Chương 395: Bữa tiệc được tổ chức tại nhà họ Phương
Phương Mộng Hân là cô con gái có tương lai nhất
của ông cụ nhà họ Phương, hơn nữa năm đó Phương
Mộng Hân còn từng trở thành một trong hai người
được tin cậy nhất dòng họ, được trọng dụng hơn cả ba
của Phương Bảo Nhi, như vậy đủ để thấy lúc đó
Phương Mộng Hân thông thạo trí tuệ đến mức nào.
Vì vậy, cho dù không biết ba mình đã làm thế nào
để tra ra được tung tích của mình, nhưng Phương
Mộng Hân nhạy bén với tình hình vẫn chắc chắn được
những kẻ đã bắt cóc Tô Tử Nguyệt đi là người của ông ta.
“Cháu, dì hiểu người của nhà họ Phương, phe phái
trong nội bộ nhà đó phức tạp lắm. Nếu là người của ba
dì bắt đi thì chắc chắn ông ấy sẽ không làm khó Tử Nguyệt, nhưng nếu là những người khác trong nhà họ
Phương thì dì không chắc!” Phương Mộng Hân cười
khổ: “Ha ha, dì và ba của dì đã lạnh mặt nhau nhiều
năm, mặc dù ông ấy có hối hận nhưng tính tình của
ông ấy lại không hề thay đổi chút nào cả. Ông ấy làm
vậy là muốn tôi tới tận nhà nói xin lỗi với ông ấy sao?”
“Vậy… Dì Hân, tiếp theo chúng ta nên làm sao bây
giờ? Tử Nguyệt đang ở chỗ họ, cháu không yên tâm
được!” Trần Hạo lắc đầu và nói.
Dẫu sao Tô Tử Nguyệt là em gái họ của anh, cũng
được xem như người của nhà họ Trần. Ban đầu cũng là
anh đã dẫn Tử Nguyệt theo cùng, bây giờ Tử Nguyệt vì
anh mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao Trần
Hạo có thể để mặc.
Thiên Long và Địa Hổ đồng ý kiến: “Cậu Hạo , hay
là thế này, chúng ta xông thẳng vào nhà họ Phương để
cứu cô Tử Nguyệt ra đi!”
Phương Mộng Hân phản đối: “Không được! Thiên
Long, Địa Hổ, tôi biết anh em hai người rất giỏi, nhưng
xin lỗi tôi phải nói thẳng là hai cậu không phải đối thủ
của bốn vệ sĩ Tương Tây của ba tôi đâu. Hơn nữa nhà
họ Phương có nền tảng sánh bằng nhà họ Trần, chỉ
dựa vào chúng ta tôi thì không thể nói xông vào là
xông vào được đâu!”
Hai anh em Thiên Long và Địa Hổ cúi đầu. Địa Hổ
xấu hổ hỏi: “Vậy chẳng lẽ cứ mặc kệ cô Tử Nguyệt sao?”
Phương Mộng Hân đáp: “Dĩ nhiên không phải,
cũng không hẳn là không có cách. Ba ngày sau là sinh
nhật của ba tôi, theo như năm trước thì họ sẽ tổ chức
một buổi tiệc lớn vào ngày hôm đó, tất cả các doanh
nhân cũng như bạn bè qua lại với nhà họ Phương đều
sẽ tới tham gia! Có thể đây sẽ là cơ hội để chúng ta
cứu Tử Nguyệt!”
“Dì Hân, ý của dì là hôm đó chúng ta sẽ trà trộn
vào tiệc của nhà họ Phương rồi tạo một vụ hỗn loạn,
cứu Tử Nguyệt ra đúng không?” Trần Hạo hiểu ra ngay.
“Đúng rồi, vì bữa tiệc mỗi năm một lần do nhà họ
Phương tổ chức đều cần rất nhiều nhân viên làm chân
chạy vặt. Để giữ bí mật, phần lớn họ đều chọn nhân
viên và đầu bếp là người phía Bắc, thậm chí là nước
ngoài. Mà đây, chính là cơ hội của chúng ta!”
Trần Hạo gật đầu, đã hiểu ý của Phương Mộng
Hân. Khi ngày đó đến, anh sẽ dẫn Thiên Long, Địa Hổ
cùng với nhiều cao thủ khác trà trộn vào, sau đó bảo
Chu Hạo cử người tiếp ứng ở bên ngoài. Mặc dù bây
giờ thực lực của Trần Hạo còn lâu mới có thể đối chọi
lại với nhà họ Phương, nhưng gây ra một vụ hỗn loạn
vẫn không thành vấn đề, khi đó sẽ có thể lặng lẽ mang
Tử Nguyệt ra ngoài rồi.
“Dì Hân, chúng ta nên làm sao để lẫn vào những
nhân viên người nước ngoài này được?” Thiên Long hỏi.
“Thủ tục sàng lọc các nhân viên người nước ngoài
này vô cùng nghiêm khắc, họ sẽ tập trung các nhân
viên lại ở Thụy An, chúng ta phải nhanh chóng đến
Thụy An, sau đó tôi sẽ có cách để giúp các cậu lẫn
vào. Người của tôi có ở nhà họ Phương, tôi sẽ nhờ họ
hỏi thăm vị trí cụ thể của Tử Nguyệt!” Phương Mộng
Hân sắp xếp.
Trong lòng bà ấy vô cùng sốt ruột, lúc nào cũng lo
âu về Tử Nguyệt. Nhà họ Phương là một cái động không
đáy, một khi ngã vào thì không dễ thoát ra ngoài. Cũng
chính vì biết điều này nên cảm xúc của Phương Mộng
Hân đang rất kích động, may mà nhiều năm kinh
nghiệm đã giúp đầu óc của bà vẫn còn tỉnh táo.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng bí mật tại biệt
thự nhà họ Phương, vài thầy thuốc Đông y cung kính
báo cáo với ông cụ nhà họ Phương: “Ông chủ, cô
Tử Nguyệt vẫn không chịu uống thuốc, cũng không
chịu ăn gì, chúng tôi thật sự không khuyên cô ấy nổi!”
Năm nay Phương Bình Hạo đã sắp bảy mươi tuổi
tuổi. Giờ phút này, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của
ông ta có đôi phần lo âu.
“Chà, con bé Tử Nguyệt này, cứng đầu như mẹ nó.
À đúng rồi, không phải người giúp việc tên Hà của
Mộng Hân đã được Hoàng Uyên tìm về rồi sao, bảo cô
ta đi khuyên nó đi… Còn nữa, tuyệt đối không được
tiết lộ chuyện của Tử Nguyệt cho bất kì kẻ nào biết kể
cả Bảo Nhi, nếu không, tôi sẽ làm các ông chết
mà không có chỗ chôn, giờ thì ra ngoài đi!”
Các thầy thuốc Đông y sợ tới mức run rẩy cả
người, vội vàng đi ra ngoài.
Phương Bình Hạo chống gậy chậm rãi đứng lên.
Ông ta nhìn về bức tường bên cạnh, trong đầu không
ngừng chiếu lại những chuyện đã xảy ra trong mấy
năm qua. Đặc biệt là cảnh cắt đứt mối quan hệ ba con
với Phương Mộng Hân, cô con gái rượu mà ông ta
thương yêu nhất, và đuổi bà ấy ra khỏi nhà họ Phương
ngay trước mặt mọi người.
Mặc dù ban đầu Phương Bình Hạo tuân theo nội
quy trong gia tộc rất nghiêm khắc, nhưng vào ngày
đuổi Phương Mộng Hân đi, ông ta vẫn thấy rất hối hận.
Phương Bình Hạo dùng tất cả mọi cách để tìm
Phương Mộng Hân không phải là ông ta muốn ép
Mộng Hân về nhà, mà chỉ vì ông ta muốn biết rằng đứa
con yêu của mình còn sống. Chỉ cần biết Mộng Ân
sống thật tốt thôi là Phương Bình Hạo hài lòng rồi.
Nhưng đã nhiều năm thế rồi mà vẫn không có tin
tức gì. Bấy lâu nay Phương Bình Hạo luôn tu thân
dưỡng tính nên trông chỉ năm mươi tuổi trong khi tuổi
thật của ông ta là sáu mươi, bảy mươi, lúc này nhìn lại
già hơn cả những người làm lụng quanh năm suốt tháng.
Có lẽ, đây chính là sự trừng phạt dành cho
Phương Bình Hạo .
Ban đầu ông ta tưởng đến chết cũng không thể
gặp lại con gái. Nhưng ông trời có mắt, hôm qua Tư Đồ
Hằng bỗng nhiên báo cáo đã phát hiện ra một cô gái
giống hệt Mộng Hân. Thế lực của nhà họ Phương bao
phủ khắp nơi, muốn tìm hiểu tin tức gì thì quá đơn
giản, đương nhiên không khó để tìm ra nơi Phương
Mộng Hân và cháu ngoại gái là Tô Tử Nguyệt đang ở.
“Mộng Hân, ba biết con hận ba, nhưng ba ngày
sau là sinh nhật của ba, ba hi vọng con sẽ về thăm ba.”
Phương Bình Hạo lầm bẩm, hai mắt đã trở nên mù mịt.
Ở một bên khác, một người giúp việc nữ ôm một
cái hòm mỡ cửa tiến vào một căn phòng. Trong phòng,
một cô gái đang ngồi trên giường, vừa khóc vừa lau nước mắt.
Sau khi thấy cô gái ấy, toàn thân người giúp việc
đột nhiên run lên bần bật, cái hòm trong tay cũng rơi xuống đất.
“Ôi? Sao lại giống đến vậy!” Người giúp việc kích
động: “Thật sự giống bà ấy y đúc!”
Quả nhiên, sau khi thấy cô nữ sinh này, người giúp
việc lập tức nghĩ đến thiên kim của nhà họ Phương mà
mình từng theo phục vụ vào nhiều năm trước. Mà nữ
sinh này, chính là Tô Tử Nguyệt.
Thấy người giúp việc có đôi mắt hiền hòa này vừa
thấy mình đã rơi nước mắt, Tô Tử Nguyệt không khỏi lí
nhí hỏi: “Bà là?”
“Cô Tử Nguyệt, tôi là Hà, tôi là người giúp việc
riêng của bà Phương Mộng Hân!” Dì Hà vừa khóc vừa nói.
“Ớ? Phương Mộng Hân… Vậy dì ấy có phải mẹ của
tôi không?” Tô Tử Nguyệt vừa nghe đến ba từ “Phương
Mộng Hân” này thì lập tức trở nên kích động.
Dì Hà gật đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi trên má: “Cô
Tử Nguyệt, cô và bà Mộng Hân thật sự giống nhau như
đúc, bà ấy là mẹ của cô đó!”
“Thì ra dì ấy thật sự là mẹ của tôi! Dì Hà, vậy bây
giờ mẹ tôi đang ở đâu?” Tô Tử Nguyệt khóc lóc nói.
“Cô Tử Nguyệt, cô đừng vội, chuyện dài lắm, tôi
không thể kể hết ngay được. Nhưng xin cô yên tâm,
mẹ của cô cũng thường xuyên nhớ cô, bây gið ông
ngoại cô cũng không biết bà ấy đang ở đâu, khi nào có
cơ hội thì tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây để gặp mẹ cô!”
Dì Hà sờ đầu Tô Tử Nguyệt một cách gần gũi, nhìn
cô bằng ánh mắt đầy tình thương.
“Tại sao không cho chúng tôi vào, mở cửa ra cho
tôi!” Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có một giọng
nói vang lên…