Chương 393: Buổi đêm trăng thanh gió mát, là thời điểm thích hợp để giết người
Sau đó có mấy người thông thạo nhảy xuống xe,
nhanh chóng bắt Tô Tử Nguyệt lại hòng kéo cô vào trong xe.
Dì Hân đang đi bên kia đã bắt đầu cảnh giác khi
chiếc xe kia chạy tới gần cô, thấy vậy thì lập tức hối hả
chạy qua, hét lên: “Tử Nguyệt! Tử Nguyệt!”
Tô Tử Nguyệt cũng luôn giãy giụa, trong tình thế
cấp bách, cô cắn vào cánh tay người đàn ông kia một
cái thật mạnh.
“AI” Kẻ che mặt kia kêu đau thảm thiết, vô cùng
thô bạo mà đẩy Tô Tử Nguyệt ra.
Lực đầy của gã ta rất lớn khiến Tô Tử Nguyệt ngã
lăn xuống đất, đập đầu vào một chỗ lồi ra ở lề đường. Tô Tử Nguyệt ngất xỉu.
Phương Mộng Hân đã đuổi theo tới đây, thấy đám
người này muốn mang Tô Tử Nguyệt đi khỏi đây thì bà
ấy xông tới liều mạng. Nhưng suy cho cùng Phương
Mộng Hân chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, không thể
giằng co được với đám người cao to vạm vỡ này.
Trong lúc Phương Mộng Hân tuyệt vọng, bỗng
nhiên có một bóng người nhoáng qua, sau đó bà ấy
thấy tên bắt cóc cầm đầu run lên một cái rồi cứng đờ
người tại chỗ.
Một người thanh niên lạnh lùng chạy tới, bước
chân sải rộng như lướt trên mặt đất. Có mấy tên trộm
che mặt còn định ra tay nhưng hoàn toàn không phải
là đối thủ của người thanh niên ấy.
“Rút lui, mau rút lui!” Có người hô to.
Phương Mộng Hân vô cùng nôn nóng, bà dùng hết
sức mà nhào về phía kẻ đang ngồi kế bên ghế tài xế,
liều mạng xé mặt nạ của gã ra. Người nọ kinh hoảng
giật mình lên, vội vàng dùng hai tay che mặt mình,
rống tài xế mau lái xe rời khỏi đây.
Người thanh niên kia đang định đuổi theo nhưng
thấy Tô Tử Nguyệt bị thương rất nặng nên đành ở lại.
“Cám ơn cậu, thật sự rất cám ơn cậu!” Phương
Mộng Hân vừa ôm Tô Tử Nguyệt vừa cám ơn người
thanh niên kia.
Người thanh niên nói với vẻ vô cùng tự trách: “Dì
Hân, dì không cần cám ơn tôi đâu, tôi vốn được cậu
Hạo cử tới để bảo vệ cô Tô Tử Nguyệt mà. Đây là trách
nhiệm của tôi! Tôi không ngờ lại có kẻ dám bắt cóc
ngay giữa ban ngày ban mặt như vậy!”
Sắc mặt Tô Tử Nguyệt trắng xanh, cô đã bất tỉnh nhân sự.
Ở đằng xa, tiếng xe cứu thương đang dần đến gần.
Người thanh niên này không phải ai khác mà chính
là Địa Hổ. Hai anh em Thiên Long và Địa Hổ được phân
công nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho Trần Hạo. Nhưng
trước khi tới Thục Xuyên, Trần Hạo cảm thấy có Thiên
Long thôi là đủ rồi, cả hai anh em đều đi theo bảo vệ
mình thì có hơi không cần thiết nên đã dặn dò sớm Địa
Hổ rằng anh ta sẽ là người âm thầm bảo vệ Tô Tử Nguyệt.
Dù sao trước đó đã có rất nhiều lần người bên
cạnh Trần Hạo bị bắt cóc, Trần Hạo không thể không
cẩn thận đề phòng.
Có điều, bảo vệ Tô Tử Nguyệt thì bảo vệ nhưng
bình thường cũng chẳng có gì cả, thế nên Địa Hổ rất
rảnh rỗi. Nhưng không ngờ hôm nay anh ta xem
camera, nhìn thấy Tô Tử Nguyệt bị người ta theo dõi
nên vội vàng chạy tới, nhưng cuối cùng vẫn tới chậm một bước.
Trần Hạo đã được báo biết tin, lập tức chạy tới bệnh viện.
“Đã tra được ai làm chưa?”
Bây giờ Tô Tử Nguyệt vẫn còn đang trong trạng
thái hôn mê sâu, Trần Hạo tức giận đến mức cả người
đều run lên. Phương Mộng Hân thì khóc hết cả nước mất.
Thiên Long cũng đã tới đây, anh ta báo cáo với
Trần Hạo: “Tôi đã liên hệ để nhờđiều tra. Nhóm người kia không phải người ở
đây nên không có đầu mối gì. Cơ mà cậu Hạo , trong
đó có một người, tôi nghĩ cậu sẽ hứng thú lắm.”
Sau đó, anh ta đưa cho Trần Hạo xem tấm ảnh
chụp cảnh Phương Mộng Hân kéo mặt nạ của người
ngồi kế bên ghế tài xế trong camera.
Trần Hạo vừa nhìn thấy người này thì mi mắt hơi
giật lên một cái, kinh ngạc nói: “Long Chí Viễn? Sao lại
là anh ta?”
Mặc dù bức ảnh này không được rõ nét lắm nhưng
Trần Hạo vẫn chắc chắn được rằng người trong ảnh
chính là Long Chí Viễn. Dẫu sao thì suýt nữa anh đã bị
anh ta đánh bại rồi.
“Không sai, chính là anh ta. Theo như cuộc điều
tra của chúng ta, tầm mấy ngày trước anh ta đã tới
Thục Xuyên. Tuy trước đây cậu đúng là có thù oán với
Long Chí Viễn nhưng anh ta lại tốn sức tìm cách đuổi
theo cậu đến Thục Xuyên để báo thù, tôi thật sự
không hiểu!” Thiên Long cau mày nói.
“Âm!”
Trần Hạo nặng nề đấm một quyền vào tường.
Anh đứng ở ngoài cửa, nhìn Tô Tử Nguyệt vẫn còn đang
hôn mê trong phòng bệnh, tức giận nói:
Tôi không cần biết gã ta là ai, cũng không quan
tâm gã ta muốn làm gì, nhưng Tử Nguyệt đã làm sai
điều gì chứ, vì tôi mà em ấy suýt nữa mất mạng rồi!
Thiên Long, Địa Hổ, hẳn là Long Chí Viễn vẫn chưa đi
khỏi Thục Xuyên đâu, tôi yêu cầu hai người hợp tác với
Chu Hạo , nhất định phải bắt gã ta lại cho tôi! Không
cần biết các anh dùng cách gì, nhưng quyết không
được để gã ta cứ thể mà chạy khỏi Thục Xuyên!”
Thiên Long và Địa Hổ lập tức nhận chỉ thị: “Rõ!
Thưa cậu Hạo !”
Lúc này, tại một góc khá kín trong biệt thự.
“Nhanh nhanh nhanh, thu dọn đồ đạc nhanh lên!
Chúng ta sẽ chạy khỏi đây theo hai đường!”
Một tên tài xế hay đi với Long Chí Viễn khó hiểu
hỏi: “Ớ? Cậu Viễn, đi gấp thế sao? Không chào hỏi Tư
Đồ Dương một tiếng ạ?”
“Chào hỏi cái đầu ông, nếu còn nán lại nữa thì cho
dù chúng ta muốn đi cũng không đi được đâu! Nhanh
lên, sắp xếp cho lũ kia đi trước đã!” Long Chí Viễn vội
la lên.
Để thực hiện vụ bắt cóc ngày hôm nay, anh ta đã
lên kế hoạch với Tư Đồ Dương từ ba ngày trước. Bên
cạnh Trần Hạo chỉ có Tô Tử Nguyệt, hai người này
cũng khá thân thiết với nhau. Thế nên Long Chí Viễn
dự tính bắt cóc Tô Tử Nguyệt rồi dẫn Trần Hạo vào
tròng và giết chết anh. Thậm chí anh ta còn đã chuẩn
bị để đám cấp dưới này lấy mạng đổi mạng với Trần
Hạo .
Dù sao từ trước đến giờ Long Chí Viễn luôn ở phía
sau để khống chế mọi chuyện, không cần sợ cái gì cả.
Nhưng bây giờ thì mọi chuyện không được như trước
đây nữa, anh ta tin chắc rằng nếu Trần Hạo muốn
điều tra thì chẳng mấy chốc sẽ biết được anh ta là kẻ
chủ mưu thôi, sau đó nhất định sẽ cử người đi đuổi
giết mình.
Ban đầu kế hoạch của anh ta là mượn Tư Đồ
Dương để giết Trần Hạo, nhưng anh ta chỉ tính toán
theo như những gì mình được biết mà bỏ quên mất
Trần Hạo bây giờ đã phát triển năng lực phòng vệ đến
thế nào.
Long Chí Viễn rất nhạy cảm với tình thế, vội vàng
thu dọn đồ đạc.
“Cậu Viễn, đã sắp xếp xong rồi ạ. Theo lời dặn của
cậu, tôi đã tìm một chiếc việt dã tới rồi. Nhưng tôi tính
chặng đường sẽ đi thì phải mất cả buổi tối mới ra khỏi
Thục Xuyên được!”
“Được, vậy thì mau đi thôi! Còn nữa, cho người
tiếp ứng chúng ta đi!”
Sau khi nói xong, Long Chí Viễn xách vali của
mình, đeo kính râm rồi vội vã lên đường.
Không biết tại sao mà trên đường phố thành phố
Thục Đô hôm nay lại có vô số loại xe sang đang điên
cuồng lao đi. Nguyên một đoàn xe có hơn năm trăm
chiếc nối liền không dứt, lần lượt rẽ sang nhiều phương
hướng khác nhau.
“Trời ạ, gì thế này?”
“Nhìn hoành tráng ghê nhỉ?”
“Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi à?”
“Trên tỉ vi đâu có tin gì mới đâu, cơ mà sao lắm
siêu xe thế này? Người ngồi trên xe sẽ có thân phận gì
đây?”
Rất nhiều người đều khiếp sợ.
Lúc này, tại ngoại ô Thục Đô cũng có rất nhiều
người đang đi.
“Lạch phạch! Lạch phạch!”
Tiếng động cơ trên trời lớn dần, mọi người rối rít
ngẩng đầu lên xem.
“Thánh thần thiên địa ơi, sao nhiều máy bay trực
thăng thế này?”
“Mẹ cha, đây là tình huống gì đây?”
Những người đi đường đều đồng loạt giơ điện
thoại lên quay, ai nấy đều kinh ngạc đến độ không
khép miệng lại nổi.
Trước mắt họ là hàng dài những chiếc máy bay trực
thăng bay lên, sau đó lần lượt lại về phía nhiều hướng
khác nhau. Hơn ba mươi chiếc trực thăng đồng thời
bay lên, có thể tưởng tượng được cảnh tượng ấy sẽ
hùng vĩ nguy nga đến mức nào.
Lực lượng trên không và dưới đất cứ thế mà tìm
kiếm suốt một ngày mới xác định được mục tiêu. Và
bây giờ mục tiêu đã đến đường đi nối giữa Thụy An với
Thục Đô.
Giữa bầu trời đêm cao lồng lộng lúc này, tiếng gió
rít gào như tiếng khóc của ma quỷ đang nỉ non qua
cửa kính của chiếc xe mà Long Chí Viễn đang ngồi…