Chương 372: Mọi người hoảng sợ
Thực ra Trần Hạo cũng muốn trò chuyện thêm
mấy câu với Phương Bảo Nhi, nhưng sau khi nói xong,
Phương Bảo Nhi chỉ chán ghét nhìn mình rồi quay đi,
không muốn nói tiếp. Trần Hạo không nhiều lời mà
ngồi sau lưng họ. Phương Di thỉnh thoảng quay lại trợn
trắng mắt nhìn Trần Hạo . Đúng thế, vốn tưởng Trần
Hạo là người thành thật, không ngờ cậu ta chẳng
những giàu có mà còn biết võ. Phương Bảo Nhi lợi hại
chừng nào, thế mà vẫn bị cậu ta thoải mái đánh bại.
Nếu không phải Phương Bảo Nhi nói không cho mình
tìm Trần Hạo thì chắc chắn Phương Di sẽ kêu Phương
Bảo Nhi so đấu với Trần Hạo một trận.
Vốn là ngày đi học bình thường, nhưng chờ thật
lâu mà không thấy mấy sinh viên đến lớp, chỉ có mấy
nữ sinh đến từlớp bên cạnh. Nếu là trước kia thì đã
sớm kín chỗ ngồi.
“Bạn học đâu rồi? Sao không thấy ai đến?” Lúc
này, giảng viên đã đến, thấy chỉ có loe que mấy sinh
viên thì không khỏi tò mò hỏi.
Phương Bảo Nhi và Trần Hạo đều quay sang nhìn.
“Thầy ơi, hình như lớp trưởng lớp 3 xảy ra chuyện,
bây giờ rất nhiều người đang chặn trước cửa lớp họ,
không biết là vì lý do gì, không ít nam sinh lớp em
cũng đang ở đó.” Nữ sinh nói.
Trần Hạo và Vương Tiểu nhìn nhau. Sáng nay
họ trực tiếp đến phòng học chứ không về lớp, thì ra
làthật sự có chuyện, hơn nữa còn là chuyện của Từ Dương Dương.
“Chuyện gì vậy bạn? “Vương Tiểu lập tức cười
sung sướng hỏi.
“Mình không rõ nữa, hình như là Từ Dương Dương
đánh nhau với người khác, không phải là cậu ấy đánh
mà là người khác đánh nhau vì cậu ấy, tóm lại như thế.
Cậu ấy là lớp trưởng lớp các cậu mà, sao các cậu lại
không biết?” Nữ sinh này hỏi.
“À à, bọn tớ trực tiếp đến phòng học nên đương
nhiên không biết. Vương Tiểu cười he he, còn gọi
điện thoại hỏi bạn cùng lớp, sau đó phấn khởi vỗ bàn:
“Ha ha, đúng là ông trời có mắt, cuối cùng cũng có
người trị được Từ Dương Dương, ai bảo cô ta thích vênh váo!”
Nếu nói trong lớp ai đối xử tệ nhất với Vương Tiểu
Hoa và Trần Hạo thì đó chính là Từ Dương Dương. Bây
giờ Từ Dương Dương gặp chuyện, Vương Tiểu
đương nhiên vui mừng.
“Chuyện gì vậy?” Trần Hạo thuận miệng hỏi.
“Trần Hạo , hôm qua Lương Phi thua trận đấu đó,
vốn nên Lương Phi làm náo động, ai dè lại bị cậu giành
hết sự chú ý, Từ Dương Dương vốn đã tức giận, lại
thêm hôm nay cô ta với Lý Văn Đào, Thẩm Quân Văn
cùng với cô gái bên cạnh Thẩm Quân Văn cùng đi học,
thế là thấy mấy cậu ấm nhà giàu chỉ trỏ họ, cười nhạo
họ mất mặt. Từ Dương Dương cũng nóng tính, không
nói hai lời cho cậu ấm kia một cái tát. Ha ha ha, người
ta đương nhiên phải đánh trả. Thẩm Quân Văn và Lý
Văn Đào đều ra trận đánh đám cậu ấm kia một trận.
Mà cậu biết đánh trúng ai không? Là Mạnh Xuyên,
công tử nhà họ Mạnh ở Thục Xuyên. Mạnh Xuyên
chính là ăn chơi tráng táng, luôn kiêu ngạo ngang
ngược, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đánh ra nông nỗi
này, cho nên mới kêu người tới lớp chúng ta chặn đánh
Từ Dương Dương, nghe bảo tới mười mấy cái xe cơ.”
Vương Tiểu nói.
Trần Hạo gật đầu. Chuyện như vậy cậu cũng từng
gặp không ít. Nhưng chưa hẳn lần nào cậu cũng phải
giúp đỡ. Mặc dù chuyện này xảy ra trong lớp mình,
nhưng đó là do Từ Dương Dương gây ra, nói thật Trần
Hạo còn ước gì Mạnh Xuyên dạy cho cô ta một bài
học để xả giận giúp mình. Nếu không phải sợ gây ảnh
hưởng xấu thì Trần Hạo còn muốn quay về lớp xem trò
hay ấy chứ.
“Đúng là xui xẻo. Anh Minh, nghe bảo nhà họ
Mạnh là một gia tộc lớn ở Thục Xuyên, phụ thuộc vào
nhà Tư Đồ, nói là lấy thúng úp voi cũng không đủ”
Vương Tiểu bắt đầu nói cho Trần Hạo nghe về
Thục Xuyên. Phương Di và Phương Bảo Nhi ngồi đằng
trước cũng đều nghe thấy. Nhất là lúc nhắc đến nhà Tư
Đồ, Phương Bảo Nhi còn hơi nghiêng mặt.
Một lát sau, bỗng có tiếng bước chân vang lên từ
bên ngoài. Thì ra là các bạn học đều đến lớp. Từ
Dương Dương là người cuối cùng vào phòng. Lâm
Thắng Nam đỡ cô ta, có thể thấy rõ má Từ Dương
Dương sưng lên, hai dấu bàn tay đỏ tươi, hơn khóc
sưng cả mắt, nói: “Khi đó tớ không chú ý thấy cậu ta,
tố có cố ý đánh cậu ta đâu.”
“Được rồi, may mà trưởng khoa với đạo viên đều
đến can ngăn, cho cậu đi học trước, không thì hôm
nay cãi cọ với mấy người đó sẽ xui xẻo.” Lâm Thắng
Nam cũng sầu muộn nói.
Đúng thế. Nhà họ Mạnh thật sự quá lớn, mặc dù
nhà Lâm Thắng Nam có tiền, nhưng vẫn không thể
sánh bằng nhà họ Mạnh, thậm chí nhà họ Lương của
Lương Phi cũng không đủ tư cách. Do đó khi Từ Dương
Dương bị Mạnh Xuyên tát lia lia, mọi người chỉ nhìn mà
không dám ngăn cản. Nếu không phải đạo viên mượn
cớ này lý luận với Mạnh Xuyên, cho Từ Dương Dương
đi học trước thì chắc Từ Dương Dương sẽ còn thảm hơn.
Giảng viên cũng biết tiết học này không thểtrôi
chảy, dù gì cũng là cậu Mạnh, giảng viên bình thường
không dám đối phó. Thế nên giảng viên đi nghe điện
thoại rồi không về lớp.
“Làm sao bây giờ? Tớ mới gọi điện thoại về nhà,
mẹ tớ khóc nói là ba tớ bị người nhà họ Mạnh trực tiếp
đón đi từ công ty, còn tát ba tớ mấy cái, tớ nên làm gì
bây giờ?” Lần này Từ Dương Dương thật sự sợ hãi.
Ngay cả ba mình cũng bị đánh vì mình, còn bị lôi đi,
bây gið mình thật sự kêu trời trời không biết, kêu đất
đất chẳng hay.
Lâm Thắng Nam và Lương Phi đều im lặng, hiển
nhiên cũng nhận điện thoại trong nhà cảnh cáo là
đừng nhúng tay vào chuyện của người khác. Dù gì
cũng là tại Từ Dương Dương đánh người trước, hơn nữa
còn đánh trước mặt mọi người, sau đó đám cậu ấm
Mạnh Xuyên còn bị Thẩm Quân Văn và Lý Văn Đào
đánh tiếp. Mặc dù là Mạnh Xuyên khiêu khích trước,
nhưng nhìn chung thì bên Từ Dương Dương cũng đuối lý.
Lương Phi không dám nhúng tay, dứt khoát ngồi
một bên cúi đầu.
“Đồ tồi, thật ghê tờm.” Có nữ sinh khó chịu nhìn Lương Phi.
Từ Dương Dương không rảnh quan tâm Lương Phi,
bởi vì cô ta đang sợ hãi.
Lúc này, mấy sinh viên đi vào từ ngoài cửa, Trần
Minh ngẩng đầu lên thì thấy là Thẩm Quân Văn, Hồ
Tuệ Mẫn và Lý Văn Đào. Lúc này sắc mặt của họ đều
rất khó coi, rõ ràng là cũng gặp chuyện.
“Anh Đào, anh Quân Văn, làm sao bây giờ? Nhà
em bị đe dọa rồi. Từ Dương Dương vội nói.
Lý Văn Đào chống nạnh cúi đầu. Hồ Tuệ Mẫn và
Thẩm Quân Văn thì cũng bó tay, khi đó Thẩm Quân
Văn nhất thời xúc động, nhưng chuyện này mà xử lý
không tốt thì sẽ khiến Thẩm Quân Văn phải trả giá rất
đắt. Dù gì anh ta và Hồ Huê Mẫn…