Chương 424: Tôi muốn mua mười bộ
Mai Sương kéo Tần Nhã đi thẳng lên lầu ba.
“Quần áo ở lầu ba đắt lắm, cậu xác định muốn
mua ở đây!” Tần Nhã cười nói.
Cả trung tâm thương mại này không có gì là rẻ cả,
đặc biệt là quần áo hàng hiệu, nhưng quần áo ở lầu ba, giá cả đắt còn hơn cả đắt.
Nơi này, là thiên đường của tất cả cô gái. Dù có
mua hay không, đa số các cô gái đã đi dạo quen mặt ở
đây rồi.
“Lên xem chơi thôi cũng được mà, nếu có thích gì
đó, dù tớ có kiểm nén đi chăng nữa, cũng không thoát
khỏi thứ ma lực này!” Mai Sương cười nói.
Sau đó hai người đi dạo vòng quanh lầu ba.
Lúc này, hai người cùng đi vào một cửa hàng nổi
bật nhất.
“Wow, Tần Nhã, bộ đồ này đẹp quá đi mất! Tớ
muốn mặc thử, he he!”
Mai Sương cầm lấy một chiếc váy liền thân, hớn
hở nói.
Háo hức đem vào phòng thử đồ.
Còn Tần Nhã lúc này, nhìn thấy bên cạnh có một
cửa hàng dành chon nam giới. Quần áo trong cửa hàngđó rất ngầu rất sành điều
Bỗng nhiên nhớ đến phong cách ăn mặc của Trần
Minh, anh chỉ thích mặc những bộ quần áo đơn giản thoải mái.
Thế là cô liền nảy ý, đi lựa cho Trần Hạo vài món
đồ mà cô gái nào nhìn cũng thấy thích.
Thừa dịp Mai Sương đang đi thử đồ, cô nói với Mai
Sương một tiếng, nói mình sẽ đi vòng quanh xem sao.
Mai Sương vừa thay đồ xong, cô đến trước gương
xoay sang trái rồi xoay sang phải, rất thích thú ngắm
nhìn mình trong gương.
“Chào chị, bộ đồ này rất hợp với chị, chị mua nhé,
bộ váy này cũng chính là mẫu mới nhất của năm nay,
hai ngày trước mới chính thức đưa ra thị trường, hơn
nữa bây giờ ở cửa hàng chúng em đang có hoạt động
giảm giá đối với sản phẩm mới chị ạ!” Cô nhân viên
đến gần, giới thiệu sơ lược về hoạt động giảm giá lần này.
“Ha ha, được đấy, được đấy, tôi đã có tìm hiểu
trên trang web Minecraff rồi, à nhỉ, có một bộ màu tím
mà đúng không? Tôi có thể mặc thử được không, tôi
thích chiếc màu tím ấy!”
“Chị ơi thật ngại quá, bộ màu tím đang có khách
mặc thử rồi ạ, bởi vì đã bán hết rồi, nên màu tím chỉ
còn một bộ duy nhất kia mà thôi!”
““Hả?” Mai Sương tiếc nuối nói.
Nói thật, mình xinh đẹp thế này, nếu được mặc
thêm chiếc váy màu tím nữa, nhất định người nào thấy cũng sẽ phải trầm trồ.
Lúc này, cửa một phòng thử đồ khác được mở ra,
một cô gái mặc chiếc váy liền thân màu tím đó đi đến
khu chờ dành cho khách.
Mai Sương dõi theo, đúng thực cô rất thích bộ
màu tím đó, thế là cô đi theo cô gái kia.
“Bộ này rất hợp với em”
Trên ghế sofa của khu chờ, một người đàn ông
đang ngồi đó.
“Không được đâu anh, đắt…… đắt quá, em cũng
đâu cần thiết mặc một chiếc váy đắt thế này? Anh nhìn
thử mà xem, một chiếc váy liền thân thôi mà hơn hai
trăm triệu, thôi mình đừng tới trung tâm
thương mại mua đồ nữa chứ!” Cô gái ấy nói.
Người đàn ông lắc đầu cười khổ.
“Trần Hạo ? Thì ra là mọi người?”
Bỗng nhiên, bên tai vang lên một thanh âm.
Trần Hạo ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ khi
nào, sau lưng Ngọc Bích lại xuất hiện thêm một Mai
Sương.
Xém chút dọa Trần Hạo nhảy dựng lên.
“Ha ha ha, vậy là quá tốt rồi, vừa hay, tôi nhìn
trúng cái váy màu tím này, hai người không mua nổi,
thì đưa đây tôi mua! Phục vụ, không cần thử, gói lại
cho tôi luôn đi, họ không mua nổi!”
Mai Sương nhìn thấy Trần Hạo liền an tâm.
Chuyện ngày hôm qua, mặc dù Trần Hạo rất
khiến người khác kinh ngạc. Nhưng mà, Mai Sương
nghĩ, nói không chừng Trần Hạo vì muốn giữ thể diện,
nên cố ý giả vờ, thậm chí quần áo chắc cũng là đi thuê
mà có.
Dù sao Mai Sương còn lâu mới tin Trần Hạo thật
sự có thể mua được bộ này.
“Vâng, thưa chị!” Cô nhân viên xem xét tình hình,
thấy Mai Sương từ trên xuống dưới toàn là hàng hiệu.
Mà bộ đồ Ngọc Bích đang mặc, là một bộ đồ trên cả tầm thường
Còn người đàn ông kia, ngay cả tên của thương
hiệu cũng đọc không ra.
Cho nên, cô nhân viên tự nhủ bộ này Mai Sương
có khả năng mua được.
“Chờ chút, ai nói chúng tôi mua không nổi?” Trần Hạo cười lạnh hỏi.
“Anh?” Mai Sương tỏ vẻ xem thường.
Sau đó lật giá lên xem, chính cô cũng bị giá cả làm
cho giật nảy mình.
“Trời má, ba trăm triệu?” Mai Sương kinh ngạc.
Với cái giá này, đúng thực nằm ngoài dự liệu của
cô. Bây giờ cô chỉ có tầm hai trăm năm chục triệu.
“Sao thế? Ba trăm triệu, cô chê đắt à?” Trần Hạo
bỗng nhiên nhìn Mai Sương cưỡi nói.
Hôm qua, cái cô Mai Sương này, vừa chế giễu vừa
trào phúng anh.
Mối thù này nhỏ nhặt này, hôm nay Trần Hạo
muốn so đo tới cùng. Nên anh mới nói câu này coi như chơi cô.
“Cái đệt, bà đây mà mua không nổi cái váy cơ á?”
Mai Sương thầm nghĩ trong lòng, sao có thể để tên
nghèo kiết xác này chế giễu mình được.
“Được thôi, nhưng mà nhân viên, lát nữa tôi muốn
mua thêm một bộ nữa, cho nên bộ này, cứ để lại cho
tôi mới phải!” Trần Hạo cười nói.
Cô nhân viên nghe vậy vừa mừng vừa sợ.
“Khoác lác, cậu mua được một bộ là quá lắm rồi!
Hừ, nhân viên, nếu anh ta mua được hai bộ, tôi sẽ mua ba bộ, nói tóm lại anh ta mua bao nhiêu, tôi sẽ mua nhiều hơn anh ta một bội!”
Mai Sương so kè với Trần Hạo .
“Mẹ, đến đây xem chút đi!”
Cũng ngay lúc này, một đám tầm năm cô gái thấy
náo nhiệt nên vây đến xem.
Hai cô gái trẻ, và ba người phụ nữ.
Hiển nhiên, nhìn phong thái ăn mặc của họ, khẳng
định họ có khả năng mua được quần áo ở đây, họ vừa
lại gần đã có một nhân viên bán hàng khác chạy đến nghênh đón.
“Bà Quỳnh Như, cô Dương, thực sự là các vị sao?
Hoan nghênh hoan nghênh, cửa tiệm chúng tôi vừa về đủ các loại quần áo mẫu mã mới nhất, không biết các vị có cần tôi giúp gì không ạ!”
“Không cần, chúng tôi tự đi xem là được!” Bà
Quỳnh Như từ chối.
Đúng lúc này, một cô gái điên cuồng túm chặt
quần áo của mình.
“Mẹ! Bác gái, thím Ba, mọi người nhìn thử xem,
đây là ai mà nhìn quen vậy nhỉ?”
Cô ta chỉ tay về phía Trần Hạo và Dương Tiểu Bối .
“Hửm? Là Trần Hạo thật đấy à, Dương Tiểu Bối
cũng ở đây nữa sao? Ha ha!” Bà Quỳnh Như cất giọng mỉa mai.
Không tệ nhỉ, Bà Quỳnh Như lại chính là mợ Cả
của Trần Hạo . Còn hai người phụ nữ trung niên còn lại
chính là mợ Hai và mợ Ba của Trần Hạo .
Còn hai cô gái kia, chính là hai cô em gái họ của Trần Hạo .
Tất nhiên, cửa hàng này là cửa hàng cao quý và
sang trọng nhất trong trung tâm thương mai này, người
đến đây ai nấy đều có máu mặt.
Trần Hạo và Dương Tiểu Bối ở đây, tất nhiên sẽ
khiến bà Quỳnh Như cảm thấy không lọt mắt.
“Trần Hạo , anh đừng đùa tôi chứ, không mua nổi
thì thôi đi!” Mai Sương tức không chịu được.
Bởi vì Trần Hạo vừa rồi còn nói sẽ mua cho Dương
Ngọc Bích mười bộ quần áo.
Ngay cả cô nhân viên bán hàng còn muốn mắng
Trần Hạo .
“Cô nhân viên này vừa mới tới của hàng này làm
việc đúng không, sao lại dây dưa với khách hàng lâu
vậy chứ?” Ngay lúc này, một giọng nói chế giễu vang lên.
Trần Hạo và Dương Tiểu Bối cùng quay đầu nhìn lại.
Chủ nhân của giọng nói này chính là mợ Cả của họ.
“Hừ, chắc gì một bộ quần áo ở đây đã mua nổi
đâu mà, đi thông báo với quản lý của mấy người một
tiếng đi, đừng để dạng người ất a ất ưỡn nào cũng vào được, hạ thấp tính chất của cửa hàng!”
Quỳnh Như liếc mắt nhìn Trần Hạo và Dương Tiểu Bối, không chút khách khí nói.
“Bác Cả, bác nói chuyện kiểu gì vậy ạ?” Dương Tiểu Bối cả giận.
“Còn nói chuyện thế nào được? Tôi muốn nói
chuyện kiểu chẳng lẽ phải đợi con nít dạy bảo hay sao,
Dương Tiểu Bối tôi hỏi cô, một tháng lương của cô bao
nhiêu tiền? Còn dám chạy tới đây mua quần áo? Có
được mấy đồng bạc, ấy vậy mà lại không gắn sức nuôi
bố nuôi mẹ? Tự nhủ lại xem có đứa con gái như cô bố
mẹ cô cũng tổn thọ lắm. Hơn nữa, buổi cơm trưa hôm
nay, tôi nói gì cô quên hết rồi sao?” Quỳnh Như châm
chọc không chừa một ai.
“Đúng vậy đấy Ngọc Bích à, con gái thích chưng diện
điều này thím hiểu được, nhưng mà muốn chưng muốn
diện cũng phải nhìn lại hoàn cảnh của bản thân chứ,
cháu tự nhủ lại hoàn cảnh gia đình nhà cháu xem, vậy
mà còn dám tới cửa hàng này, đã vậy còn thư quần áo
của người ta, lỡ tay làm hỏng, cháu định đền người ta
như thế nào bây giờ?”
“Đúng thực lài”
Mấy đứa em họ cũng nhao nhao hùa vào.
Nói đến đây, Ngọc Bích bị chọc tức sắp khóc tới nơi.
Mấy cô nhân viên bán hàng cũng chẳng thua kém,
nhìn Dương Tiểu Bối và Trần Hạo bằng ánh mắt khinh
thường triệt để: “Hừ, ra vẻ ta đây giàu có lắm! Hại
chúng mình bị khách quý mắng!”
“Ôi ôi ôi, rốt cuộc là hai người có mua không? Nếu
không mua hay không mua nổi gì đó, thì đừng có mà
bày đặt mặc thử đồ của chúng tôi?”
Mấy cô nhân viên bán hàng gið này phút này lên
giọng như mấy bà thím đanh đá chanh chua.