Chương 360: Là cậu
“Sinh viên này đến từ lớp 3 năm 3 Khoa Quản trị
Kinh doanh, cậu ấy đã quyên góp 1 tỷ 750 triệu!”
Người dẫn chương trình hào hứng nói.
“gì!!!” Khán giả trong hội trường càng thêm điên cuồng.
1 tỷ 750 triệu đồng!
Người ta nghĩ rằng sự quyên góp 350 triệu của
Lương Phi đã là đủ, gần như bằng với hai nữ thần kia
rồi phải không?
Tuy nhiên, ai đó thực sự đã quyên góp 1 tỷ 750 triệu?
Lần này, ngay cả lãnh đạo nhà trường trước cuộc
họp cũng đứng lên vỗ tay kinh ngạc.
Trên sân khấu, Thẩm Quân Văn, Hồ Huệ Mẫn và
những người khác hướng sự chú ý của họ đến Lương
Phi và Lâm Thắng Nam của lớp 3.
Lâm Thắng Nam và Lương Phi cũng sững sờ, có
người trong lớp họ thực sự quyên góp 1 tỷ 750 triệu?
“Dương Dương, cậu có nghe nói không, là lớp ba
của chúng ta, có người ở lớp ba của chúng ta quyên
góp 1 tỷ 750 triệu!”
Các cô gái trong lớp 3 đã hét lên với Từ Dương
Dương vào lúc này.
“Tôi nghe thấy rồi, nhưng đó là ai?” Từ Dương
Dương cũng cao hứng.
1 tỷ 750 triệu, kể cả đối với những gia đình giàu
có, chắc chắn không phải là một con số nhỏ!
Đám đông bên dưới vô cùng kích động!
Ngay cả Phương Bảo Nhi và Phương Di cũng nhìn nhau.
Bình thường hai cô gái không nói một lời hay giao
tiếp với các bạn trong lớp khi họ ở trong lớp hoặc
trong những lớp học chung.
Tuy nhiên, hầu như tất cả học sinh trong hai lớp
đều biết và hiểu rất rõ hai cô.
Ví dụ như Vương Tiểu Mập, mặc dù anh ta chưa
từng nói chuyện với hai cô, nhưng Phương Bảo Nhi và
Phương Di đều coi anh ta như bạn học, thậm chí còn
giúp đỡ anh ta rất nhiều. Nhưng tại sao sau những câu
chuyện ấy không có quá nhiều rắc rối?
Tất cả đều là vì Phương Bảo Nhi đang giúp bạn
cùng lớp của cô ấy.
Vì thế cô ấy thực sự biết chỉ tiết về các bạn trong
lớp ba, làm sao có người quyên góp 1 tỷ 750 triệu
được chứ?
“Lương Phi, Lâm Thắng Nam, hai người cũng học
lớp 3. Hình như người bạn hào phóng này là bạn học
của các cậu?”
Lúc này, người dẫn chương trình nhìn Lương Phi và
Lâm Thắng Nam.
“Nhưng không ai trong lớp chúng ta có thể quyên
góp nhiều như vậy, phải không?” Lâm Thắng Nam nói
với Lương Phi.
“Có khi nào là ba tôi quyên góp không? Bởi vì khi
tôi đến lớp vào buổi sáng, ba tôi đã nói với tôi rằng có
một hoạt động quyên góp trong trường.” Lương Phi lúc
này mới tỉnh lại.
“Hà?”
Khán giả bỗng nhiên trầm mặc, bất động nhìn
Lương Phi
Hồ Tuệ Mẫn cũng nhìn.
Rốt cuộc, trước khi đến ngôi trường này, cô cũng
đã hỏi thăm về một số nhân vật có tầm ảnh hưởng
trong Khoa Quản trị kinh doanh.
Vương Tuấn Kiệt là một, và người đầu tiên trong
nhóm này là Lương Phi, và sau đó là Lý Văn Đào, gia
cảnh bọn họ rất giàu có.
“Có thể lắm, cậu gọi điện về nhà xác nhận đi?” Hồ
Tuệ Mẫn đưa ra một ý tưởng.
“Đúng đấy, gọi điện xác nhận đi!”
Nhiều lãnh đạo trường học trước sân khấu cũng nói.
Lương Phi bắt đầu gọi.
Lúc này, giáo viên hướng dẫn cũng chạy đến lớp
của mình với vẻ hào hứng.
“Những chai nước khoảng của chúng ta đâu,
mang qua đây đi?” Người hướng dẫn vội vàng nói với
Từ Dương Dương.
“Ai ya, em chỉ mải vui vẻ phấn khích mà quên
mất!” Từ Dương Dương vỗ đầu nói.
“Chúng ta phải tìm sáu người bạn mang nước
khoáng đến chỗ hẹn, hả, Vương Tiểu Mập và Trần
Hạo đâu?” Từ Dương Dương nhìn quanh.
Ai đó chỉ vào Trần Hạo đang ngồi ở cuối.
“Họ trốn ở đó!” Có cô gái nói.
“Hừ, Trần Hạo và Vương Tiểu , bảo các bạn
xách nước khoáng, các bạn không làm. Nếu là tôi, tôi
tìm thêm các bạn khác chuyển có phải là xong không.
Bây giờ, tôi đang tìm bốn bạn nữa để hợp tác với các
bạn. Sáu người các bạn đang mang nước khoáng vào
đây được chứ. Đúng là không làm được cái gì, chỉ biết
lười biếng!”
Từ Dương Dương khinh thường liếc nhìn Trần Hạo
và Vương Tiểu , sau đó gọi bốn bạn học khác đến
đi cùng Trần Hạo và Vương Tiểu .
Trần Hạo đã từng gặp rất nhiều người như Từ
Dương Dương trước đây.
Như thể con trai trên toàn thế giới không bằng
con trai cô ta thích, nên cô ta chỉ nhìn thấy người con
trai cô ấy thích, còn những người khác, đều không là cái thá gì.
Nhưng cũng không quan trọng.
Bây giờ chuyện này, nếu cậu không tự mình di
chuyển nó, rất có thể lại có chuyện gì xảy đến với cậu.
Lúc này Trần Hạo và Vương Tiểu bước ra
ngoài, trong lòng cậu còn mừng thầm, may mà lúc đó
không viết tên.
Sau khi nhìn Vương Tiểu và Trần Hạo rời đi,
khuôn mặt của Phương Di mới có chút biểu cảm.
“Bảo Nhi, Bảo Nhi, vừa nãy hình như tớ có cảm
giác gì đó, cảm giác gì thế nhỉ? Lúc Trần Hạo đi qua
bên cạnh tớ, trái tim tớ đập rất mạnh, mà cậu biết
không, tớ còn có cảm giác muốn cậu ta ở lại bên cạnh tới ”
Phương Di nói: “Tại sao, tại sao chúng ta chưa
từng gặp qua cậu ấy, nhưng lại cảm thấy quen thuộc
với cậu ấy?”
Phương Bảo Nhi gật đầu: “Tớ không biết cậu ta
đến từ đâu, nói cậu ta trông giống người thường,
nhưng nhìn không giống người thường, nhưng anh ta
ăn mặc thực sự rất bình thường!”
Hai cô gái nhỏ giọng bàn luận.
Và Trần Hạo và sáu người họ đã đi chuyển nước.
Họ di chuyển nước và cần phân phối nó đến phía
trước bàn của mỗi nhà lãnh đạo.
Trên sân khấu còn có một số nhân viên, nhưng tất
cả đều giữ nó trong.
Bây giờ cả nhân viên và lãnh đạo nhà trường
không ai có ý định uống nước.
Bởi vì Lương Phi đang gọi điện thoại rất vội vã trên
sân khấu.
Từ Dương Dương cũng bước lên sân khấu như kiểu
có chuyện gì đó liên quan đến cô ta.
Nhưng kết quả không khả quan.
Đó hoàn toàn không phải là tiền cha của Lương
Phi quyên góp.
Hả? Người đó là ai?
Mọi người càng ngạc nhiên hơn.
Lương Phi lúc này mới nhìn về phía Lâm Thắng
Nam: “Thắng Nam, có phải là ba của cậu không? Ba
cậu vẫn luôn rất nhiệt tình với những việc này!”
Lâm Thắng Nam gật đầu: “Ừm, để tôi gọi điện hỏi
ba tôi xem sao!”
Đúng vào thời điểm căng thẳng này, bên dưới sân
khấu đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh.
Đó là Vương Tiểu .
Ban đầu anh ta cầm nước và để Trần Hạo phân
phát từng chai một.
Kết quả là một cô gái tay cầm báo cáo chạy từ
bên ngoài khán phòng ra và vô tình chạm vào Vương Tiểu .
Vương Tiểu không giữ chắc chai nước, chai
nước rơi thẳng xuống đất.
“Ồ, xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!” Cô gái nhỏ nói
lời xin lỗi.
“Không sao, bạn bận gì thì làm đi.” Trần Hạo nói.
Sau đó, cậu ngồi xuống để giúp Vương Hiểu Hoa
nhặt đồ lên.
Và cô gái đang giúp nhặt nó đột nhiên ngẩng đầu
lên và liếc nhìn Trần Hạo .
Sau đó mắt cô ấy hơi nhảy lên.
“Hả? Là anh !!!” Cô gái ngạc nhiên, che miệng.
“A! Là cô!” Trần Hạo cũng rất ngạc nhiên.
Cô gái này không phải ai khác mà chính là cô gái
đã níu kéo Trần Hạo và thuyết phục Trần Hạo quyên góp.
Trên thực tế, vừa nãy Trần Hạo thấy những cô gái
đó không có ở đây, vì vậy cậu mới chịu tiến lên để dọn nước.
Không ngờ lại tình cð gặp cô ấy.
Điều này khiến Trần Hạo rất xấu hổ.
“Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, ban nãy cậu
không để lại tên tuổi!” Cô gái hét lên đầy phấn khích.
“Tiểu Lý bị sao vậy?” Lúc này, một số lãnh đạo
của tổ chức từ thiện tỏ ra không hài lòng.
“Không, lãnh đạo, cậu ấy, cậu ấy… Cậu ấy chính là…”
“Hả!” Lúc này, những cô gái khác lại đi vào.
Nhìn thấy Trần Hạo , tất cả đều hét lên kinh ngạc.
Chính vì tiếng hét của những cô gái này mà khán
giả lặng đi.
Hồ Huệ Mẫn và Lương Phi Lâm Thắng Nam trên
sân khấu cũng nhìn về phía Trần Hạo …