Chương 399: Cô đến đây để làm gì?
“Nhưng mà Trần Vũ Thương không xuất hiện,
không phải là tượng trung cho việc hôn ước đó có thể
kết thúc như vậy được. Thật ra cho đến tận bây giờ,
Trần Đức Hải luôn thù địch nhà họ Phương, nhưng
cũng không cho người đến để hủy đi hôn ước đó. Chỉ
cần một ngày không hủy hôn ước, hôn ước đó sẽ tồn
tại mãi mãi! Mặc kệ người của nhà họ Trần đó chấp
nhận hay không!”
Phương Bất Đồng nói rằng.
Sau đó ông ta lại nhìn sang Tư Đề Hằng rồi nói
rằng: “Cậu Hằng, cậu hiểu được ý của tôi rồi chứ nhỉ?”
“Không thể ngờ được hai nhà họ Phương và họ
Trần lại có một đoạn quá khứ như vậy. Chỉ là cho đến
tận bây giờ nhà họ Trần vẫn đang đấu với chúng ta.
Ông à, tôi thấy đoạn hôn ước đó đã tự động kết thúc rồi chứ!”
Tư Đồ Hằng cảm thấy có chút không cam tâm.
“Tuy rằng Trần Đức Hải từng có một mâu thuẫn
rất lớn với Trần Vũ Thương, nhưng mà tôi nghĩ rằng có
cho ông ta mượn thêm mười cái gan cũng không dám
tự ý ra quyết định sửa đổi quy định do Trần Vũ Thương
đặt ra đấy!”
“Được, ông, xem như tôi chưa từng nhắc đến
chuyện này đi. Nhưng mà hai nhà họ Trần và nhà họ
Phương đã tranh đấu với nhau bao nhiêu năm nay rồi,
năm đó khi Phương Mộng hân biết được chuyện này
đã không biết hại cho các gia tộc của chúng ta chết
thương mất bao nhiêu người rồi. Chúng tôi sẽ mãi mãi
không bao giờ quên mối thù với nhà họ Trần đâu!”
Tư Đồ Hằng cảnh cáo một lời rồi trực tiếp rời đi rồi.
“Ông ta thật sự càng ngày càng không xem ai ra
gì rồi!”
Phương Bảo Nhi đó lạnh giọng nói rằng.
Nhưng mà sau đó cô ấy liền chạy đến xoa bóp cho
vai của ông nội cô ấy rồi nói: “Nhưng mà Tư Đồ Hằng
có biết công tâm kế đến mức nào cũng không lợi hại
bằng ông nội. Ông nội có thể bừa ra những việc như
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 399: C…đây để làm gì?
vậy để lừa gạt ông ta nữa, ha hai”
“Ha ha…” Phương Bất Đồng vỗ nhẹ mu bàn tay
của Phương Bảo Nhi: “Bảo Nhi, ông nội không có
lừa gạt ông ta, cháu thật sự có hôn ước với lại thiếu
chủ của nhà họ Trần đấy!”
“Hả?”
Phương Bảo Nhi chợt ngây ra rồi.
“Làm sao mà có thể được chứ? Ông nội ông
nghiêm túc đấy à?”
Phương Bảo Nhi không thể nào tưởng tượng
được rằng chuyện như vậy lại xảy ra ở trên người của
mình.
“Đương nhiên là thật rồi!”
“Nhưng mà ông nội, cháu không thể hiểu ra được,
nếu như có chuyện kết thân giữa nhà họ Trần với nhà
họ Phương như vậy từ trước rồi, tại sao lúc đó cô của
cháu quen với lại cậu hai của nhà họ Trần – Trần Bình
An lại gặp phải nhiều người phản đối như vậy chứ?”
Phương Bảo Nhi cảm thấy khó hiểu và hỏi rằng.
“Cô của cháu khác với cháu, thời cháu vừa sinh ra
là do Trần Vũ Thương nắm quyền, đợi đến khi cháu
một tuổi rồi thì chuyển sang là Trần Đức Hải nắm
quyền. Khi đó Trần Đức Hải phái cho Trần Bình An đến
nhà họ Phương của chúng ta trộm cắp một chí bảo gia
truyền của chúng ta. Một khi chúng ta mất đi thứ đó
thì cả nhà họ Phương của chúng ta cũng sẽ đối mặt
với phá sản và giải tán. Cho nên tên Trần Đức Hải đó
có ý đồ không tốt. Ông nội cũng không muốn mất đi
con gái và mất đi cả gia tộc này!”
“Hả? Đó là thứ gì?”
Phương Bảo Nhi kinh ngạc và khó hiểu nói.
“Bây giờ cháu vẫn chưa biết được! Đợi đến khi
cháu làm được đến mức như trước đó cô của cháu
làm, ông sẽ kể cho cháu nghe!”
Phương Bất Đồng cười và nói.
“Nhưng mà ông nội, vấn đề hôn ước của cháu đến
bây giờ vẫn còn phải giữ đó không?”
Phương Bảo Nhi hỏi ra câu hỏi mà cô ấy cảm
thấy lo lắng nhất.
“Nói thật đấy, ông nội cũng không biết nó có còn
được giữ không nữa. Hài! Đôi khi có rất nhiều chuyện
cũng rất bất lực đấy!”
“Nhưng mà ông nội, tại sao biết bao nhiêu năm rồi
vẫn không có thông tin gì của thiếu chủ của nhà họ
Trần đó vậy?
Phương Bảo Nhi hỏi.
“Thiếu chủ của nhà họ Trần , đương nhiên sẽ được
Trần Đức Hải nuôi nấng trong cơn nghèo khổ rồi, ông
ta để cho nó đi khắp ở trên thế gian này. Dù cho Trần
Đức hải đã yểm hộ nó ð nhiều phương diện rồi, nhưng
mà bấy nhiêu năm nay ông vẫn có thể điều tra được
một chút tin tức. Nếu như ông không đoán sai thì thiếu
gia nhà họ Trần trước đó rất nổi tiếng ðở thành phố
Kim Lăng đó chắc chắn sẽ có một mối liên hệ rất lớn
với lại thiếu chủ nhà họ Trần đó!”
“Thiếu chủ nhà họ Trần ở thành phố Kim Lăng?”
Phương Bảo Nhi kinh ngạc nói .
“Không sai, nhưng mỗi một lần ông phái người
khác đi điều tra bước tiếp theo thì Trần Đức Hải sẽ
đưa ra phản ứng ra lập tức, ông ta liền bao phủ mọi
thông tin liền quan đến tên thiếu chủ nhà họ Trần đó
và khiến cho ông không thể nào có cách nào để điều
tra kỹ lưỡng hơn nữa!”
Phương Bảo Nhi nghe đến đây.
Cô ấy đã hiểu ra rất nhiều chuyện rồi.
Thì ra cô ấy với lại thiếu gia nhà họ Trần ở thành
phố Kim Lăng đó còn có một hôn ước.
Hơ hơ, điều này khiến cho trong lòng của Phương
Bảo Nhi có một cảm giác không chân thật mãnh liệt
trồi lên.
Cô ấy ghét nhà họ Trần , ghét tất cả mọi người của
nhà họ Trần .
Bởi vì bọn họ đã hại chết cả ba mẹ của cô ấy.
Nhưng mà bây giờ, cô ấy lại cảm thấy như ông trời
đã trêu đùa cô ấy một phen rất dữ dội…
“Ông nội, vậy Trần Vũ Thương thì sao?”
Phương Bảo Nhi lại hỏi.
“Ông ta đã sống ẩn đi rồi, đã có tận hai mươi năm
không có xuất hiện cả rồi!”
“Chuyện của nhà họ Trần này khá phức tạp đấy,
không hề đơn giản hơn nhà họ Phương của chúng ta!”
Phương Bất Đồng giải thích nói.
Hai ông cháu bọn họ ở trong phòng sách nói một
hồi rất lâu rồi.
Trong chớp mắt, đại hội đã có không ít khách mời
đến tham dự rồi.
Ông hai của nhà họ Phương sẽ phụ trách tiếp đãi
ở bên ngoài.
“Ngài Tư Đồ, ngài đến sớm vậy à!”
Hầu như ai đến tham dự đều đến chào hỏi Tư Đồ
Hằng đó một tiếng.
Hiển nhiên trong mắt của mọi người là hai anh em
của nhà họ Phương này không hề sánh bằng được với
lại Tư Đồ Hằng.
“Hứ! ”
Còn ông hai đó chỉ nhìn chằm chằm tình cảnh
trước mắt và tức giận hất tay một cái.
Đột nhiên vào lúc này.
Có người hô to lên rằng: “Nhà họ Long
tặng một tô tượng phật bạch ngọc!”
“Hửm? Nhà họ Long của thành phố Hòa Bình?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Làm sao mà người nhà họ Long có thể đến tham
dự loại hoạt động này?
Tuy rằng nhà họ Phương với nhà họ Long cũng có
một chút tình cảm xã giao với nhau, nhà họ Long cũng
từng phụ thuộc vào nhà họ Phương. Nhưng đã bấy
nhiêu năm nay rồi, nơi đây đã sớm không có chuyện gì
của nhà họ Long nữa rồi.
Hôm nay là ngày mừng thọ của ông cụ, hầu hết
những người mời đến đều là đích hệ của nhà họ
Phương.
Còn nhà họ Long đó đã thuộc là ngoại hệ rồi.
Mọi người đều bàn tán xôn xao.
Ông hai với lại ông ba cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Nhà họ Long của thành phố Hòa Bình, hình như
chúng mình chưa từng mời qua nhỉ?”
Hai người đó kinh ngạc nói rằng.
“Hơ hơ, ông hai ông ba, nhà họ Long đến cùng với
lại nhà họ Tư Đồ của chúng ta đấy. Khi nhà họ Long
nghe thấy ông cụ mừng thọ, nhà họ Long đặc biệt phái
đại biểu đến đây, có thể thấy được ý tôn trọng của
người ta đến mức nào rồi!”
Lời nói lúc này của Tư Đồ Hằng đã có chút lạnh
lùng hơn rồi.
“Tư Đồ hằng, ông to gan lắm, ông mà cũng dám
dẫn theo khách mời đến nhà họ Phương của tôi sao?
Ông được xem là thứ gì?”
Đương nhiên là đến đây vì tình nghĩa của Tư Đồ
Hằng với lại đến đây vì tình nghĩa với ông cụ là hai
chuyện khác nhau hoàn toàn.
“Chú hai chú ba, hai chú đừng tức giận. Nếu như
đã đến được đây rồi thì đó đều là khách cả rồi, nhà họ
Tư Đồ cũng được xem là gia tộc phụ thuộc nhà họ
Phương của chúng ta. Người do ông ta mời đến với lại
người do nhà họ Phương của chúng ta mời đến thôi.
Đó đều là người nhà cả mà, đúng không chú Tư Đồ?”
Lúc này, Phương Bảo Nhi bước ra và mỉm cười
nói rằng.
“Ha ha ha, vẫn là cháu gái Bảo Nhi của tôi hiểu
chuyện, tôi thấy có một số người càng sống càng trở
về xưa rồi!”
“Ông!”
Ông hai ông ba đều tức giận vô cùng.
Và trong khi bọn họ nói chuyện, đại biểu của nhà
họ Long đã đến rồi.
“Hửm? Sao lại là một người con gái vậy?”
Mọi người đều kinh ngạc cả rồi, tổng cộng cả nhà
họ Long này có mười mấy người đến rồi, nhưng người
đi đầu đó là một người con gái tầm khoảng hai mươi
hai tuổi.
“Chắc rằng cô ấy là vị hôn thê của nhị thiếu gia
nhà họ Long chứ nhỉ?”
“Tôi cũng có tham gia bữa tiệc đính hôn của nhị
thiếu nhà họ Long!”
Lúc này có người nói.
Khi đó mọi người đều hiểu ra cả rồi.
Cũng đúng, với những tình cảnh như vậy, chắc
chắn nhị thiếu gia không thể tham dự được.
“Cô Dương Hạ, hoan nghênh cô!”
Tư Đồ Dương bọn họ đi lên trên đó nói với giọng
nói kính trọng.
“Chào cậu Dương, chào chú Hằng, chỉ có một
chút quà nhỏ, mong đừng khiển trách”
Người đến đây chính là Dương Hạ.
“Bùm!”
Đột nhiên truyền đến một tiếng vang của ly rượu
rơi xuống đất.
Trần Hạo cứ bận rộn chạy trước chạy sau ở trong
bữa tiệc này.
Khi nghe thấy người của nhà họ Long đến rồi, Trần
Hạo cũng ngây người ra luôn.
Và khi nhìn thấy người đứng đầu của nhà họ Long
đó đi vào, Trần Hạo lại càng kinh ngạc đến mức
không cầm vững cả khay đựng.
Dương Hạ, sao cô ta lại đến đây?