Chương 361: Bị kích động
“Chính là cậu ta?”
Mặc dù Hồ Huệ Mẫn biết Trần Hạo cũng đến
trường này học nhưng vẫn chưa gặp cậu, khi nhìn thấy
cậu lần này, tay cậu còn cầm nước khoáng hay gì đó,
cô ta không giấu nổi ánh mắt khinh thường.
Tên Trần Hạo vẫn mang bộ dạng ngốc nghếch
giống như thời trung học.
Đến đây rồi còn phải mang nước cho những người khác.
Về lý do tại sao Trần Hạo lại đến Đại học Thục
Xuyên để học lại, Hồ Huệ Mẫn thậm chí còn không có
hứng thú muốn biết.
Về phần Trần Hạo , cậu bị vây quanh bởi một số
cô gái trên khán đài.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Lãnh đạo hỏi.
“Thầy Lý, chính là anh ấy, và người quyên góp 1 tỷ
750 triệu chính là anh ấy!” Nhiều cô gái ngưỡng mộ.
“Hà?”
Lúc này, khán giả im lặng.
Từ Dương Dương và Hồ Huệ Mẫn trên sân khấu
đều chết lặng.
Thẩm Quân Văn và Lương Phi cũng sững sỡ.
Đó là chưa kể Lâm Thắng Nam, người vẫn đang
gọi điện về nhà để hỏi ý kiến.
Ngay cả Phương Bảo Nhi và Phương Di ở hàng
cuối cùng cũng nhìn về phía này vài lần nữa.
“Có khi nào cô nhìn nhầm không, làm sao chúng
ta nhìn sai người được!!!”
Khi Từ Dương Dương nhìn thấy Trần Hạo , cô ta
trực tiếp so sánh cậu với Lương Phi, trong lòng cô ta
vô cùng bất mãn.
Bên cạnh đó, cô ta không muốn tin rằng Trần
Minh thực sự đã quyên góp nhiều tiền như vậy.
Nhưng, thực tế đang diễn ra theo hướng này, phải
không?
Bây giờ mọi người đã làm rõ rằng người quyên góp
1 tỷ 750 triệu đến từ lớp của họ.
Nó không phải do gia đình Lương Phi tặng.
Nó không phải do gia đình Lâm Thắng Nam tặng.
Chỉ còn lại Trần Hạo .
“Có nhầm không thế, làm sao chúng tôi có thể
nhận nhầm người được!” Cô gái kia giải thích.
“Cô chắc chắn là cậu ta sao? Haha, tôi biết cậu ấy,
tôi cùng cấp ba với cậu ấy, thực sự mà nói cậu ấy là
một tên nghèo khổ. Làm sao có nhiều tiền như vậy,
cho dù bán cậu ta đi cũng không đáng bao nhiêu
tiền!” Hồ Huệ Mẫn vội vàng nói.
Thành thật mà nói, chuyện Trần Hạo quyên góp 1
tỷ 750 triệu đã trực tiếp làm tổn thương lòng tự tôn
của Hồ Huệ Mẫn và những người khác.
Bạn nghĩ xem từ thời trung học, bọn họ đều đã
được biết đến với gia cảnh giàu có.
Và Trần Hạo luôn đóng vai người nghèo trước mặt cô ta.
Ví dụ, mua sắm.
Nếu Hồ Huệ Mẫn mặc đồ Adidas Nike, loại 3 triệu
500 nghìn một bộ, bạn học Trần Hạo chỉ nên mặc loại
hơn một trăm nghìn, nếu mặc hơn năm trăm nghìn sẽ
khiến Hồ Huệ Mẫn cảm thấy khó chịu.
Và lần này quyên góp này cũng vậy, cô ta quyên
góp 21 triệu, thì Trần Hạo quyên góp 20 nghìn mới là
điều bình thường.
Nhưng bây giờ, cậu lại quyên góp hắn 1 tỷ 750 triệu.
Hồ Huệ Mẫn choáng váng.
Đặc biệt, cô gái sau đó đã ngay lập tức cho mọi
người xem hóa đơn thanh toán, và người đó chính là
Trần Hạo I
Sao có thể như thế được! Làm thế nào mà cậu ấy
trở nên giàu có như vậy?
Hồ Huệ Mẫn nói trong sự hoài nghi.
Về phần Trần Hạo , dù không muốn bị lộ nhưng
cậu cũng không có cách nào khác.
Thêm vào đó, cậu lại bị một vài nhân viên đẩy
thẳng lên sân khấu.
Vốn dĩ, Lương Phi đang đứng ngay trung tâm.
Vào lúc này, anh ta đã bị mấy cô gái khác gạt sang
một bên và nhường vị trí cho Trần Hạo .
Lương Phi mặt xấu hổ.
Từ Dương Dương càng tức giận.
“Cậu, cậu, cậu… sao lại góp nhiều tiền như vậy làm gì?”
Từ Dương Dương chỉ vào Trần Hạo và chửi rủa.
“Đúng thế Trần Hạo , tôi không biết tiền của cậu
từ đâu ra, nhưng tôi mong cậu hãy trân trọng nó, đừng
có vì muốn kiếm chút mặt mũi mà tiêu lung tung!” Hồ
Huệ Mẫn cũng chỉ trích, dường như nếu không chỉ
trích Trần Hạo vài câu, trong lòng cô ta không thoải
mái được.
Trần Hạo nhìn hai người này, thực sự rất tức giận.
Hồ Huệ Mẫn đương nhiên không cần phải nói
nhiều, tuy rằng cô ta luôn là nữ thần trong lòng Trần
Minh, nhưng miệng lưỡi độc ác của cô ta thật sự khiến
cậu có chút khó chịu.
“Đằng nào cũng đã cần mặt mũi rồi, vậy thì tôi
cũng không ngại tiếp tục. Như thế này đi, tôi quyên
góp thêm 3 tỷ 500 triệu nữa!” Trần Hạo cười khổ.
“Cái gì??”
Ngay khi cậu vừa nói xong, cả hội trường bùng nổ.
Nếu 1 tỷ 750 triệu đã đủ khiến người ta khó tin,
vậy thì 3 tỷ 500 triệu là một con số như thế nào?
Những bạn học trong lớp 3 của Trần Hạo , giờ
phút này tất cả đều chết lặng khi nhìn Trần Hạo .
Thật sự không nhìn ra, bình thường cậu nhìn có vẻ
thật thà, còn có vẻ dễ bắt nạt, kết quả, người ta lại là
một đại thần vô cùng giàu có.
“Được!”
Trong lớp ba, không biết ai bắt đầu vỗ tay, tiếp
theo là những tràng pháo tay như sấm của khán giả.
Và tất cả các nhân viên đều lên sân khấu và bắt
đầu thực hiện quy trình lần thứ hai.
Ánh mắt bọn họ nhìn Trần Hạo vô cùng ngưỡng
Loại ý nghĩa giả dối này, Trần Hạo không ngại tiếp
tục mấy lần nữa.
Nhìn vẻ mặt lo lắng, gần như xanh mét của Hồ
Huệ Mẫn và Từ Dương Dương, trong lòng Trần Hạo
vẫn có chút vui vẻ xấu xa.
Sau đó, một nhóm nhân viên đã vây quanh và
từng người một bắt tay với Trần Hạo .
Về phần Lương Phi, sau khi nhận được giấy chứng
nhận, anh ta tức giận đi xuống.
Ba trăm năm mươi triệu này tốn vô ích rồi.
“Bảo Nhi, tớ thực sự không nhìn ra. Cậu ấy giàu
quá. Vừa rồi mọi người nói cậu ấy là người quyên góp 1
tỷ 750 triệu, tớ không thể tin được. Nhưng sau đó cậu
ấy lại tặng 3 tỷ 500 triệu nữa. Có vẻ như cậu ấy giàu
thật đấy! ”
Phương Di nhìn Trần Hạo trên sân khấu, có vẻ
khá thích thú.
“Hừm, đúng vậy, thật không ngờ. Xem ra xuất
thân của cậu ta không đơn giản như tớ tưởng tượng.
Sau này phải cẩn thận hơn nữa!” Suy nghĩ của Phương Bảo Nhi.
“Hả, sai người kiểm tra lý lịch của cậu ta là được
mà?” Phương Di nói.
“Đây chính là điểm khiến tớ khó hiểu. Tớ đã tìm
người điều tra từ lâu, hóa ra cậu ta là một học sinh
nghèo đến từ huyện Bình An. Về chuyện xảy ra sau đó,
giống như là cố tình che giấu. Không thể nào tra ra
được! ” Phương Bảo Nhi nhìn Trần Hạo và nói nhỏ.
Hội nghị hôm nay rất thú vị.
Còn Lương Phi thì như bị kích động, chạy ra ngoài
không nói một lời.
Từ Dương Dương biết Lương Phi lần này bị thương.
Bọn họ vội vàng đuổi theo ra ngoài.
“Anh Phi, anh Phi, đợi em!” Từ Dương Dương vừa
chạy vừa hét.
Còn Lương Phi thì chạy vào công viên, đến bên
một cây liễu to, vẻ mặt đầy oán hận.
Còn Từ Dương Dương sao lại không biết chứ,
Lương Phi điểm nào cũng tốt, chỉ điều da mặt mỏng,
rất coi trọng thể diện.
Vừa rồi anh ta bị nhân viên đầy ra, những người đó
chỉ suýt soa khen ngọi Trần Hạo và để Trần Hạo
đứng vào giữa, Từ Dương Dương biết, từ khoảnh khắc
đó, Lương Phi đã bị tổn thương.
Rầm!
Lương Phi đấm mạnh vào cây liễu, trút giận.
“Anh Phi, anh đừng như thế? Cho dù Trần Hạo
quyên góp nhiều hơn anh thì sao chứ? Anh là Á quân
Taekwondo Thanh thiếu niên cấp tỉnh. Không biết anh
lợi hại hơn cậu ta bao nhiêu lần. Anh đừng như thế này mà!”
Từ Dương Dương hai mắt đỏ hoe nói.
“Anh Phi, anh đừng quên điều anh đang theo
đuổi. Anh đừng vì chuyện này mà bị tổn thương! Nhà
trường đã mời anh làm trọng tài cho cuộc thi của Câu
lạc bộ Taekwondo ở trường. Đây chắc chắn là cơ hội
tốt để anh thể hiện bản thân. Những tràng pháo tay
vẫn chỉ thuộc về một mình anh!” Từ Dương Dương thuyết phục.
Lương Phi trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất
nhiều, đúng vậy, tại thời khắc mấu chốt, danh dự trong
lớp vẫn là do chính mình mang về, những ánh mắt
ngưỡng mộ và những chàng pháo tay chắc chắn cũng
sẽ thuộc về anh ta!
Lương Phi, Lương Phi, sao mày lại làm thế này!
Bị những chuyện như thế này làm tổn thương sao?
“Tôi biết rồi, cám ơn Dương Dương!”
Sau đó Lương Phi trở về, có chút thất vọng, dù có
thuyết phục như thế nào đi nữa, hôm nay anh ta cũng
đã bị tổn thương.
Sau khi lễ cảm ơn kết thúc, Trần Hạo và Tiểu Mập đi ra.
Sau đó dường như Tiểu Mập đang nghĩ đến điều
gì đó, chạy đến một cửa hàng gần đó và mua rất nhiều thứ.
“Làm gì vậy? Còn ăn?” Trần Hạo cười khổ.
“Không, anh Trần , em muốn tặng mọi người, vừa
hay thuận đường, anh cùng em đi gửi đi…” Đột nhiên
Tiểu Mập cười rất ngọt ngào.