Chương 439: Toàn trường chấn động
“Vẫn còn phần quà lớn?”
Đến ngay cả khách quý ở đây, giờ phút này cũng
đều rất mong chờ.
Bởi vì chị em nhà họ Trần này, quả thật không khỏi
quá mạnh mẽ!
“Phần quà lớn thứ ba, chỉ sợ phải để chị dâu của
em tặng cho em”
Tiếp đó, Trần Hiểu nhìn về phía sau.
Đó là nhìn ra chỗ cửa, đi theo sau một đám tùy
tùng.
Một cô gái thản nhiên phóng khoáng đi vào.
Cô gái xinh đẹp hơn người, khí chất thanh tao nhã
nhặn, dưỡng như làm cho bầu không khí đều có phần
ngưng đọng.
Cô gái này đẹp quái
Tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên.
“Chị dâu của em?”
Ngọc Bích cũng cảm thấy ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Nhìn về phía anh họ Trần Hạo .
Người tới, tất nhiên chính là Trần Lâm, chị Lâm.
Trần Hạo cúi đầu không nói gì, chuyện này, nhất
thời sẽ không thể giải thích rõ ràng lắm!”
“Xin chào bà ngoại!”
Mà sau khi Trần Hiểu bước tới, đứng ở bên cạnh
Trần Hạo , cũng hơi hơi cúi đầu cười với bà cụ.
Bà cụ cười không khép miệng.
Liên tục gật đầu.
“Cô gái ưu tú như vậy, là vợ của cháu ngoại ta,
thật tốt, thật tốt!”
Bà cụ liên tục gật đầu.
Sống hơn phân nửa cuộc đời, đây là lần đầu tiên
bà cụ cảm nhận được cảm giác vinh quang và kiêu
ngạo tột đỉnh mà người thân mang lại cho bà.
“Em gái Ngọc Bích , đây là món quà chị cùng anh họ
của em tặng cho em”
Chị Hiểu nhìn Ngọc Bích mỉm cưỡi.
Liền nhìn thấy tùy tùng, mang lại đây một hợp đồng.
Ngọc Bích chớp mắt nhìn.
“Ngọc Bích , bắt đầu từ hôm nay, em sẽ là chủ tịch
của tập đoàn Tín Phong, đồng thời, kiêm nhiệm chức
tổng giám đốc công ty con của nhà họ Trần ở phương Bắc!”
Chị Hiểumỉm cười.
“Hả?”
Ngọc Bích ngốc ngây ngẩn cả người.
Bà cụ cũng trợn tròn mắt.
“Tập đoàn Tín Phong vậy mà cũng là của nhà họ
Trần ? Mà sau này Ngọc Bích , chính là chủ tịch của tập
đoàn Tín Phong?”
Phải biết rằng, không nói đến công ty con phương
Bắc của nhà họ Trần gì đó, chỉ cần một cái tập đoàn
Tín Phong, là có thể muốn đánh muốn giết cả ba gia tộc lớn!
Mà Ngọc Bích , sẽ là chủ tịch của Tập đoàn Tín Phong?
Toàn bộ mọi người có mặt, đều há hốc mồm, khó
có thể tin một cảnh tượng trước mắt.
Trong lòng Quách Như càng giống như đánh đổ
một bình gia vị ngọt – chua – cay – mặn – đắng, không
biết mùi vị.
“Này! Ngọc Bích !”
Đám người Mỹ Mỹ chính là điên cuồng đong đưa
cánh tay Ngọc Bích .
Chả trách rằng, vì sao mấy người tổng giám đốc
Trương tự nhiên tới làm sinh nhật cho Ngọc Bích , hơn
nữa còn muốn Ngọc Bích suy xét nhiều hơn trong việc
kinh doanh.
Hóa ra là do đây.
Cậu lớn họ Trần đã sớm có ý tưởng, muốn đưa tập
đoàn Tín Phong cho Ngọc Bích !
Bà cụ cũng hưng phấn không thôi.
Đầu tiên là hai chị em Trần Hiểuvà Trần Hạo đã
giúp mình giải vây nhà họ Long ngày hôm nay.
Hiện tại, lại tặng nhiều quà lớn như vậy, bà cụ vừa
cảm kích lại vừa xúc động.
Đồng thời trong lòng, cũng có một cảm giác khác.
Mà lúc này, mắt thấy việc tặng quà đã kết thúc.
Trần Hiểumới đưa mắt nhìn về phía Long Thiếu Lôi
đang đứng ở một bên không dám nhúc nhích.
“Hôm nay tâm trạng bà đây tốt, sẽ không hành hạ
cậu, Tiểu Lôi à, tôi cũng hoài nghi, không phải cậu đã
quên cái đức hạnh năm đó của cậu và ba cậu ở Kim Lăng rồi đấy chứ?”
Trần Hiểu lạnh lùng nói.
“Chị Hiểu, không quên!”
Long Thiếu Lôi gật đầu liên tục.
Năm đó, những người liên quan bị Trần Hiểu đá ra
khỏi Kim Lăng giống như chó, đúng là Long Thiếu Lôi
và ba của anh ta, hai người đương sự trực tiếp.
“Không quên thì tốt rồi, nhớ kỹ, sau này nhìn thấy
nhà họ Dương, tránh xa chút, đừng trách tôi không
nhắc nhở cậu trước! Cút đi!”
Trần Hiểu nói.
“Vâng, chị Hiểu!”
Long Thiếu Lôi chuẩn bị rời đi.
“Quay lại! Tôi nói là cút đi!”
Trần Hạo lại nói.
Hai má Long Thiếu Lôi giật giật một hồi.
Đây là muốn lặp lại chuyện xảy ra năm đó một lần nữa.
Nhưng mà, hiện tại Long Thiếu Lôi, thở lớn một
chút cũng không dám thở.
Mẹ nó, Dương Ngọc Bích nhà họ Dương, vậy mà có
chống lưng đằng sau như vậy.
Không có biện pháp, Long Thiếu Lôi chỉ đành phải
quỳ rạp trên mặt đất, thật sự lăn ra ngoài!
Sau khi tiệc khánh công kết thúc.
Đám người Quách Như và mợ hai, rất lâu cũng
không thể phản ứng lại.
Vừa rồi mấy bà ta cũng muốn đến lấy lòng Trần Hiểu.
Vừa mới đến, ánh mắt lạnh lùng của Trần Hiểu, làm
cho mấy bà ta ngay cả lời nói lấy lòng cũng không thốt
ra khỏi miệng.
Mà Dương Ngọc Bích , lại một bước trở thành người
nổi bật trong đám đông!
Đến ban đêm.
Nhà họ Dương, trong phòng của bà cụ.
“Hóa ra, Trần Cận Đông vậy mà có thế lực khổng
lồ như vậy!”
Nghe xong một số lời giới thiệu sơ lược của Trần
Hạo.
Trên mặt bà cụ mang theo một vẻ đau thương.
“Bà ngoại, ân oán năm đó, đã qua rồi cũng để cho
nó qua đi, chủ yếu chính là, hiện tại một nhà chúng ta
có cơ hội sum vầy!”
Trần Hạo nói.
“Cho qua? Ha ha, năm đó bà đối xử quá đáng với
Ngọc Bình như thế, lại làm hại bố của Ngọc Bích thành
dáng vẻ như vậy, Ngọc Bình có tình cảm sâu sắc nhất
với anh năm của nó, Ngọc Bình nhất định hận bà, hận
người mẹ này của nó!”
Bà cụ nước mắt tuôn rơi nói.
“Đâu có, mấy năm nay thật ra mẹ cháu vẫn luôn
nhớ bà, có thể bà không biết, mẹ cháu còn từng thăm
hỏi bà rất nhiều lần, hàng năm đều đến!”
Trần Hiểu nói.
Bà cụ vừa nghe thấy lời này, liền ngẩng đầu lên.
Trong lòng quả thật vô cùng xúc động.
Cũng là khoảng thời gian bản thân còn trẻ trước
kia bởi vì bảo thủ truyền thống mà cảm thấy hối hận
không thôi.
Nếu không phải vậy, gia đình hòa thuận, thật đúng
là tốt đẹp biết bao, cũng sẽ không có chuyện nhà họ
Long tới cửa ngày hôm nay.
“Còn nữa bà nội, cô vẫn luôn nhớ đến ba cháu, tìm
cho ba cháu rất nhiều bác sĩ, còn tài trợ Ngọc Bích học xong!”
Ngọc Bích nói thêm.
“Tài trợ Ngọc Bích đi học?”
Mà bà cụ vừa nghe, nước mắt lại tuôn rơi.
Đúng vậy, cháu gái ruột của chính mình, đường
đường là cô chủ lớn nhà họ Dương, tình cảnh khó khăn
đến nỗi ngay cả sách cũng không có để đọc, bản thân
chính là bà nội của nó lại không có chút nào hiểu rõ!
Hồ dữ không ăn thịt con!
Bà cụ hồi tưởng cả cuộc đời, bản thân chỉ đuổi
theo danh lợi, lại hoàn toàn quên mất ấm lạnh thân
tình!
“Bà thật sự có lỗi với Ngọc Bình, với ba cháu, với
Ngọc Bích , càng có lỗi với hai chị em Trần Hiểu, Trần
Hạo các cháu, haizz!”
Đêm nay, gia đình một nhà tán gẫu cho đến khuya.
Cùng lúc, có người vui thì cũng có người buồn.
Choang!
“Rượu, đem rượu cho tôi!”
Bên trong quán bar, một bình rượu theo tiếng
vang mà vỡ vụn.
Một thanh niên say như chết, lớn tiếng kêu.
“Cậu Dương, cậu đã uống nhiều lắm rồi, cũng
không thể uống nữa! Về nhà đi!”
Một nữ quản lý quán bar khuyên nhủ.
“Chát!”
Dương Diệp nâng tay tát một cái: “Mẹ nó, ngay cả
cô cũng khinh thường tôi? Được lắm, hiện tại người
nào cũng đều có thể khinh thường tôi, đem rượu cho tôi!”
Cậu ta quát.
Nữ quản lý bụm mặt, oán hận liếc nhìn Dương
Diệp.
Sau đó liền đi lấy rượu.
Thời điểm cầm rượu trở lại.
Có mấy người ngăn cản cô ta.
“Ngài…… Ngài là cậu Long?”
Nữ quản lý ngoài ý muốn nói.
“Đưa cho tôi, không có sự căn dặn của tôi, không
ai có thể tiến vào!”
Cậu Long cầm nâng bình rượu lên.
Tự nhiên có một tên thuộc hạ lấy ra một xấp tiền
ném cho nữ quản lý.
“Vâng vâng vâng!”
Nữ quản lý khẩn trương gật đầu không ngừng.
“Cậu lớn họ Dương, rượu của cậu!”
Đám người cậu Long mang rượu đi vào.
Dương Diệp đang muốn cầm lấy.
Lập tức nheo mắt nhìn thấy, “Tại sao lại là anh?”
“Ha ha, loại tình cảnh bây giờ, cũng chỉ có tôi mới
có thể đến xem cậu! Cậu xem nhìn cậu bây giờ, đường
đường là cậu Dương, vậy mà dáng vẻ lại sa sút như vậy! ”
Long Thiếu Lôi cười lạnh nói.
“Hừ, xin chào? Anh đặc biệt ở nhà họ Dương
chúng tôi, không phải bò ra ngoài giống như con chó
hay sao? Ha ha ha hai”
Dương Diệp cười to.