Chương 365: Tôi đang tìm ông Vương
“Ai nói dối anh? Tôi không biết anh đang nói cái gì!” Nhất Nhất ôm vai nói.
Bởi vì vào lúc này, có rất nhiều người từ trung tâm thương mại đều nhìn sang đây, khiến Nhất Nhất càng cảm thấy xấu hổ.
“Thế bây giờ chuyện là như thế nào?” Vương Tiểu Hoa hít sâu một hơi hỏi.
Còn Nhất Nhất thì quay mặt sang một bên không nói nữa.
“Hừm, cậu chính là người yêu thuở nhỏ của Noãn Noãn, Vương Tiểu hả, tôi biết cậu, cũng không chịu nhìn xem mình là ai, không mau cút khỏi đây đi!”
Lý Tường cầm chìa khóa chiếc Audi A6, chỉ tay vào Vương Tiểu và chửi bới.
“Hử, Tường Tử? Sao cậu lại tới đây? Tôi đợi cậu một lúc rồi!”
Lúc này, một nhân viên mặc vest và đi giày da chạy đến bắt tay thân mật với Lý Tường.
“Anh Minh, chào anh, đã lâu không gặp, thực xin lỗi, đã để anh đợi lâu rồi!” Hai người bọn họ chào hỏi vài câu.
“Được rồi, tôi đã chọn cho cậu một vài vị trí tốt.
Cùng đến và lựa chọn đi. Đừng lo, tôi sẽ có ưu đãi giảm giá cho cậu!” Anh Minh nói.
“Vậy được, chúng ta cùng nhau chọn đi!”
Sau đó Lý Tường kéo Nhất Nhất đến bên cạnh.
Rõ ràng Nhất Nhất không muốn nói chuyện với
Vương Tiểu nữa, cho nên mới đi theo.
Vương Tiểu điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thực ra sau khi nghe Trần Hạo khuyên nhủ, cậu ta đã bình tĩnh lại rất nhiều, lúc nãy chỉ là quá đột ngột nên không thể kìm lại được cảm xúc.
Trần Hạo vỗ vai Vương Tiểu , hai người ngồi sang một bên.
“Mẹ nó anh Minh, anh có nhầm không? Tôi đọc quảng cáo đầu tư trên mạng, giá đấu thầu một mặt bằng văn phòng không đắt như vậy. Sao bây giờ lại tăng giá đến từng này rồi?”
Không lâu sau, Lý Tường ở bên kinh ngạc hét lên.
“Mẹ nó, cậu tưởng rằng thế này mà đắt à, tôi nói cho cậu biết, những căn này thực sự là những căn rẻ nhất rồi, hơn nữa vị trí còn rất tốt!”
“Một năm, riêng tiền thuê nhà đã hơn 3 tỷ 500 triệu, còn để người ta sống không vậy!”
Lý Tường sốc.
Điều này thực sự quá đáng sợ.
Gia đình hắn ta quả thật có một ít tiền, nhưng cũng chỉ có một ít tài sản, khoản đầu tư hơn ba tỷ năm trăm triệu mới chỉ là đầu tư tiền thuê sơ bộ, chuyện này chẳng khác gì lấy mạng người ta.
Nhất Nhất hiển nhiên cũng bị dọa sửng sốt
Bởi vì giá đầu tư trực tuyến bắt đầu chỉ từ 1 tỷ 200 triệu một năm.
Tính toán một chút thì, dựa vào mức độ nổi tiếng của tòa nhà thương mại lớn, thêm vào đó lại ð khu vực xung quanh trường học, mức giá này chắc chắn có thể chấp nhận được.
Nhưng cũng đúng, không có chuyện tốt đẹp như vậy.
Ban đầu, giá thầu bắt đầu ở mức 1 tỷ 200 triệu, nhưng hiện tại rất nhiều khu vực đã lên đến mức vài tỷ đồng.
Cuối cùng Nhất Nhất cũng hiểu, trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí hết! Làm có chuyện đơn giản như vậy được?
Hơn 3 tỷ đồng, chẳng khác nào một giấc mơ!
“Cái này sẽ không được, anh Minh, em không đủ khả năng!” Lý Tường vô cùng sốc.
Hắn ta quay người lại nói với Nhất Nhất , “Nhất Nhất, nếu không chúng ta chọn chỗ khác đi, quá đắt rồi!”
Nhất Nhất vẻ mặt tràn đầy hối hận.
Con gái mà, ai mà không có lòng ham hư vinh chứ.
Tòa nhà thương mại Chấn Đạt là một trung tâm thương mại nổi tiếng cả nước.
Nói một cách đơn giản, giá để được vào đây quá caol
Hơn nữa còn ở bên cạnh khuôn viên của trường đại học, nếu mở một trung tâm huấn luyện ở đây, bất luận là chuyện thể diện hay việc tuyên truyền đều có hiệu quả vô cùng tích cực.
Nhất Nhất rất thích ở đây.
Nhưng … than ôi!
“Được rồi!” Nhất Nhất thất vọng gật đầu.
Ánh mắt của anh Minh khi nhìn bọn họ có chút thay đổi.
Sau một nói vài câu trò chuyện ngắn ngủi, anh ta cầm tập thông tin của mình và rời đi.
“Nhất Nhất , chúng ta cũng đi thôi, còn sớm, đi chỗ khác xem, còn nhiều nơi tiền thuê một năm chỉ khoảng 300-400 triệu thôi!” Lý Tường nói.
“Em biết, nhưng em vẫn muốn xem thêm mấy nơi quanh đây!”
Nhất Nhất nghĩ thầm, không thuê được phòng ở đây thì tìm mấy phòng ở xung quanh đây, khuất khuất hơn một chút cũng được.
Sau đó, mấy số cô gái nhìn xung quanh.
“Giám đốc Triệu, xin chào anh!”
Lúc này, trong đại sảnh vô cùng náo loạn.
Một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da đang bước tới. Rất nhiều khách hàng trong trung
tâm thương mại đều chào ông ấy.
Bởi vì người đàn ông trung niên này không phải là người bình thường, mà là tổng giám đốc của trung tâm thương mại này.
Đương nhiên, ông ấy rất được người ta coi trọng.
“Ông ấy là Tổng giám đốc của trung tâm này,
Triệu Hà. Một người vô cùng lợi hại!”
Bấy giờ, Lý Tương quay sang nói với ba cô gái kia.
Nhất Nhất trong lòng chua xót nói, anh biết người ta thì có ích gì, người ta làm gì biết anh là ai
Lúc này, rất nhiều người muốn tới chào hỏi giám đốc Triệu, nhưng giám đốc Triệu chỉ vẫy tay với bọn họ một cái, vẻ mặt ông rất lo lắng, vừa chạy vừa nhìn xung quanh.
Cuối cùng vào lúc này, ông ấy đã nhìn thấy người ông cần tìm.
Đó là một nhóm gồm người trẻ tuổi. Ông ấy ngay lập tức hào hứng chạy tới.
Nhất Nhất và Lý Tường cũng bị kích động.
Bởi vì giám đốc Triệu đang chạy về phía bọn họ.
“Anh Vương? Anh Trầnkhông đi cùng anh sao?”
Giám đốc Triệu chạy đến chỗ Lý Tương, kính cần mỉm cười.
Và mọi người đều im lặng, và nhìn sang phía bọn họ.
“Anh Vương? Giám đốc Lý, ông đã nhận nhầm người rồi? Tôi họ Lý, tên tôi là Lý Tường!”
Lý Tương đỏ bừng mặt, lập tức nở nụ cười.
Nhất Nhất cũng khẽ cắn môi, hiển nhiên cũng rất kích động.
Cái gì?
“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người!”
Giám đốc Triệu lộ vẻ ngượng ngùng.
Vì qua điện thoại, ông biết được một số thông tin về Vương Tiểu , vẫn còn là sinh viên của Đại học Thục Xuyên, là bạn của anh Trần , người đã được người đứng đầu tổng bộ đích thân gọi điện dặn dò ông.
Vì vậy đương nhiên giám đốc Triệu rất kính trọng Vương Tiểu .
“Ban đầu tôi thấy các cậu giống sinh viên đại học, tưởng các cậu là sinh viên Đại học Thục Xuyên, haha, vị khách quan trọng của tôi cũng là sinh viên của Đại học Thục Xuyên, nên tôi nhận nhầm với các cậu!”
Triệu Hà cười khổ.
“A? Thật là trùng hợp, vậy thì giám đốc Triệu, nói cho tôi biết tên của người đó đi, có lẽ tôi có thể giúp ông tìm được người đó!”
Lý Tường không ngờ mình có cơ hội nói chuyện trực tiếp với giám đốc Triệu của trung tâm thương mại, vì vậy hắn ta vội vàng nói. Nhất Nhất cũng gật gật đầu, dù sao trong trường học cô ta cũng quen biết khá rộng.
“Ôi ôi, cám ơn cậu, tôi muốn tìm cậu Vương Tiểu
Hoa, không biết cậu có thấy cậu ấy không?”
Triệu Hà nói.
“Ông… ông muốn tìm ai?”
Sau khi nghe những lời này, Nhất Nhất cảm thấy có người nhét một viên đạn vào lỗ tai mình, đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Ngay cả Nhất Nhất cũng tưởng rằng mình gặp phải ảo giác.
Cậu Vương Tiểu ? Giám đốc Triệu thực sự muốn tìm Vương Tiểu ? Không đời nào? Sao có thể như thế được? Giám đốc Triệu là ai chứ? Ông ấy tìm Vương Tiểu làm gì?
“Cậu Vương Hiểu Hoa, mấy người có biết cậu ấy không?”
Triệu Anh cũng nhìn ra, có vẻ bọn họ không quen biết nhau.
Ông ấy cũng đúng là kích động quá nên trở nên ngốc nghếch, ông ấy gọi điện cho Vương Tiểu là được mà.
Vừa rồi nghe cậu thanh niên này nói, cứ tưởng rằng cậu ta đã nhìn thấy. Ông ấy điện thoại ra ngay lập tỨC,
“Giám đốc Triệu, không cần gọi nữa! Tôi ở đây!”
Lúc này Vương Tiểu đứng dậy, nói với Giám đốc Triệu.