Chương 385 – THỪA NHẬN …
“Cháu ạ?” Trần Hạo chỉ vào mặt mình.
“Chàng trai, cô thấu cháu rất thông mình, cháu ở lại siúp cô làm mmấu oiệc
được không?” Người phụ nữ vội giấu cảm xúc của mình.
“Vâng, đề Trần Hạo ở lại giúp cô làm uiệc đi ạ!” Phương Di nói, cứ như
Trần Hạo là đầy tớ của cô ta.
Trần Hạo không thể từ chối, đành phải bất đắc đĩ nán lại đây. Sau khi
họ đã rời đi, người phụ nữ bỗng cầm tay Trần Hạo, khiến Trần Hạo kinh
ngạc.
“Cô làm gì oậu ạ?” Trần Hạo vội hỏi.
“Chàng trai, mặc dù cô không biết cháu là m, nhưng cô thấu cháu rất quen
mắt, cháu có thể nói cho cô biết cháu đã lấu uiên ngọc bội nàu ở đâu không?”
Người phụ nữ vừa nói vừa giơ viên ngọc bội lên, đó chính là ngọc bội
của Tử Nguyệt có khắc chữ Mộng Hân.
Trần Hạo hơi hoảng sợ, nhưng vẫn nói: “ Thứ nàu là của em gái cháu, sao
ø âu ạ 2″
Người phụ nữ vội hỏi: “Tức là cô bé ấu là em gái cháu hả? Nó cờn sống
đúng không? Đúng không?” Người phụ nữ liên tục lắc vai Trần Hạo.
Trần Hạo øật đầu: “hiển nhiên rồi”
Người phụ nữ trực tiếp chảy nước mắt. Cho dù tỏ ra ngu ngốc thì Trần
Hạo vẫn có thể nhận thấy đang xảy ra chuyện øì, bởi vì cảm xúc của
người phụ nữ thật sự rất kích động. Hơn nữa tới bây giờ, Trân Hạo đã
hiếu tại sao ban đầu mới gặp người phụ nữ, cậu lại thấy bà ơi quen
quen. Trần Hạo bỗng nghĩ, mặc dù gương mặt của bà ấy đều đã bị hủy
hoại, nhưng ánh mắt và biểu cảm cực kỳ giống Tô Tử Nguyệt.
Chẳng lẽ..
“Cô ơi, chắc cô không phải là em họ của cô Hà kia đâu nhỉ?”
Trần Hạo đò hỏi.
“Cô… Là cô mà!“ Người phụ nữ vội lau nước mắt, che giấu nói.
Nhưng lúc này đã muộn rồi.
“Chữ Mộng Hân trên uiên nsọc này là cô đúng không? Cô chính là Phương
Mộng Hân?” Trần Hạo hỏi thằng.
“Phương… Phương Mộng Hân là ai? Cô không biết! Cô chưa từng nshe thấu
cái tên nàu bao giờ. Cháu nhầm người rồi.” người phụ nữ lắc đầu nguây
nguậy: “Cô chỉ là một người phụ nữ ở nông thôn, từ nhỏ đến lớn uẫn sống
ở đâu, cháu nhầm rồi. “
“Cháu sẽ không nhận nhầm, bởi uì Tử Nguyệt uới cô quá giống nhau, hai
người quả thực là một khuôn mẫu!“ Trần Hạo rất kích động. Cậu tốn biết
bao tâm tư đến Thục Xuyên để làm gì? Chẳng phải là vì tìm Phương
Mộng Hân sao? Nhưng Trần Hạo biết muốn tìm thấy Phương Mộng
Hân khó như lên trời, bởi vì xuất hiện mấy thế lực nhúng tay vào, ngay
cả manh mối duy nhất cũng đến từ nhà họ Phương. Trần Hạo không
biết nên làm øì thì lúc này, một người phụ nữ giống hệt Tô Tử Nguyệt
lại xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa còn kích động khi thấy ngọc bội
như thế này, còn cần giải thích nữa sao?
“Cháu nói con bé tên là Tử Nguyệt à? Nó giống cô lắm à?” Người phụ nữ
lại kích động hỏi.
“Vâng, uiên ngọc bội nà là cô ấu đưa cho cháu, cô ấu nằm nơ cũng Imuốn
tìm được mẹ mình. Bao nhiều năm qua cô ấu luôn lẻ loi một trình, ăn không
ngon mặc không ấm, lớn lên trons trại trẻ mồ côi.” Trần Hạo nói.
Người phụ nữ rơi nước mắt, vừa khóc vừa bất lực ngồi trên ghế.
“Cô còn không thừa nhận cô là Phương Mộng Hân sao?” Trần Hạo hỏi.
Cuối cùng người phụ nữ cũng che mặt gật đầu: “Chính là cô.” Sau đó bà
đứng bật dậy, kéo tay Trần Hạo: “Cô øan cháu, cháu cho cô gặp Tử Nguyệt
äi. Bất kể cháu thuộc phe nào, cô cũng đều đồng ú ãi theo cháu, chỉ cần cháu
cho cô gặp Tử Nguyệt.”
Cuối cùng Trần Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm. Tìm được Phương Mộng
Hân rồi.
“Cô ơi, cô tên tâm, cháu sẽ cho cô gặp Tử Nguyệt, lần nàu cháu cũng dẫn cô
ấu đến Thục Xuyên mà.” Trần Hạo cũng rất vui vẻ, đầu tiên là vì hoàn
thành nhiệm vụ, thứ hai là đã tìm được mẹ cho Tử Nguyệt.
“Tử Nguyệt cũng đến hả? Nó ở đâu?” Phương Mộng Hân hỏi.
“Cô ấu ñang ở trong biệt thự của cháu, cháu kêu cô ấu chờ tín tức” Trần Hạo
cũng cảm thấy Phương Mộng Hân rất thân thiết, lập tức nói: “Nhưng cô
Hân, cháu biết trước kia cô là mỹ nhân nối tiếng, có phải sau nầu cô đã gặp
chuuện sì không ạ?”
Phương Mộng Hân sờ mặt mình: “Cháu đang hỏi sương mặt của cô đúng
không?”
Trần Hạo gật đầu.
“Cô tự tau hủu diệt nó đấu. Cháu cũng biết, có rất nhiều người tìm cô, để có
thể tiếp tục ẩn náu, cô chỉ còn cách nàu thôi. Cho nên 20 năm trước, cô đã hủy
hoại khuôn mặt mình, sau đó đặt chân ở thôn Thanh Thủ. Trước kia cô 0uới
chị Hà uẫn phối hợp uới nhau, chỉ cần có người tìm được chị Hà, chị Hà sẽ
dùng cách nàu đề bỏ trốn, ha ha, không ai ngờ một người phụ nữ nông thôn
xấu xí lại chính là Phương Mộng Hân năm xưa! Nếu không phải thấu uiên
ngọc bộ! nàu, cháu cũng sẽ không nghĩ đó là cô đầu nhỉ” Phương Mộng Hân
nói.
“Vâng, cháu thật sự không nsờ. ”
“Khi thấu cô bé đi cùng cháu, cô suÚút nữa mất khống chế. Con bé tên là
Phương Kiển hả? Cơn gái của anh trai cô đúng không? Chắc chắn rồi! Trước
kia cô thường xuên bế con bé, lúc nàu cô suýt nữa mất khống chế, bởi 0ì cô
không muốn gặp lại cứ ai của nhà họ Phương. Mãi đến khi nhặt được uiên
ngọc bội nà, cô tmmới không kìm được nữa, cơn sát của cô, nsàU nào cô cũng
nhớ nhung nó. `
“Cô đã từng căm hận ông trời 0ô số lần uì đã bất công uới trình, nhưng bâu
giờ ông trời tốt uới cô quáú, con gái cô còn sống, còn đi tìm cô nữa.” Phương
Mộng Hân khóc nói, Trần Hạo rất hiệu cho tâm trạng của bà ấy.
“Đúng rồi chàng trai, tên cháu là gì? Cô nghe lúc nàu Phương Di kêu cháu,
tên cháu là Trần Hạo hả? Cháu là người nhà họ Trần ở Nam Dương à?”
Phương Mộng Hân hỏi.
“Cháu…” Trần Hạo không ngờ Phương Mộng Hân lại biết nhiều như
thế, không khỏi lưỡng lự.
“Chắc chắn là thế. Máu bau trực thăng oừn tồi là do cháu kêu tới đúng không?
Đâu là máu hộ 0uệ uệ tinh của nhà họ Trần chứ sì? Cháu thuộc đời thứ mấu
nhà họ Trần? Cháu biết Trần Bình An không?” Phương Mộng Hân liên tục
hỏi. Trần Hạo thật sự đầu hàng, xem ra mình thật sự không có bí mật
nào trước mặt bà ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!