Chương 402: Người của gia tộc Trần tới.
Khi Tư Đồ Hoành vừa dứt lời thì đã có người dẫn
một cô gái đi vào đại sảnh.
Người nọ cúi đầu, không nói không rằng, nhưng
mà khuôn mặt tinh mỹ, đủ để khiến cho mọi người kinh
diễm đã nói lên tất cả.
“Quá giống, quả thực là giống nhau như đúc!”
“Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng Phương Mộng Hân
đã trở lại!”
“Chúng ta đều bị lừa rồi! Có thể là Phương lão gia
đã sớm biết nơi ở của Phương Mộng Hân, chỉ có gia
tộc phụ thuộc chúng ta là không biết gì cả thôi!”
Hiện trường bắt đầu bàn tán xôn xao.
Mà cô gái này không phải ai xa lạ, chính là Tử Nguyệt mà Trần Hạo đang tìm kiếm.
Lúc này sắc mặt của Tử Nguyệt rất khó coi, cô mới
vừa bị thương, cơ thể rất suy yếu, hiện tại lại bị lôi kéo
như vậy.
“Thật đúng là con gái của cô, thì ra ông nội đã tìm
được con gái của cô rồi!”
Phương Bảo Nhi như vừa bừng tỉnh đại ngộ.
“Tử Nguyệt!”
Phương Văn Đồng cũng lộ ra vẻ mặt căng thẳng.
Vốn dĩ sáng nay ông đã phái người âm thầm đưa
Tô Tử Nguyệt rời đi, nhưng ông không ngờ trong gia tộc
Phương lại có kẻ tiếp tay cho gia tộc Tư Đồ, vì vậy mà
Tử Nguyệt đã bị Tư Đồ Hoành bắt đi.
“Phương lão gia, hiện tại nhân chứng vật chứng
đều có đầy đủ, ngài còn gì để giải thích nữa hay
không? Phương Mộng Hân ở đâu? Mong Phương lão
gia mau chóng giao Phương Mộng Hân ra đây!”
Một đám người gia tộc phụ thuộc đều hùa nhau
làm ầm ï, tất cả đều phẫn nộ nhìn về phía Phương Văn
Đồng.
Lúc này Phương Văn Đồng không lời nào để nói,
sắc mặt ông căng chặt
Ông muốn cứu Tô Tử Nguyệt, nhưng mà khi đối
mặt với sự châm ngòi của gia tộc Tư Đồ, ông lại không
thể không cho các gia tộc phụ thuộc một công đạo.
Mà ngay khi ông ở thế khó xử vô cùng thì một âm
thanh vang lên ở phía sau mọi người.
“Các người cần gì khó xử gia tộc Phương, tôi ở
ngay đây!”
Theo sau là một người phụ nữ đang từ ngoài cửa
bước vào.
“Hửm?”
“Đây là ai? Tại sao bà ta lại vào đây được?”
“Má ơi! Xem khuôn mặt của bà ta, thật là xấu xí!”
“Không được! Nếu nhìn thêm một giây nào nữa thì
tôi sẽ sðn gai ốc cả người mất!”
Mọi người tức khắc xôn xao.
Vừa rồi ánh mắt của Dương Hạ vẫn luôn
dừng ở trên Tô Tử Nguyệt, cô cảm thấy Tô Tử Nguyệt rất
là quen mặt, nhưng nghĩ mãi không ra là đã gặp người
này ở đâu.
Lúc này nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ
mới tiến vào, Dương Hạ ghét bỏ mà quay mặt
sang chỗ khác.
Mà Phương Văn Đồng thì đột nhiên chấn động
mãnh liệt, bởi vì ông rất quen thuộc với thanh âm này,
ông đã chờ đợi âm thanh này hơn hai mươi năm rồi.
Nhưng mà người trước mặt khiến cho Phương Văn
Đồng khó có thể tin, đây chính là con gái của ông,
Mộng Hân với vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành đây
sao?
“Mộng Hân? Cô… Cô là Mộng Hân thật sao?”
Phương Văn Đồng dò hỏi, đôi tay ông trở nên run
rầy, cả người như sắp ngã.
Lão nhị lão tam kinh ngạc nhìn Phương Mộng Hân,
sau đó cả hai đi qua đỡ Phương Văn Đồng.
“Ba, cuối cùng thì sau hai mươi năm, Mộng Hân
cũng đã trở lại!”
Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của
Phương Mộng Hân.
“Em gái?”
Lão nhị và lão tam hoàn toàn ngốc, cả hai đưa mắt
nhìn nhau.
Ngay cả đám người Tư Đề Hoành cũng nhịn không
được hít hà một hơi.
“Thì ra người này thật sự là đại tiểu thư Phương
Mộng Hân! Trời ạ, chẳng trách gia tộc Phương tìm bà
ấy nhiều năm như vậy mà vẫn không có kết quả! Thì ra
Phương Mộng Hân xinh đẹp như hoa khiến cho vô số
người khuynh đảo đã biến thành dáng vẻ này!”
“Chứ còn gì nữa, cho dù là đụng mặt ở trên đường
thì cũng chưa chắc có người nhận ra được!”
Mọi người thổn thức.
“Tiểu thư, tại sao cô lại đi ra đây chứ?”
Người hầu Hà chạy về phía Phương Mộng Hân,
trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
“Vì để cứu Tử Nguyệt thì tôi không thể không xuất
hiện! Dì Hà, nhiều năm qua tôi cũng đã làm bà chịu
khổ nhiều rồi!”
Phương Mộng Hân xin lỗi.
Sau đó bà nhìn về phía con gái của mình, Tử Nguyệt, người cũng đang nhìn về bà với ánh mắt nghi ngờ.
“Tử Nguyệt, trước đó mẹ đã thương lượng với anh
trai con để lừa con, mẹ chính là mẹ của con!”
Phương Mộng Hân kéo tay của Tô Tử Nguyệt.
Mà Tô Tử Nguyệt thì rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao
trước kia cô nhìn thấy dì Phương thì đã cảm thấy bà ấy
rất thân thiết.
Thì ra bà chính là Phương Mộng Hân mà cô muốn
tìm, cũng chính là mẹ ruột của mình?
Tức khắc tâm tình của Tô Tử Nguyệt có chút phức
tạp, cô không biết lúc này mình nên gọi người phụ nữ
mình cảm thấy cực kì thân thiết này là mẹ hay là dì
Phương nữa!
“Tôi hiểu rồi! Khó trách chúng tôi vẫn luôn điều tra
mà không hề có được bất kỳ manh mối nào!”
Phương Bảo Nhi nói.
“Hừ, hôm nay cũng không phải là đại hội để các
người tìm người thân thất lạc! Phương Mộng Hân, nếu
bà đã xuất hiện thì hẳn là cũng nên công đạo cho
chúng tôi về việc năm đó đi chứ? Bà trốn suốt hai
mươi mấy năm trời, chúng tôi đã phải hao biết bao tâm
tư để tìm bà đấy!”
Tư Đồ Hoành lạnh lùng nói.
“Tư Đồ Hoành, tôi biết ông muốn làm gì, ông đừng
hòng lấy tôi áp chế gia tộc Phương. Cho dù có phân
chia thì phần sản nghiệp của tôi cũng không tới lượt
gia tộc phụ thuộc mấy người chấp chưởng! Được rồi,
nếu như ông nói muốn tìm tôi, vậy thì hiện tại tôi đã
xuất hiện rồi, tôi có thể đi cùng ông, mặc cho các
người xử trí!”
Phương Mộng Hân nói.
Tư Đồ Hoành nhất thời tức giận đến mức khuôn
mặt tái đi.
Cho dù lúc trước hắn từng theo đuổi Phương
Mộng Hân, nhưng cho tới hôm nay thì cái tình cảm
nam nữ kia đã hoàn toàn biến mất.
Nếu Phương Mộng Hân không ra còn tốt, hiện tại
bà ta xuất hiện, kế hoạch của hắn đều ngâm nước
nóng, trở nên vô dụng.
Cho dù là hắn giết Phương Mộng Hân thì cũng
không thể chiếm được những sản nghiệp kia, như vậy
thì còn có ích lợi gì nữa chứ?
Mấy năm nay, Tư Đồ Hoành vẫn luôn tìm kiếm
Phương Mộng Hân, mục đích là để giam lỏng bà ta.
Có điều hắn tìm mãi mà vẫn không thấy Phương
Mộng Hân đâu, trong lòng hắn, người này vẫn luôn là
một quả bom hẹn giờ.
Nhưng hắn không ngờ, quả bom này lại nổ mạnh
ngay ở thời điểm mấu chốt này.
Trong nháy mắt, mấy người Tư Đồ Hoành đã trở
nên trắng tay.
“Hừ, bà đừng mơ tưởng chúng tôi sẽ buông tha
bà, người đâu, mang bà ta đi!”
Mấy tên thủ lĩnh gia tộc phụ thuộc cũng thẹn quá
thành giận, cả đám gào thét ầm ï.
Phương Văn Đồng đang muốn ngăn trở thì lại
nghe thấy một âm thanh từ bên ngoài truyền vào.
“Lão gia, bên ngoài có người đưa một phần thọ lễ
tới!”
Lúc này một người nhìn như là quản gia chạy vào,
ông ta vừa thở hổn hển vừa thông báo, thần sắc có
chút khẩn trương.
“Hả?”
“Thọ lễ có giá trị liên thành!”
Quản gia hô to, hình như là bị dọa sợ rồi.
“Cái gì? Là do ai đưa tới?”
Người nên mời thì hôm nay Phương Văn Đồng
cũng đã mời hết rồi. Ông rất rõ ràng thực lực của
những gia tộc này, bọn họ còn đưa đủ năng lực để đưa
đại lễ giá trị liên thành tới đây.
Nói nữa, nếu là bình thường thì cũng không thể
làm quản gia dọa tới mức này.
Quản gia nuốt nước miếng, nói: “Người nọ nói bọn
họ và ngài là bạn bè cũ, anh ta đến từ gia tộc Trần”
“Cái gì? Gia tộc Trần?”
Bàn tay của Phương Văn Đồng run lên, quải
trượng rơi xuống đất.
Mà tất cả mọi người ở toàn trường cũng kinh ngạc
không thua kém gì.
Gia tộc Trần, phàm là gia tộc phụ thuộc
hoặc là người dòng dõi họ Phương thì không ai không
biết, đó là đại thế gia siêu cấp hiện tại
Cũng đúng là do gia tộc Trần mà vài thập niên nay
gia tộc Phương không dám ngẩng đầu.
Đó là sự tồn tại tuyệt đối.
Mà hiển nhiên là mọi người cũng biết ân oán giữa
hai nhà Trần Phương.
Lúc này Phương Bảo Nhi bước tới bên cạnh ông nội.
Người hại chết ba mẹ cô chính là gia tộc Trần.
Rốt cuộc thì bây giờ cô có thể gặp mặt kẻ thù thần
bí này sao?
Sắc mặt Tư Đồ Hoành hơi trắng bệch, xem ra hôm
nay mình chọn nhầm ngày để gây khó dễ cho gia tộc
Phương rồi. Hiện giờ gia tộc Trần tới đây, sân khấu đã
hoàn toàn bị bọn họ chiếm lĩnh.
Ngày thường mọi người đều nói rằng mình coi gia
tộc Trần là kẻ địch, nhưng nói thì nói chơi thôi, nào có
ai dám thật sự đối địch với gia tộc Trần đâu.
Chẳng sợ lúc trước gia tộc Trần hại bọn họ mất rất
nhiều người, nhưng ở trước mặt thực lực to lớn thì cái
chức thủ lĩnh gia tộc phụ thuộc như Tư Đồ Hoành
chẳng là gì, hắn thậm chí còn không dám phóng rắm
một cái.
Trần Hạo từ đầu tới giờ đều đứng ở một bên, lúc
này anh có chút mờ mịt.
Người nhà mình tới đây?
Đúng là anh có nói cho thuộc hạ vị trí của gia tộc
Phương, nhưng anh không ngð mục đích của gia tộc
Trần là tới đây?
Ai tới đây? Thành thật mà nói thì Trần Hạo có
chút tò mò.
Mà lúc này thì quản gia lại mờ miệng lần nữa:
“Người tới chính là thiếu chủ của gia tộc Trần, cậu
Trần !”