Chương 332: Tâm kế của Dương Hạ
“Ai đấy?
Đó là một cô giúp việc đến mở cửa.
Khi cô ta nhìn thấy Tô Đồng Hân, cô ta tỏ vẻ sửng sốt, trong lòng nghĩ rằng sao lại có một cô gái xinh đẹp như vậy
“Cô… cô đang tìm ai?”Cô giúp việc hỏi.
“Trần Hạo có ð nhà không? Tôi đang tìm anh ấy!”
Tô Đồng Hân mỉm cười.
“Nguy Hồng, ai vậy?”
Lúc này, truyền đến giọng nói sốt ruột của Dương Hạ.
“Cô chủ, bọn họ tới đây để tìm Trần Hạo!”
Người giúp việc nói.
“Cái gì?”
Dương Hạ đi tới.
Khi cô ta nhìn thấy Tô Đồng Hân, cô ta liền kinh ngạc.
Và Tô Đồng Hân khi nhìn thấy Dương Hạ, cũng rất kinh ngạc.
“Tô Đồng Hân!
“Dương Hạ!”
Hai người gần như đồng thanh.
Là bạn gái cũ của Trần Hạo, Tô Đồng Hân đương nhiên biết cô ta, còn Dương Hạ làm sao lại
không biết Tô Đồng Hân được
Thực ra trước đó Dương Hạ đã biết chắc rằng Trần Hạo sẽ không có liên quan gì đến Tần Nhã, cùng lắm chỉ là tin đồn.
Bởi vì Dương Hạ biết rằng Trần Hạo đã có bạn gái.
Hừm, chết tiệt, Dương Hạ cũng biết rằng
Trần Hạo rất yêu cô ấy, ít nhất là lúc đầu rất yêu cô ấy.
Vì vậy, Dương Hạ thực sự ngạc nhiên khi biết tin Trần Hạo và Tần Nhã sẽ đính hôn.
Lúc này xem ra, Trần Hạo và Tô Đồng Hân đã chia tay rồi, dù sao Dương Hạ cũng biết rõ, Trần Hạo không phải người một chân đạp hai thuyền.
Chính xác thì Trần Hạo rất coi trọng tình cảm.
Chỉ có như vậy, Trần Hạo mới đi đính hôn với Tần Nhã.
Nhưng, nếu đã chia tay rồi, Tô Đồng Hân đến tìm Trần Hạo làm gì?
Trời đất, có phải là giống như suy nghĩ của mình, muốn hòa giải với Trần Hạo?
Thế mình chẳng phải lại có thêm một đối thủ còn mạnh hơn của Tần Nhã sao?
Dù gì thì Tô Đồng Hân cũng quá đẹp.
So với hai người bọn họ, không có chút tính cạnh tranh nào, ngoài việc dùng chuyện cũ để hàn huyên với Trần Hạo, mình còn có gì nữa?
Không được, phải đuổi cô ta đi! Ngay lập tức, trong lòng Dương Hạ đã có dự tính.
Tại sao cô ở đây?”
Tô Đồng Hân cau mày.
“Đương nhiên là tôi ở đây, ha ha, tôi và Trần Hạo đã giảng hòa rồi, tôi mang thai rồi, tôi sẽ sinh con ở đây!”
Dương Hạ nói.
“Cô nói bậy!”
Tô Đồng Hân tái mặt vì sợ hãi
Nhưng, nếu đã là nói bậy, tại sao Dương hạ lại sống trong nhà của Trần Hạo?
“Tuỳ cô thích nói gì thì nói, chúng tôi sắp kết hôn rồi, nhưng còn cô, cô tới tìm anh ấy làm gì? Từ bỏ ý
niệm của cô càng sớm càng tốt đi!”
Dương Hạ trợn mắt nói.
“Đồng Hân, có chuyện gì vậy? Cô ta là ai?”
Lúc này Tô Mộng Lan mới hỏi thẳng.
“Cô ta là bạn gái cũ của Trần Hạo!”
Tô Đồng Hân bật khóc.
Vừa khóc vừa nói
“Trời đất, đồ khốn kiếp!”
Mọi người liền biết ngay chuyện gì đang xảy ra.
“Chúng ta đi, Đồng Hân đi! Đừng khóc vì một người như vậy!”
Tô Mộng Lan nhìn chằm chằm vào Dương Hạ nói.
“Thì ra là Trần Hạo luôn lừa dối cậu. Một bên gọi điện thoại cho cậu, liên lạc với cậu, một bên thì sao? Sắp kết hôn với người ta rồi, đàn ông đúng là chẳng phải thứ gì tốt đẹp!”
Tô Mộng Lan lại nói.
Tô Đồng Hân hít một hơi thật sâu, “Tôi bây giờ sẽ điện cho Trần Hạo, tôi muốn chính miệng anh ấy nói, đây là chuyện gì!”
Nói xong, Tô Đồng Hân lấy ra chìa khóa của biệt thự Vân Đỉnh, trực tiếp ném tới trước mặt Dương Hạ
Dương Hạ cũng chết lặng.
Chết tiệt, có vẻ như Trần Hạo không phải chia tay với Tô Đồng Hân, hai người vẫn còn yêu nhau.
Cái này rốt cuộc là tình huống gì vậy?
Trần Hạo đã thực sự trở thành một tên cặn bã?
Về phần Tô Đồng Hân, cô ấy đã gọi điện nhiều lần cho Trần Hạo nhưng không ai trả lời.
“Tại sao anh ấy không trả lời điện thoại của tôi!”
Tô Đồng Hân lo lắng nói: “Trước đây, lần đầu tiên anh ấy đều trả lời điện thoại của tôi trước tiên!”
Dương Hạ cuối cùng đã chắc chắn rằng
Trần Hạo đang thực sự đang một chân đạp hai thuyền.
Hahahal
Dương Hạ trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ khác.
Nhìn thấy Tô Đồng Hân lúc này đang rời đi.
Dương Hạ vội la lên: “Đồng Hân, chờ một chút!”
“Cô muốn làm gì nữa?”
Tô Mộng Lan lạnh lùng nói.
Dương Hạ cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng, “Hạ, tuy rằng chúng ta chưa tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng tôi biết cô là một cô gái tốt. Khi nãy tôi đối xử với cô như vậy, chỉ là không nhẫn tâm nói cho cô biết sự thật, sẽ khiến cô chịu đả kích quá lớn! ”
“Hehe, mèo khóc chuột, đừng nghe lời cô ta!”
Tô Mộng Lan nói.
“Đồng Hân, cô cảm thấy tôi tốt không? Đúng vậy, tuy hiện tại tôi sống ở biệt thự Vân Đỉnh, Trần Hạo đã cho tôi rất nhiều vinh hoa phú quý, nhưng cô có biết anh ta xấu xa như thế nào không? Anh ta nói, ngựa tốt không ăn lại cỏ, cho dù tôi có mang thai con của anh ta, anh ta cũng sẽ không ở bên tôi! ”
“Còn Đồng Hân, tôi sẽ nói cho cô một bí mật lớn!”
Dương Hạ nói.
Tô Đồng Hân hỏi: “Bí mật gì?”
Dương Hạ hạ giọng nói: “Vốn dĩ, Trần Hạo chính là cậu chủ của Kim Lăng. Anh ta có rất nhiều tiền và rất nhiều quyền lực! Anh ta nói với tôi rằng tôi đã có con của anh ta mới nói cho tôi biết. Không biết cô có biết không?”
Tô Đồng Hân nhìn Dương Hạ, có chút không tin, lập tức gật đầu.
Đúng vậy, Trần Hạo nói rằng danh tính của anh ấy không thể để nhiều người biết.
Bây giờ, Dương Hạ lại biết, và cô ta đã chuyển đến biệt thự Vân Đỉnh, cái này đã nói rõ vấn đề.
“Đúng rồi, cô có thể tìm đến đây,cô chắc chắn biết được thân phận của Trần Hạo! Đúng thế, anh ta không giống như trước đây, anh ta trở nên có tiền, đàn ông có tiền sẽ trở nên xấu xa, bây giờ tôi có con của anh ta, có là vi họng anh ta có thể gương vỡ lại lành với tôi, nhưng không thể nữa rồi, bởi vì, anh ta đã ở bên cạnh người con gái khác.
Dương Hạ khóc.
“Cô gái khác?” Tô Đồng Hân nói chuyện cũng gần như không còn sức lực gì nữa.
“Đúng vậy, nếu Trần Hạo bằng lòng ở bên cạnh người con gái khác, tôi cũng có thể bỏ qua được, nhưng anh ta, một bên lừa dối tôi còn muốn níu giữ tôi, một bên ở bên cạnh người con gái khác, hôm nay, chính là ngày anh ta và người con gái ấy đính hôn! tôi cũng không dám đi ngăn cản, bởi vì anh ta sẽ đánh tôi.
Dương Hạ khóc.
Tô Đồng Hân cảm thấy như một tiếng sét giữa bầu trời quang đãng.
“Anh ta đính hôn với người khác ở đâu? Tôi sẽ đi tìm anh taI”
Tô Đồng Hân lạnh lùng nói.
“Anh ta ở….”
Dương Hạ nói về địa điểm đính hôn, ban đầu cô ta định gây sự, nhưng nghĩ nếu tự mình đến gây rối thì sẽ phản tác dụng nên cô ta từ bỏ ý định, ở trong phòng đi ngủ.
Không ngỡ Tô Đồng Hân lại đột ngột trở về, đây thực sự không phải trùng hợp sao?
“Nhưng cô phải hứa với tôi, nhất định đừng bảo tôi nói, nếu không anh ta sẽ đánh chết tôi!”
“Tôi biết rồi!”
Nói xong, Tô Đồng Hân và các chị em trực tiếp rời đi.
Trên đường đi, Tô Đồng Hân cảm thấy rất khó tin, cô luôn tin tường vào Trần Hạo, cảm thấy rằng mình sẽ không nhìn nhầm người.
Tất nhiên, cô ấy sẽ không hiểu lầm Trần Hạo chỉ vì dựa vào những lời nói một chiều của Dương Hạ
Vì vậy, cô ấy muốn đến tận mắt xem những gì
Dương Hạ nói là đúng hay sai.
“Hừ, thật nực cười. Còn xem người ta là bảo vật, mỗi ngày đều nhắc tới bảy tám lần, kết quả thì sao?
Căn bản không hề tồn tại trong lòng người ta!”
Ngô Lan Anh chế nhạo.
“Được rồi, Lan Anh, hiện tại Đồng Hân đã đủ rối rắm rồi, cậu đừng nói nữa được không?”
Tô Mộng Lan nói.
Tài xế lái xe một lúc, xe đã dừng trước một khách sạn.
“Đồng Hân, có lẽ chính là chỗ này!”