Chương 333: Hiều lầm to rồi
Còn nói về Trần Hạo, kịch diễn với Tần Nhã cũng gần xong rồi.
Về phần Tần Nhã, có lẽ là nói dối ba mẹ.
Vì vậy lúc này, Trần Hạo có diễn nữa cũng cảm thấy khá ngượng ngùng, liền tìm một cái cớ muốn chuồn đi.
“Ba mẹ, để con tiễn anh ấy, mọi người ngồi đi!”
Tần Nhã âu yếm khoác tay Trần Hạo, hai người cùng nhau bước ra ngoài.
Khi bước đến cửa khách sạn.
Trần Hạo nói: “Trả lại điện thoại cho tôi!”
Vừa rồi Trần Hạo luôn nhìn vào điện thoại di động của mình khi nói chuyện, để thể hiện sự thân thiết của hai người, nhà họ Tần đã lấy di động của Trần Hạo.
Yêu cầu anh ngừng sử dụng điện thoại di động và nói chuyện nhiều với gia đình mình.
Trần Hạo không nói gì.
Sau đó, vừa trò chuyện vừa ăn uống.
Chuyện cũng chỉ có như vậy.
“Giọng điệu của anh là có gì!”
Tần Nhã khoác tay Trần Hạo, đặt điện thoại vào tay Trần Hạo.
“Sao lại tắt máy điện thoại của tôi?”
Trần Hạo không nói nên lời, muốn rút cánh tay ra.
Nhưng Tần Nhã vẫn cố chấp giữ lấy, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ bướng bỉnh và không muốn.
Tuy nói sau này sẽ không liên quan gì đến Trần Hạo, sau này cũng chỉ làm bạn bè bình thường.
Nhưng Tần Nhã làm sao có thể can tâm được?
Còn Trần Hạo, cũng không muốn không rõ ràng như vậy.
Vì vậy, lúc này thái độ cũng rất dứt khoát.
“Tôi không buông!”
Tần Nhã nói.
“Trần Hạol”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh, Trần Hạo ngẩng đầu nhìn, toàn thân chợt chấn động.
“Đồng Hân? Em… em về lúc nào vậy?”
Trái tim của Trần Hạo như rơi xuống hố băng.
Nhìn thấy Tô Đồng Hân, tất nhiên anh rất ngạc nhiên và vui mừng, nhưng cảnh tượng hiện tại khiến
Trần Hạo vô cùng khó xử.
“Anh đang làm gì đấy?”
Tô Đồng Hân véo mạnh vào lòng bàn tay mình, chỉ mong lúc này cơn đau sẽ ngăn không cho nước mắt tuôn rơi.
Về phần Tô Mộng Lan và những người khác, bọn họ tức giận nhìn Trần Hạo.
Trên đường đi, họ vẫn thuyết phục Tô Đồng Hân rằng Trần Hạo sẽ không như vậy.
Đề Tô Đồng Hân cũng có niềm tin vào Trần Hạo.
Xét cho cùng, khi Trần Hạo và Tô Đồng Hân nói chuyện điện thoại, các chị em cũng thường nghe lén, nghe cách Trần Hạo nói thì khá là chất phác.
Không phải là loại con trai cầu thả chút nào.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng anh ta bây giờ, thực sự, ngay cả Tô Mộng Lan cũng phải sửng sốt.
Trần Hạo, một tên cặn bã!
“Đồng Hân, em đừng hiểu lầm!”
Trần Hạo vội vàng thu tay lại.
“Em nghe có người nói rằng hôm nay anh sẽ đính hôn với người khác? Có thật không?”
Tô Bích Phương hỏi.
“Không phải, em nghe anh giải thích!”
Trần Hạo cũng lo lắng, nếu mối quan hệ với Tô Đồng Hân bị tan vỡ bởi một việc nhỏ như vậy Trần Hạo sẽ rất hối hận.
“Cô ấy là Tô Đồng Hân?”
Còn Tần Nhã, cũng không biết phải nói gì.
Đúng vậy, Tô Đồng Hân đến quá đột ngột.
Bên cạnh đó, Tần Nhã lúc này cũng đang quan sát kĩ Tô Đồng Hân một chút.
Thực sự rất xinh đẹp, tính khí thực sự cũng rất tốt.
Không có gì ngạc nhiên khi Trần Hạo đối với cô ấy cứ nhớ mãi không quên.
Thậm chí, trong mắt cô ta còn có vẻ ghen tị khi
nhìn Tô Đồng Hân.
Và tâm trạng của Tô Đồng Hân đã tăng lên.
“Trần Hạo, anh làm tôi quá thất vọng, anh làm tôi quá thất vọng! Tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Sau khi nói xong, Tô Đồng Hân đẩy mạnh Trần Hạo ra.
Rồi quay lại, bịt miệng chạy ra ngoài.
“Đồ đê tiện, thật ghê tờm, giàu rồi thì ghê gớm lắm sao?”
Ngay cả Ngô Lan Anh cũng không kìm được mà giúp Tô Đồng Hân chửi một câu.
Suy cho cùng, bọn họ đều là con gái, đối với những tên cặn bã có thể gọi là những kẻ thù không đội trời chung.
Trần Hạo mặt tái đi.
Thậm chí không thể nghĩ ra lý do tại sao Đồng Hân đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Trực tiếp đuổi theo.
Tần Nhã tâm tình phức tạp, liền cảm thấy tức giận, không cam lòng, xoay người trở về.
Trần Hạo lái một chiếc ô tô, đến đứng bên ngoài nhà của Tô Đồng Hân.
Bạn bè của Tô Đồng Hân có vẻ cũng đang ở đó, lúc này đang ở trong phòng của Tô Đồng Hân trên tầng hai.
Tô Mộng Lan mỡ một tấm rèm nhỏ và nhìn thấy Trần Hạo đang đứng bên dưới.
“Đồng Hân, đừng khóc, người này còn có lương tâm, hắn còn đuổi theo tới đây, hiện tại đang đứng ở dưới lầu nhà cậu!”
Tô Đồng Hân ôm gối ngồi ở trên giường khóc:
“Đuổi anh ta đi đi, tớ không muốn gặp anh ta!”
Mấy chị em nhìn nhau.
Trong lúc tức giận, cũng cảm thấy Đồng Hân rất đáng thương.
Đúng vậy, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến Trần Hạo, trở về điều đầu tiên là muốn gặp Trần Hạo, kết quả thì sao? Lại gặp ngay cái tình huống này.
“Hừm, tớ đi xuống tìm hắn, để hắn ta nói cho rõ ràng!”
Tô Mộng Lan lo lắng nói, rồi đi xuống lầu.
“Anh là Trần Hạo cặn bã, đúng không?”
Tô Mộng Lan tay chống thắt lưng, lạnh lùng nói.
“Là tôi, Đồng Hân không sao chứ? Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm!”
Trần Hạo vội vàng nói.
“Hiểu lầm? Chúng tôi đều có thể thấy rõ ràng, người phụ nữ kia vừa đi ra vừa ôm cánh tay của anh, anh còn nói đây là hiểu lầm? Là đính hôn giả với người khác sao?”
Tô Mộng Lan nói.
“Cô có phải là đồng nghiệp của Đồng Hân ở Thượng Hải không? Chuyện đó là giả. Cô có thể giúp tôi thuyết phục Đồng Hân và nói cho cô ấy biết được không?”
“Tôi sẽ không giúp anh thuyết phục, ai biết lời anh nói là đúng hay sai, tôi đã nhìn thấy quá nhiều kẻ cặn bã như anh, đứng núi này, trông núi nọ!”
“Tôi không quan tâm anh là thật hay giả. Anh có biết không, Trần Hạo? Đồng Hân đã đối xử với anh như thế nào? Đồng Hân rất xinh đẹp, và không phải là không có ai theo đuổi cô ấy ở đài truyền hình của chúng tôi, có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, anh biết có biết Đồng Hân đối xử với anh tốt như thế nào không?”
“Bởi vì cô ấy có anh, rất biết giới hạn, cho nên đặc biệt chú ý khi ở cùng với những người đàn ông đó, hơn nữa đối mặt với sự theo đuổi của bọn họ, trực tiếp không một chút khách khí mà từ chối thẳng!”
“Anh cũng biết hai người sống xa nhau. Nếu sau lưng Đồng Hân chơi bỡi lêu lổng với đám con trai khác thì anh cũng không biết, nhưng Đồng Hân không hề lay động. Cô ấy đặc biệt lạnh lùng với đám con trai đó.
Bây giờ Đồng Hân ở đài truyền hình chúng tôi một người bạn là nam cũng không có! Anh có biết không? ”
Tô Mộng Lan tức giận nói.
Đúng, những lời này cô ấy vốn dĩ có thể không nói, nhưng tại sao lại không nói chứ?
Cô ấy quả thực cảm thấy không đáng cho Tô Đồng Hân.
“Tôi biết, tôi biết!”
Trần Hạo gật đầu.
Trần Hạo chắc chắn biết tình cảm của Tô Đồng Hân dành cho mình, nhưng lúc này nghe được, anh vừa cảm thấy cảm động vừa tự trách bản thân.
Đúng vậy, Tô Đồng Hân vẫn luôn đối với mình trước sau như một.
Nhưng mình thì sao? Để giúp đỡ bạn bè, có một số chuyện thực sự có chút quá đáng.
Hơn nữa một này so với lần trước còn quá đáng hơn.
Thử hỏi, Tô Đồng Hân có thể vì mình, mà một người bạn là nam cũng không có, mình sao không thể vì cô ấy giảm bớt giao lưu với phụ nữ chứ?
Nói ngộ nhỡ thì là ngộ nhỡ đi, trong lòng Trần Hạo áy náy là điều không tránh khỏi, bây giờ chỉ có thể cầu xin được giải thích rõ ràng với Tô Đồng Hân, để cô ấy tha thứ cho mình.
“Nhưng tôi thực sự là đính hôn giả, cô gái đó, là một người bạn của tôi …”
Sau đó, Trần Hạo giải thích chỉ tiết của vấn đề.
Tô Mộng Lan cứ nhìn chằm chằm vào mắt Trần Hạo, liền phát hiện ra rằng anh ta cũng không hề nói dối, chẳng lẽ lời anh ta nói là sự thật sao?
“Không đúng, còn một chuyện, tôi xem anh giải thích như thế nào?”