Chương 414: Em họ và mợ
Lúc ấy Dương Ngọc Bình đã cảm thấy Trần Cận
Đông rất kỳ quái và thần bí.
Bởi vì bà nhìn người này ăn mặc rách tung toé,
nhưng mà lại luôn có thể làm ra những việc mà người
ta không tưởng tượng tới.
Hơn nữa khi đó ba thoạt nhìn rất mềm yếu, người
khác đánh ông mắng ông thì ông cũng sẽ không nói cái gì.
Lúc ban đầu mẹ sinh ra đồng tình tâm với ba,
nhưng sau lại dần dần giống như Tô Đồng Hân vậy, bà
yêu ba rồi hai người ở bên nhau.
Nhưng lúc trước gia tộc Dương chính là một trong
bốn gia tộc đứng đầu ở Hòa Bình.
Phu nhân Thái, tức là bà ngoại Dương lại là loại
người trị gia đặc biệt nghiêm khắc, nếu không thì bà
cũng sẽ không làm cho gia tộc Dương lớn mạnh như
vậy sau khi ông ngoại qua đời.
Hơn nữa bà ngoại còn có một khuyết điểm khiến
cho mẹ oán giận.
Đó chính là quan niệm trọng nam khinh nữ rất nặng.
Ở gia tộc Dương, cho dù là đến bây giờ thì phụ nữ
trong gia tộc đều không được trọng dụng, chẳng sợ cô
ta có nỗ lực như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng phải
giao sản nghiệp có lợi nhất cho đàn ông trong gia tộc
trông giữ.
Dựa theo tình huống ngay lúc đó, mẹ khẳng định
là phải liên hôn với gia tộc khác, gả cho một vị công tử
nhà giàu đồng minh.
Rốt cuộc khi đó thì ba còn đang ẩn giấu, ông
không nói thì không ai biết ông là gia tộc Trần giàu số một.
Cho nên mẹ đào hôn, chạy thoát cùng với ba.
Đương nhiên, nếu như chỉ có mỗi chuyện này thôi
thì hai nhà còn không kết thù lớn tới như vậy.
Nguyên nhân là vì cậu năm, người đã giúp đỡ cho mẹ đào hôn.
Cậu năm từ nhỏ đã rất thương yêu em gái, đáng
tiếc cũng là bởi vì sự kiện đó, cậu năm đứng ra gánh
vác hết mọi chuyện, vì vậy mà cậu bị bà ngoại trừng
phạt, đuổi ra khỏi gia tộc.
Cho dù là một người phụ nữ với quan niệm truyền
thống mạnh mẽ thì cũng sẽ ưu tiên nam hơn nữ, điều
này cũng không hiếm thấy!
Chuyện này cũng khiến cho gia tộc đồng minh
chuẩn bị liên hôn thù hận.
Sau lại qua không bao lâu,
Chương trình giáo dục
nghèo dưỡng của ba kết thúc, ông chuẩn bị trở lại gia
tộc Dương, giúp cậu năm xả giận.
Nhưng mà khi tới nơi thì ông mới biết, cậu năm đã
bị người ta ám hại, trở thành người thực vật, đến bây
giờ còn nằm ở trên giường bệnh.
Hung thủ đúng là đồng minh trước kia của gia tộc
Dương, bọn họ cho rằng cậu năm làm gia tộc bọn họ mất mặt.
Cứ như vậy, bà ngoại trách tội mẹ, tuyên bố đoạn
tuyệt quan hệ mẹ con trên truyền thông.
Mà mẹ thì cho rằng bà ngoại quá mức nhẫn tâm,
đuổi anh năm đi mà không thèm quan tâm.
Dù sao thì bởi vì chuyện này mà hai mẹ con nảy
sinh mâu thuẫn.
“Sau lại thì thế nào?” Lúc này Trần Hạo mới biết
được, thì ra ba mẹ lúc trẻ còn trải qua sóng gió hơn cả mình!
“Sau lại thì mẹ và ba của con vẫn luôn âm thầm
chiếu cố cậu năm, nhưng mười năm trước thì bà ngoại
con đã tiếp cậu năm trở về gia tộc Dương!”
Nói đến đây, Dương Ngọc Bình đau lòng rơi nước mất.
“Cho nên con trai à, vì chuyện lần này thì con sẽ
phải đi tới gia tộc Dương một chuyến, chỉ cần bà ngoại
con có thể khuyên bảo gia tộc Mạc thì coi như là con
đã lập công rất lớn cho gia tộc Trần chúng ta!”
Trần Cận Đông nói.
“Vâng, con đã biết!”
Cho nên lúc trước ba mẹ cũng không có tới cửa
gia tộc Dương, mà là đi san bằng gia tộc đã ám hại cậu nam.
Cũng chính là vì chuyện này mà lúc trước bốn gia
tộc đứng đầu ở Hòa Bình đã trở thành ba gia tộc đứng đầu.
“Còn một chuyện, Trần Hạo , nếu lần này con tới
Hòa Bình thì có thể đi tìm em họ Ngọc Bích trước tiên.
Ngọc Bích là con gái của cậu năm, mẹ vẫn luôn âm
thầm giúp đỡ Ngọc Bích nhiều năm nay, nếu có con bé
trợ giúp thì hẳn là con sẽ thuận lợi hơn một chút. Tính
của bà ngoại con rất ương bướng, nhưng mà mẹ tin
tưởng với con thì bà ấy sẽ không quá quyết tuyệt!
Còn nữa, Trần Hạo , mẹ cảnh cáo con, vô luận
trước kia bà ngoại đối xử với mẹ như thế nào thì mẹ
cũng tuyệt đối không cho phép con có hành động bất
kính đối với bà ấy!”
Trần Hạo có thể nghe ra được, mẹ vẫn rất nhớ bà
ngoại, chẳng sợ hai mẹ con có thù hận lớn tới mức nào
thì chung quy cũng là người một nhà.
“Con hiểu rồi!”
Lúc này thì cửa phòng đẩy ra, Tuyết Lâm tiến vào.
“Ba mẹ, Trần Hạo , Tử nguyệt và thím hai đã tới!”
Nói xong cô nhìn thoáng qua Trần Hạo , sau đó đi xuống lầu.
“Trần Hạo , Tuyết Lâm là con bé mẹ nhìn từ nhỏ
đến lớn, tuyệt đối là một cô gái rất tốt. Con cần đối xử
với con bé tốt một chút, chờ sau này tìm một ngày
thích hợp ……”
Dương Ngọc Bình bắt đầu khuyên nhủ.
“Con biết rồi mà, nhưng mà hiện tại con không
nghĩ tới mấy chuyện này đâu mẹ!”
Trần Hạo biết mẹ muốn nói gì, kịp thời chặn lại
không cho bà dông dài.
“Được rồi, đừng nói mấy chuyện đó, trước mắt thì
nên xử lý chuyện này cho xong đã! Đúng rồi Trần Hạo ,
lần này con đi Hòa Bình thì cứ yên tâm lớn mật đi làm,
ba đã thông tri cho chú Phúc, từ nay về sau thì tất cả
sản nghiệp của gia tộc, bao gồm của chị
con đều sẽ do con chường quản!”
Ba ngày sau, tại một cửa ra sân bay Hòa Bình.
Có hai người đang đứng dựa vào chiếc Passat
màu đen.
Hai người đứng chðỡ trước cửa ra hấp dẫn rất nhiều
ánh mắt của người khác.
“Bây giờ là mấy giờ rồi, tại sao còn chưa tới nữa?
Hôm nay trời lại còn nóng như vậy, thật sự là phiền
phức quá đi! Vốn dĩ việc đã đủ nhiều rồi mà gið phải
đứng đợi người họ hàng ở xó xỉnh nào đó!”
Lúc này người phụ nữ trung niên nhìn đồng hồ
đeo tay liên tục, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Mẹ à, mẹ kiên nhẫn một chút đi, anh họ là lần
đầu tới đây, hơn nữa phi cơ đến trễ không phải là điều
bình thường sao?”
Cô gái trẻ mở miệng khuyên nhủ.
Khi nhận được điện thoại của cô nói rằng anh họ
muốn tới đây thì cô thật sự rất vui vẻ.
Cô biết, mấy năm nay cô và dượng vẫn luôn làm
việc ở nước ngoài, nhưng mà hai người họ vẫn luôn âm
thầm giúp đỡ mình, bao gồm việc tìm kiếm cho cô giáo
viên tốt nhất và trường học tốt nhất, vân vân… thật sự
là quá nhiều đếm không hết.
Một người là phụ nữ trung niên, ăn mặc trang
phục công sở, làn da được bảo dưỡng cực tốt.
Một người là cô gái trẻ, nhìn như chỉ vừa mới rời
ghế nhà trường không bao lâu, trên mặt còn mang
theo vài phần non nớt, nhưng nhan sắc tuyệt đổi có
thể nhìn ra sẽ là mỹ nhân trong tương lai.
Nhưng mà bởi vì một ít nguyên nhân mà cô không
thể đi thăm cô, dượng và anh chị họ.
“Hừ, làm bộ làm tịch, còn bày đặt đi phi cơ, đi ô tô
tới đây không phải được rồi? Thật là, tôi thật là thiếu
gia tộc Dương các người, ba của con thì như vậy, kết
quả đứa em gái không biết cố gắng của ba con cũng là
như thế này!”
“Hừ, nếu không phải bởi vì đứa em gái này chạy
trốn với tình nhân thì ba của con cũng sẽ không có kết
quả như hôm nay! Hơn nữa địa vị của hai mẹ con ta
trong gia tộc Dương cũng không phải là như hiện tại,
phải biết rằng, con chính là đại tiểu thư của gia tộc
Dương, ra cửa thì ít nhất cũng là quần là áo lụa, siêu xe
chạy thành hàng như đám chị em họ yêu diễm đê tiện
của con mới phải, đằng này thì sao? Mẹ con ta chỉ có
một chiếc Passat!”
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói.
“Mẹ, mấy năm nay cô vẫn luôn giúp đỡ bồi thường
nhà chúng ta, mẹ đâu phải không biết, làm gì phải nói
như vậy chứ?”
“Hơn nữa lần này là do con một hai đòi đi cho
bằng được, bà nội rõ ràng đã ra lệnh cấm, nếu ai dám
lui tới với người kia thì không chỉ đơn giản là bị đuổi ra
khỏi gia tộc Dương. Đến lúc đó, công tác của mẹ cũng
bị ném, ai da da, toàn là việc sốt ruột muốn chết!”
Nhìn thấy mẹ mình không kiên nhẫn, cô gái cũng
không nói gì thêm mà là chờ mong nhìn về phía cửa ra.
Không biết anh họ nhìn như thế nào, cô xinh đẹp
như vậy thì anh họ khẳng định cũng sẽ rất đẹp trai.
“Dương Ngọc Bích?”
Lúc này thì một người thanh niên kéo một rương
hành lý đi về phía bên này.
Nhìn tấm bảng ghi hai chữ Trần Hạo mà cô gái
cầm trong tay, thanh niên mỉm cười hỏi.
Mà cô gái thì sao, lúc này cô nàng đang cắn môi
gật đầu, ngây ngốc nhìn người con trai cực kỳ thanh tú
trước mắt mình.
“Anh là Trần Hạo sao?” Cô ngọt ngào cười.
“Đúng vậy, chính là tôi!”