một thương nhân khác nữa rồi.”
Trần Hạo tức giận trợn mắt nhìn Tề Vĩ, đành phải qua chỗ khác.
“Xin lỗi cậu Khải, vị trí này.”
“Chát!”
Trần Hạo giơ tay lên trực tiếp tát một bạt tai lên mặt Tề Vĩ, dùng sức lực lớn đến mức khiến cả bàn tay cậu đều đau rát.
Ngay lập tức, Tề Vĩ lấy tay che mặt, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất.
Có thể thấy cậu đã dùng nhiều lực như thế nào.
Một bạt tai vang dội đương nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người.
“Cậu… cậu dám đánh tôi?”
Tề Vĩ che gương mặt bị sưng thành đầu heo của mình, vẻ mặt vô cùng khó tin.
Dù sao ông ta cũng có chỗ dựa vào cậu chủ Long mà.
“Xin lỗi tổng giám đốc Tề, hôm nay tôi ngứa tay nên nhịn không được mời đánh ông.”
Trần Hạo cười lạnh một tiếng.
Mà Tề Vĩ nghe xong những lời này thì lập tức đứng lên, dáng vẻ rất muốn trả đũa.
“Hửm?”
Một tay Trần Hạo bỏ vào túi nhìn ông ta, không hề động đậy.
Bỗng chốc, Tề Vĩ nhanh chóng phản ứng lại.
Nói thế nào đi nữa Trần Hạo cũng thuộc gia đình giàu nhất Kim Lăng, chị gái lại là người tài giỏi, suy cho cùng cũng không kém hơn nhà họ Long bao nhiêu.
Nếu như ông ta thật sự đánh lại thì cho dù có hai nhà họ Long cũng không thể bảo vệ được. Hơn nữa, nhà họ Long cũng không thể vì một mình ông ta mà đối đầu với chị em Trần Hạo được.
Nghĩ đến đây, Tề Vĩ không khỏi rùng mình.
Hôm nay ông ta nhận lệnh đến đây để cố ý bêu xấu Trần Hạo, bêu xấu thì dễ làm thôi nhưng cho dù như thế nào, ông ta cũng không thể chọc vào Trần Hạo nổi.
“Tổng giám đốc Tề, tôi ngồi ở đây không có vấn đề gì chứ?”
Trần Hạo cười lạnh một tiếng, quơ quơ cổ tay đã hơi sưng đau của mình, trực tiếp ngồi xuống vị trí lúc trước.
“Không sao! Cậu Trần, không sao cả, mời cậu ngồi!”
Lúc này, Tề Vĩ mới đàng hoàng lại.
Bên kia, Dương Hạ lại hơi kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo.
Trên thực tế, Dương Hạ cho rằng Trần Hạo vẫn giống như trước kia vậy, cứ vâng vâng dạ dạ cúi đầu thật thấp.
Nhưng không ngờ bây giờ cậu lại thay đổi quá nhiều so với trước kia.
Vừa rồi một cái tát dành cho Tề Vĩ đã thật sự khiến Dương Hạ không kịp chuẩn bị.
Đương nhiên, chuyện này cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Buổi tiệc lại được tiếp tục. Đồng thời, không ít người bị mua chuộc đã vội vàng đi mời rượu cậu chủ Long.
Cố ý bỏ mặc Trần Hạo.
Chuyện này Trần Hạo có thể nhìn ra được.
“Vĩnh Hào, Tiểu Phi, đi vào nhà vệ sinh với tôi đi.”
Trần Hạo cười khổ một tiếng.
Ngay sau đó, lập tức gọi Vĩnh Hào và Tiểu Phi đi vào nhà vệ sinh.
“Con mẹ nó, tức chết tôi mà. Từng người một đều hướng về phía nhà họ Long, cậu Trần, tôi cảm thấy lần này cái tên Long Thiếu Vân kia và bạn gái cũ Dương Hạ của cậu có ý nhằm vào cậu đấy.”
Rửa tay xong, Tiểu Phi lại tức giận nện vào tường một cú.
“Đúng vậy, trước kia chị em cũng giống như những nhân vật lớn này vậy, chỉ cần đụng đến chị nuôi em thì từng người một đều không ai dám thờ mạnh cả. Còn có cái tên Tề Vĩ đó, nhớ có một năm ông ta vô tình làm đồ một ly rượu trước mặt chị nuôi em, mẹ nó, tên đó lập tức quỳ xuống dập đầu với chị nuôi liền. Cậu Trần, anh đối xử với người khác quá tốt rồi.”
Hoàng Vĩnh Hào nói.
Thật ra thì hai người này cũng biết trong lòng rằng Trần Hạo rất hiền lành cho nên đây cũng là lý do tại sao hai người họ đều lo nghĩ mọi chuyện cho Trần Hạo như vậy, bởi vì Trần Hạo đối xử với bọn họ thật sự rất tốt.
Mặc dù từ nhỏ đã lớn lên cùng với chị nhưng Trần Hạo và chị thuộc hai tính cách khác nhau.
“Thôi bỏ đi, chuyện này để sau hãy nói, bây giờ tôi muốn ….
Trần Hạo vừa lấy khăn giấy lau tay vừa nói, vừa nói xong anh liền dừng lại.
Vì trước cửa nhà vệ sinh lúc này đang có một cô gái đang lấy hai tay ôm vai tựa vào tường, không biết đã theo dõi nhóm Trần Hạo bao lâu rồi.
Lúc này đang nhìn Trần Hạo cười nhạo.
Vốn dĩ Trần Hạo muốn nói nên giải quyết chuyện của Dương Hạ trước, không ngờ lúc này cô gái đó, cũng chính là Dương Hạ đang đứng ở cửa.
Hoàng Vĩnh Hào cùng Bạch Tiểu Phi cũng nhìn thấy Dương hạ, lúc này liền hiểu ý nói: “Cậu Trần, chúng ta ra ngoài trước chờ ngươi”
Nói xong cả hai bỏ đi.