Chương 381 —- KẾ HOẠCH TƯƠNG ĐỎNG
“Tôi biết rồi, có phải là ngàu mai Tiếu Bàn tổ chức du lịch đến huyện Hồng
nên hai cậu tới đâu trước không?” Phương Di hỏi.
“Hả? À, đúng thế, chẳng qua Tiểu Bàn chưa tới, tôi đến đâu trước đặt khách
sạn. Không neờ lại trùng hợp gặp các cậu. Chẳng lẽ các cậu cũng muốn đến
du lịch trước?” Trần Hạo liếc nhìn vệ sĩ mà Phương Kiển dẫn theo.
“Tiểu Bàn từng nói uới tôi là các cậu rất thích du lịch. ”
Trần Hạo còn tưởng Phương Di và Phương Kiển phát hiện ra rằ ng mình
cũng tìm hầu gái kia nên mới khẩn trương như thế, nghe hỏi vậy thì thở
phào nhẹ nhõm, thuận theo ý họ.
“Xí, cậu nói øì uậu hả? Chúng tôi chẳng hơi đầu làm chuyện nhầm chán như
thế, chúng tôi…” Phương Di liếc xéo Trần Hạo, sau đó muốn giải thích,
Phương Kiển nhanh chóng liếc nhìn Phương Di rồi giành nói: “Phương
Dị, em bị sao tà nói nhiều 0uậu?”
Phương Di chợt nhận thấy mình hơi bị lố lời. Thực ra cũng không thể
trách cô, thứ nhất, mặc dù bình thường Phương Di và Phương Kiển vẫn
luôn lạnh lùng, nhưng họ vẫn hiểu rõ bạn cùng lớp của mình. Mặt ngoài
không tiết lộ, nhưng trên đường về nhà, vẫn thường xuyên thảo luận về
chuyện trong lớp, nam sinh nào đẹp trai, nam sinh nào không đẹp trai
nhưng rất tốt bụng … Có thể nói là tám chuyện về tất cả các bạn học
cùng lớp. Cho dù thân phận khác biệt đến mấy thì suy cho cùng họ cũng
chỉ là nữ sinh mà thôi.
Hiện giờ hai người thảo luận về Trần Hạo có vẻ nhiều, hơn nữa Phương
Di và Phương Kiến cũng tìm hiểu rất nhiều về Trần Hạo, khá quen
thuộc với cậu. Trần Hạo cho họ cảm giác khác hẳn với những nam sinh
đồng môn, cho nên Phương Di không nhịn được muốn nói chuyện với
Trần Hạo. Còn Phương Kiển thì chỉ thản nhiên liếc nhìn Trần Hạo, sau
đó dẫn một đám vệ sĩ lên lầu.
Trần Hạo cảm thấy khó hiểu. Nếu Phương Kiển tìm được người
phụ nữ kia trước mình thì sao bây giờ còn chưa đi mà vẫn ở lại huyện
Hồng? Nếu người phụ nữ đó không phải là do Phương Kiển dẫn đi thì
là ai? Có lẽ phải chờ kết quả điều tra của cấp dưới thì mới biết được.
“Xin lỗi Kiến Kiển, lúc nấy em kích động quá nên không dừng lại được, không
ngờ em lại trò chuuện uới Trần Hạo nhiều như thế” Vừa vào phòng,
Phương Di đã kéo tay Phương Kiển nói.
“Không sao, lần sau nhớ chú ý, tặc dù chúng ta đã tự do hơn trước kia,
nhưng cũng đừng để phải bị bại lộ.” Phương Kiển cười nhẹ.
“Em biết rồi, lần sau tớ sẽ không làm thế nữa” Phương Di thè lưỡi.
“Chẳng qua nhiệm oụ lầm nàu coi như là hoàn thành kịp thời. Nhưng em
không liiểu tại sao bà ấu lại cứng đầu đến thế? Cúi thùng đó thực sự rất quan
trọng uới bà ấu sao? Chúng ta đi đâu tìm cho bà ấu? Chị Kiến, chị tính làm
gi?” Phương Di hỏi.
Phương Kiển lại cảnh cáo nhìn Phương Di: “Phương Di, chị rất hối hận
0ì dẫn em đi cùng, sao cúi sì em cũng dám nói 0ậu? Coi chừng tai oách mạch
dừng.”
Phương Di vội che miệng, sau đó nói: “Từ giờ trở ấi, em phải trở 0ề 0uới
hình tượng lạnh lùng trước kia, không nhiều lời nữa.”
“Em cũng không cần làm thế… Nói thật, nếu muốn tìm đồ uật thì cũng không
thể làm khó chị, bâu giờ chị chỉ lo chuyện là sẽ có một thế lực khác cũng có
mục đích giống chúng ta mà thôi. Hơn nữa thân thủ của đám người đó không
hề thua kém các cao thủ của chúng ta.” Phương Kiển xoa trán: “Bầu giờ xen
ra chúng ta mau mắn có được chỉ điểm, nhưng cũng 0ô ích, hiện tại chúng ta
đang ở ngoùi únh sáng, đối thủ uẫn còn ñans múp bóng, không chừng nngaụ cả
nhà họ Phương cũng đã bại lộ trước mặt họ. Quan trọng nhất là chúng ta
còn không biết đối thủ của mình là ai, cho nên chị uẫn rất lo lắng.“
“Ha ha, thế thì đơn giản, em có cách!” Phương Di vui vẻ nói.
“Em à?” Phương Kiển cười nhạo.
“Hừ, chị ãừng nhìn em bình thường sơ ú, thực tế em thông minh lắm, cũng
như lúc chơi 1ma sói thôi.“ Phương Di nói.
Phương Bảo Kiển lắc đầu: “Chị không hiểu. “
“Trời ơi, đơn giản lắm, chị sợ bại lộ bản thân đúng không? Cho nên kiếm cái
áo tàng hình khoác lên người là được, sau đó làm xáo trộn mọi chuuện, thế thì
chị cũng có thể nấp trons bóng tối. Sau đó cứ lầm như bình thường là được. ”
Phương Di nói.
“Em nói cũng có lú. Ý em là chúng ta không cần thiết oắt hết óc đối kháng uới
đám người kia mù sẽ tìm một người đóng giả cho chúng ta, không chừng còn
sẽ bẫu được kẻ uốn ñnng nấp trong bóng tối?” Phương Kiển nhanh chóng
hiểu ra.
Phương Di búng ngón tay: “Bimgo, chính là như thế!”
“Hàu, nhưng áo tàng hình thì nên tìm ai đâu?” Phương Kiển suy nghĩ,
Phương Di cũng chu môi nghĩ, sau đó Phương Di vỗ đầu: “Em nghĩ ra
rồi!”
Phương Kiển cạn lời: “Em nói là Trần Hạo?”
“Đúng, tìm Trần Hạo đi, cậu ta phù hợp nhất. Phương Kiển, chị nshĩ mà
xem, chúng ta đã từng bàn uề Trần Hạo rồi đấu, mặc dù cậu ta có khuôn mặt
đẹp trai ưu nhìn, nhưng cũng hơi nsâu nsô, bình thường tất kín Hếng, nhưng
thực tế lại rất giàu có, hơn nữa đều quen biết uới một uài nhân uật nối tiếng
ở Thục Xuyên, đâu chính là ưu thế trời sinh của Trần Hạo. Bởi 0ì nếu Trần
Hạo ra mặt thì không chừng sẽ đánh cho đối phương trở ta không kịp.”
Phương Kiến gật đầu: “ Em nói có lý, nghĩ tới nghĩ lại thì đúng là Trần Hạo
phù hợp nhất. Nhưng không chừng chuuện nàu sẽ có ngu hiếm, cứ thế kéo
Trần Hạo xuống nước thì có ổn không? Hơn nữa Trần Hạo sẽ đồng ý sao?”
“Chị yên tâm, em đương nhiên có cách.” Phương Di lập tức có mưu kế.
Sau khi trời tối dần, Phương Di lặng lẽ mò đến cửa phòng Trần Hạo gõ
cửa. Trần Hạo mở cửa ra: “Sao cậu lại đến đâu?” Không ngờ nữ thần lạnh
lùng này lại tới tìm mình.
“HI hi, bất ngờ chưa? Tôi tới tìm cậu có chuyện muốn nhờ.” Phương Di
nói.
“Cậu muốn nhờ tôi chuyện gì?” Bởi vì đã biết thân phận của hai chị em
này nên Khải Minh rất kinh ngạc. Theo lý thuyết thì Phương Di muốn
làm gì mà chẳng được, sao lại đến đây tìm mình.