Chương 310: Không thể chọc vào nhà họ Long
Edit: Quoc Kiem
“Ồ? Có gì đó không đúng nhỉ, sao anh Đại Đầu lại đi
theo sau thằng nhóc kia. Mẹ kiếp, thằng kia không
phải là người vừa mới vừa ra ngoài sao?”
“Đúng rồi, thì ra thằng nhóc đó đi gọi người, thế
nhưng mà người gọi tới lại là anh Đại Đầu, hình như
có gì đó không đúng?”
Tất cả mọi người đều sôi nổi bàn luận.
Rồi sau đó, tất cả mọi người trợn to hai mắt nhìn,
dường như là không thể tin được vào một màn trước mặt mình.
Âm ầm ầm!
Sau đó nghe thấy từng đợt từng đợt bước chân vang lên.
Một đại đội vệ sĩ mặc áo đen, còn có không ít cậu chủ nhà giàu ăn mặc đẹp đẽ, tất cả đều đi đến.
Tóm lại thanh thế vô cùng to lớn.
Mà Lý Hồng Phong cũng ngây ngẩn cả người.
Không nói đến đám vệ sĩ mặc áo đen có khí chất không thể xem thường kia, chỉ nhìn đám cậu chủ nhà giàu trước mặt này, vừa nhìn đã biết là loại người không thể trêu vào.
“Cậu Trần, tên Đại Đầu này chính là hậu trường của tên Lý
Hồng Phong này, tôi đã dẫn đến đây!” Bạch Tiểu Phi đi lên phía
trước, ngồi xuống bên cạnh Trần Hạo rồi nói.
“Cậu… cậu Trần! Là tôi có mắt không tròng, hợp tác sai người rồi, hy vọng cậu là người đức độ rộng lượng, tha cho tôi lần này đi!”
Đại Đầu hơn bốn mươi tuổi nhưng giờ phút này khẩn trương đến mồ hôi tuôn ướt đẫm, vội vàng khom lưng cúi đầu nói.
Xem ra lợi hại trong chuyện này ông ta đã biết được.
“Anh Đại Đầu, sao anh lại khách sáo với thằng nhóc này như vậy?” Lý Hồng Phong buồn bực nói.
Bốp!
Đại Đầu vung tay lên tát thẳng vào miệng: “Hay ghê nhỉ, xem chuyện tốt cậu làm kia. Chọc phải cậu Trần rồi, tôi cho cậu ăn đủ, ăn không hết thì gói mang về! Lát nữa xem tôi có chỉnh chết cậu không!”
“Sao lại thế này được? Các người có thấy không,
vừa rồi hình như anh Đại Đầu khom lưng với Trần Hạo đấy?”
Điền Phỉ hỏi cậu trai bên cạnh.
“Đúng vậy, tình huống này là thế nào nhỉ, hơn nữa
vừa rồi mọi người có nghe rõ anh Đại Đầu gọi Trần Hạo thế nào không? Không may, tôi lại không nghe rõ
một chữ nào!” Có một cô gái kinh ngạc nói.
“Tôi cũng không nghe rõ, không biết sao lại thế này!”
Mà tiếp sau đó, Điền Phỉ cũng không nghe thấy Trần Hạo nói cái gì.
Chỉ nhìn thấy Trần Hạo đưa tay vỗ vỗ Lý Hồng Phong nằm trên mặt đất, hiển nhiên Lý Hồng Phong không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, sợ đến mức chết khiếp, sau đó Trần Hạo xỏ tay túi quần rời đi.
Mà Đại Đầu theo đuôi tiễn người ra tận cửa.
Mà tất cả mọi người vô cùng tò mò muốn biết rốt cuộc tên trâu bò này là ai.
Bởi vì mọi người thật sự không cách nào nghĩ ra được tự nhiên tình huống xảy ra đột ngột thế này.
Bởi vậy tất cả nam nữ trong sảnh đều nhất trí đi ra ngoài xem.
“Điền Phỉ, Điền Phỉ, chúng ta cũng đi ra ngoài nhìn xem sao? Mọi người mau nghe đi, tất cả mọi người bên ngoài đều kêu lên kinh ngạc
như thế, không biết tình huống như thế nào nhỉ?” Tất
cả các cô gái đều không nhẫn nại nổi.
Điền Phỉ hơi ngập ngừng, rồi cũng gật đầu. Cô ta cũng rất tò mò.
Một màn vừa rồi thật sự đã làm cho cô ta kinh ngạc đến mức muốn rớt cằm.
Thử nghĩ đi, ấn tượng đầu tiên của cô ta về người đó chính là một tên nghèo kiết xác, thậm chí trong lòng còn coi thường người đó chưa từng làm ra được chuyện nên hồn gì. Nhưng đột nhiên người đó lại
trở nên vô cùng lợi hại, chỉ cần là con gái đều sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Điền Phỉ càng cảm thấy không thể nén nỗi tò mò được.
Vài người cũng chạy ra ngoài xem.
Sau khi ra ngoài, tất cả đều hiểu được vì sao những người bên ngoài đều suýt xoa kinh ngạc.
Đến cả Điền Phỉ cũng kinh ngạc đến mức che miệng lại.
Từng chiếc từng chiếc xe thể thao Ferrari, còn có
siêu xe Maybach. Tất cả đều dừng ngay trước cửa quán bar, chật kính.
Wow ! siêu xe đó.
Không có bao nhiêu người có thể chống lại được loại cám dỗ này.
Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy nhiều và hoành tráng đến như vậy.
Điền Phỉ khiếp sợ đến mức cả khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ bừng lên.
Giờ phút này mọi người đều nhanh chóng tìm kiếm.
Quả nhiên, trung tâm chính là một chiếc siêu xe
thể thao Lamborghini Aventador SJV, Trần Hạo đang đứng bên cạnh
chiếc xe đó.
Đương nhiên là có bảo vệ cung kính mở cửa giùm cậu.
Kế đó, bọn họ nhìn thấy Trần Hạo ngồi vào chiếc siêu xe, sau đó rời đi.
“Ôi chao mạ ơi? Chuyện này là thế nào? Điền Phỉ, cô lừa chúng tôi sao, không phải… không phải
cô nói cậu ta chỉ là một tên nghèo hèn sao? Sao có thể thế này được?”
Tất cả các cô gái đều kinh ngạc nuốt một ngụm nước bọt rồi hét to.
“Sao tôi có thể lừa mọi người chứ, thật mà, cậu ta… thật sự chỉ là một người…”
Điền Phỉ rất khẩn trương, giờ phút này cô ta cũng không biết phải nói như thế nào.
Cẩn thận nhớ lại cảnh tượng gặp Trần Hạo hôm đó.
Đúng vậy, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy mặt Trần Hạo còn cảm thấy cậu đẹp trai, rất có khí chất.
Cô ta còn hỏi cậu đã có bạn gái chưa nữa.
Dù sao cô ta cũng chưa có bạn trai, nếu đã có thể quen biết một chàng trai đẹp trai như thế, vậy thì tại sao lại không làm quen một chút chứ.
Nhưng từ khi nào cô ta đã thay đổi suy nghĩ về Trần Hạo nhỉ?
Đúng, chính là từ sao khi Hồ Tuệ Mẫn giới thiệu về Trần Hạo, bản thân cô ta bắt đầu nảy sinh cảm xúc chán ghét cậu.
Cảm thấy cậu nghèo, không có tương lai còn dám tới quán bar.
Nhưng mà bây giờ Điền Phỉ mới nhớ đến một chỉ tiết.
Đó chính là từ đầu đến cuối hình như Trần Hạo
không nói lấy một lời nào.
Hoàn toàn tương phản, sau khi biết các cô có thể gặp phải nguy hiểm thì còn đặc biệt đến để nhắc nhở các cô.
Chẳng qua lúc ấy lại bị tất cả mọi người mỉa mai rồi đuổi đi.
Nói như vậy, phỏng đoán lúc trước của cô ta đã có thể được chắc chắn.
Trần Hạo cũng không giống như Hồ Tuệ Mẫn nói, hoàn toàn trái ngược, cậu rất lợi hại.
Thậm chí ngay cả đại đội trưởng nói những cao thủ cứu các cô đều có thể do Trần Hạo sai đến!
“Trần Hạo, rốt cuộc cậu là ai?“ Điền Phỉ vội la lên.
Cô ta lập tức muốn nói những phát hiện mới này cho Hồ Tuệ Mẫn nghe.
Nhưng rồi ngẫm nghĩ một chút, cô ta lại thả di động xuống, chuyện này vẫn không nên nói cho Hồ Tuệ Mẫn biết. Dù sao cũng không rõ đầu đuôi sự việc, cô ta nên giữ kín bí mật này thì hơn.
Vì sao cô ta phải nói rõ mọi chuyện cho Hồ Tuệ Mẫn biết chứ!
Bên phía Trần Hạo!
“Đây là chìa khóa biệt thự Vân Đỉnh, đưa cho cô, tôi chỉ có thể cho cô ở tạm trong khoảng một tháng. Bây giờ, tôi đã giúp cô xử lý xong chuyện của Lý Hồng Phong, hy vọng cô có thể hiểu rõ, sau khi tôi giao chìa khóa này cho cô thì toàn bộ chuyện trước kia của chúng ta
xem như xóa bỏ hoàn toàn”
Trần Hạo tìm được Dương Hạ thì vứt chìa khóa cho cô ta, sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
“Hừ, anh có ý gì đó? Được lắm, anh hận tôi như vậy sao? Đến hứng thú nói thêm vài câu với tôi cũng không muốn?” Dương Hạ la lên.
“Không muốn!” Trần Hạo nhàn nhạt nói.
“Tôi đã biết, bây giờ anh có một người bạn gái mới, hơn nữa tôi đã từng nghe qua chuyện của anh và Tần Nhã, quan hệ giữa anh và cô ta rất tốt. Nhưng mà dù sao trước kia hai chúng ta cũng từng rất tốt đẹp, vì thế tôi không khỏi nhiều lời nhắc nhở anh, chuyện của Tần Nhã tốt nhất là anh đừng nên nhúng tay vào!”
“Thật đấy, anh vốn dĩ không hiểu biết nội tình trong nhà họ Long, càng không hiểu Long Thiếu Vân là loại người gì. Tuy rằng tập đoàn của anh ở Kim Lăng rất lợi hại nhưng mà nếu như nhà họ Long muốn tiêu diệt anh, vậy thì chả khác gì nghiền nát một con kiến cả, anh có biết không?”
Dương Hạ cầm chìa khóa trong tay rồi nói.
“Tôi không định nhúng tay vào chuyện của Tần Nhã, đương nhiên, dù tôi có ý định đó thì tôi cũng chẳng sợ nhà họ Long, cô không cần dọa tôi!” Trần Hạo khinh bỉ nói.
“Hừ, lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú. Dù sao thì tôi đã nhắc nhở anh rồi, sau này nhớ cách xa Tần Nhã ra chút đi, miễn cho đến lúc đó khiến cho bản thân hối hận!” Dương Hạ nhìn Trần Hạo một cái rồi bỏ đi.
Trần Hạo thật sự không có ý muốn lo chuyện của Tần Nhã, nếu không yêu Tần Nhã thì sao phải tốn công giúp đỡ cô ta chứ. Hơn nữa, nhà họ Long và cô ta cũng coi như là danh chính ngôn thuận.
Cậu có thể làm gì được chứ?
Mà ngay lúc này, di động của Trần Hạo lại bỗng nhiên vang lên…