Chương 441 Mất tích rồi
“Trên công trường này, có người nào đâu? Không
phải anh nói bác gái đang ở đây sao!”
Khi Dương Ngọc Bích đến mới nhìn thấy toàn bộ
công trường trống rỗng.
Đúng vậy, bởi vì một khoảng thời gian trước đó,
khoản vay của bác trai xảy ra vấn đề nghiêm trọng và
việc khái phá công trường này đã bị dừng lại.
Nhưng nghỉ lễ bàn giao hôm nay chính là ở đây.
Thật không ngờ, một bóng người cũng không
thấy.
“Bác gái sao? Hừ, bác gái của cô đang ở bên
trong đợi cô!”
Còn Dương Diệp, lúc nãy vẻ mặt vẫn còn đang
khóc lóc, sắc mặt đã thay đổi rồi.
Lạnh lùng nhìn Dương Ngọc Bích .
“Dương Diệp, ý của anh là?”
Dương Ngọc Bích cũng cảm thấy chuyện này có gì
đó không ổn.
“Không có ý gì cả, cô đã đến đây rồi, thì theo tôi
đi vào đi!”
Dương Diệp đột nhiên mở khóa cửa xe.
Dương Ngọc Bích cau mày, nhàn nhạt nói: “Vậy
được, đã không có chuyện gì, tôi sẽ gọi cho chú Sinh
và nói với chú ấy là không sao!”
Nhưng ngay khi cô ấy lấy điện thoại ra, Dương
Diệp đã giật ngay.
Và lúc này, một nhóm người đã chạy ra từ khu vực
toà bị nhà bỏ hoang và bao vây toàn bộ chiếc xe.
“Xuống xe đi, em gái ngoan của anh!”
Dương Diệp cười lạnh nói.
“Dương Diệp, anh lừa tôi sao, anh kết hợp với bác
trai cùng nhau nói dối tôi sao? Dương Diệp, anh biết
anh đang làm cái gì không?”
Dương Ngọc Bích nói.
“Chuyện đến nước này, tôi không nghĩ được nhiều
như vậy. Tài sản của gia tộc tuyệt đối không thể rơi vào
người phụ nữ tỉ tiện như cô, tuyệt đối không thể!”
Dương Diệp rống lên.
“Cô biết không, từ khi còn nhỏ, tôi đã cố gắng hết
sức để làm hài lòng bà nội. Để làm hài lòng bà, tôi đã
vắt óc suy nghĩ. Tôi khó khăn lắm mới có được tất cả
mọi thứ như ngày hôm nay. Theo mưu kế ban đầu, tôi
sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc. Sản nghiệp của
gia đình cũng sẽ do tôi và bố tôi quản lý! ”
“Cô biết không, điều mà tôi chờ đợi chính là ngày
này, tôi muốn trở thành người thừa kế trẻ tuổi nhất của
gia tộc! Nhưng là Dương Ngọc Bích cô, đã khiến cho tất
cả nỗ lực và mộng tường của tôi đều tan thành mây
khói!”
“Cô có biết không!!!”
Dương Diệp có chút cuồng loạn.
Rốt cuộc trong lòng anh ta cũng biết rõ, hành
động của mình bây giờ điên cuồng đến như thế nào.
Tuy nhiên, vì tương lai của mình, anh ta không có
lựa chọn nào khác.
Anh ta và mẹ đều không có cách nào khác.
Nhà họ Dương không có hy vọng được thừa kế.
Hơn nữa lại còn đắc tội đến thế lực to lớn của nhà
họ Trần và Dương Ngọc Bích .
Cuộc sống tương lai của của gia đình mình sẽ như
thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
“Dương Ngọc Bích , tôi không thể để cho cô có bất
kỳ cơ hội nào để báo thù chúng tôi, tôi nghĩ thôi cũng
không muốn nghĩ tới!”
Dương Diệp lại rống lên.
Dương Ngọc Bích cũng lo lắng, đôi mắt của cô ấy đã ngân lệ.
Cô ấy không phải sợ hãi.
Mà là không ngờ được cuộc tranh giành trong gia
tộc mà cô ấy lo lắng nhất vẫn xảy ra, hơn nữa lại theo
kiểu điên rồ này.
“Tôi nói sẽ trả thù các anh khi nào?”
Dương Ngọc Bích nói.
“Đừng đạo đức giả nữa Dương Ngọc Bích , cô hiện
tại đã có tất cả, nhà chúng tôi cái gì cũng không có!
Đây không phải là trả thù sao?”
“Nhưng bây gið đã khác. Sau khi xử lý cô xong,
chúng tôi trở về sẽ lại lần nữa quản lý nhà họ Dương.
Chỉ cần vứt bỏ cái gai là cô, chúng tôi mới có thể yên
tâm. Tôi không có cách nào khác!”
Sau đó, Dương Diệp mở cửa xe, kéo Dương Tiểu
Bối ra ngoài.
“Đổi chỗ và trông coi thật tốt cho tôi!”
Dương Diệp ra lệnh nói.
“Dương Diệp, anh đừng vui mừng quá sớm. Anh
tưởng rằng bắt tôi đi thì anh sẽ được kế thừa gia tộc
sao? Bà nội và anh họ còn chưa về, đợi đến khi họ trở
về anh sẽ phải hối hận, hơn nữa chú Sinh cũng đang
trên đường đến đây. Anh tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ!
Dương Ngọc Bích nói.
“Tôi suy nghĩ quá kỹ rồi, chú Sinh sao? Hừ, cô nghĩ
ông ta sẽ tới sao? Không thể nào, lão già này, tôi tự
nhiên sẽ có cách để ông ta câm miệng!”
“Nếu không xảy ra sự cố gì thì mẹ tôi cũng đang
nói chuyện với chú Sinh rồi, hừ hừ, rốt cuộc đứa cháu
gái kia mà chú Sinh yêu thương đang đọc sách ở nhà
trẻ trong tòa nhà của nhà họ Dương chúng tôi!”
“Vì vậy Dương Ngọc Bích , cô chịu thua đi!”
Dương Diệp dứt khoát nói.
Ngay sau đó, một chiếc điện thoại di động của
đàn em đổ chuông.
“Cậu Dương, là điện thoại của anh Long!”
Thuộc hạ nói.
“Các anh rốt cuộc lại nương nhờ nhà họ Long sao?
Dương Diệp, anh hoàn toàn bị điên rồi! Bác gái bác trai
cũng điên rồi!”
Dương Ngọc Bích không thể nào tin được nói.
“Mang cô ấy đi cho tôi!”
Dương Diệp không kiên nhẫn vẫy tay.
Sau đó, điện thoại đã được kết nối.
“Anh Long, mọi chuyện của tôi bên đây đã sắp
xếp xong xuôi hết rồi, đừng quên, lời hứa của anh với tôi!”
“Yên tâm đi anh Dương, tôi sẽ làm như vậy!”
Nhà họ Dương tiếp theo đây, dường như đã trở lại
trạng bình thường.
Những người trong nhà họ Dương cũng không biết
Ngọc Bích rốt cuộc là bận chuyện gì, cả ngày nay đều
không gặp cô ấy.
Đặc biệt là gia đình mợ hai muốn mời Ngọc Bích và
Quách Thái Phượng dùng bữa, kết quả là không tìm
được ai.
Mẹ cô ấy, Quách Thái Phượng cũng không biết.
chú Sinh còn không biết Ngọc Bích đã đi đâu.
“Này, sớm biết vậy trước đây đã đối xử với Tiểu Bích tốt hơn, nhưng bây giờ thì tốt rồi. Mối quan hệ
căng thẳng như vậy, không có cách nào xoa dịu được!”
Mợ hai bước ra khỏi văn phòng với vẻ bất lực.
Lắc đầu thở dài.
Thoáng chốc, thời gian một ngày đã trôi qua.
Ngày hôm sau, gia đình mợ hai đã đến đợi từ sớm,
nhưng đợi gần cả buổi sáng, cũng không nhìn thấy
Ngọc Bích đến.
“Mẹ, con nghĩ chúng ta không nên chờ đợi như
vậy nữa. Dương Ngọc Bích bây gið đã không còn như
trước kia. Là người đứng đầu khu vực phía bắc, làm
sao có thể coi trọng chúng ta!”
Dương Nghiên bất mãn nói đột nhiên bật dậy, Dương Nghiên
trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn có lòng
đố ky, ghen ghét, nỗi hận không thể hình dung nổi.
Cần phải biết, bản thân là con gái, tìm được một
người đàn ông giàu có để gả đã tốt lắm rồi.
Hơn nữa, với tư cách là nhà lãnh đạo của một khu
vực.
Đây là một người chị tuyệt vời!
Nhưng những thứ đáng ghen tị này muốn ghen tị
cũng không được, Dương Nghiên hiện tại đang nghĩ,
nếu nịnh bợ được Ngọc Bích , nói không chừng bản thân
lại còn có thể làm chị hai, như vậy thì sự xinh đẹp sẽ
được tăng lên.
“Hãy kiên nhẫn một chút, Ngọc Bích đã khác trước
rất nhiều!”
Mợ hai nói.
Lúc này, nhìn thấy Quách Thái Phượng vội vàng
đến.
“Ù, em năm, buổi sáng, sao không thấy Ngọc Bích đi
cùng em đến?”
Mợ hai hỏi.
Quách Thái Phượng sốt ruột nói: “Tôi còn muốn
hỏi các chị? Ngọc Bích không đi làm sao?”
“Chúng tôi đã đợi gần cả tiếng đồng hồ, đến cả
cái bóng còn không thấy!”
Dương Nghiên nói.
“Vậy thì thật kỳ lạ. Kể từ hôm qua, tôi đã không
thể liên lạc được với Ngọc Bích . A Sinh cũng không gặp
nó. Chị nói xem nó có thể đi đâu? Hơn nữa, cho dù có
đi đâu, cũng không thể tắt điện thoại chứ?”
Quách Thái Phượng nói.
Mợ hai và Dương Nghiên nhìn nhau.
Sau đó nói: “Ngọc Bích không phải đã xảy ra chuyện
gì rồi chứ? Tới bây giờ còn khoá máy?”
Quách Thái Phượng không có ý kiến gì, lo lắng gật
đầu: “đúng vậy, luôn tắt máy!”
“Ây da, vậy thì phải làm sao đây?”
Mợ hai cũng không có cách gì.
Nhưng mà vẫn an ủi nói: “Em Năm, em cũng đừng
lo lắng quá, Ngọc Bích có bản lĩnh lớn như vậy, sẽ không
có chuyện gì đâu, chúng ta cứ chờ đợi đi! Nếu thật sự
không được, lại suy nghĩ cách giải quyết!”
Quách Thái Phượng gật đầu với vẻ mặt thấp thỏm.
Ngày hôm sau lại trôi qua nhanh chóng.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư … mãi cho đến ngày thứ
bảy!
“Phía bên kia nói như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!