Chương 507
Người thanh niên đó chính là Trần Hạo.
Còn cô gái này, đúng là Thanh Ngọc, người đi bên
cạnh Trần Hạo.
Ngay sau đó, Thanh Ngọc khóc lớn, chạy sang
chỗ Trần Hạo.
Còn Trần Hạo, nhìn thấy Thanh Ngọc bị liên lụy
chịu đau khổ. Trong lòng anh không khỏi đau lòng.
“Thanh Ngọc, cô chịu khổ rồi. Đừng sợ, tôi về rồi đây!”
Trần Hạo nói xong, kéo cô lên máy bay.
Thanh Ngọc kéo cánh tay của Trần Hạo không
chịu buông.
Nhưng không biết vì sao, nửa năm không gặp,
Thanh Ngọc ngày nhớ đêm mong. Nhưng lần này gặp
Trần Hạo lại cho cô một cảm giác kỳ lạ.
Nhưng bây gið cô không kịp suy nghĩ nhiều.
“Anh Trần , Văn Hải trở về rồi. Hôm nay bọn họ đã
bắt Trương Long, Trương Hổ, tổng giám đốc Sơn đi,
còn cướp đoạt tài sản của chúng ta. Mấy người Thanh
Lan cũng bị đưa đi rồi. Những cái này là những văn
kiện về những sản nghiệp cuối cùng của chúng ta!”
Thanh Ngọc cầm túi văn kiện, cô liều mạng muốn
bảo vệ tài sản cho Trần Hạo.
“Vừa nãy tôi đã bảo bác Hùng đi điều tra. Tôi đã
biết chuyện rồi, là do tôi không tốt, tôi đã biến mất nửa
năm trời!”
Trần Hạo lau nước mắt cho cô.
“Mẹ nó, hóa ra là ông chủ của Thiên Thành, đừng
có mà ở đó tôi tôi em em nữa. Anh trở về rồi thì vừa
hay, thu thập hết một lượt luôn, để cho tổng giám đốc
Hải đỡ phải ra tay!”
Lúc này, một tên cao to lực lưỡng sắng giọng nói.
Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời.
Phụt!
Người bên cạnh Trần Hạo đã ra tay.
Còn người đàn ông lực lưỡng đó, hai mắt trợn to.
Sau đó, đầu của hắn cứ thế rơi xuống.
“AI”
Thanh Ngọc thấy vậy, sợ đến mức vội vàng che miệng lại.
Còn Văn Đào, hoảng hốt sợ hãi đứng lên.
Đám người kia cho người khác một cảm giác rất
khủng bố, hơn nữa thân thủ còn cực mạnh.
Văn Đào anh ta, căn bản không phải là đối thủ.
“Trần …Tổng giám đốc Trần , trong đây có chút
hiểu lầm, tôi thấy, tôi nên gọi ba tôi đến thì hơn, để anh
trực tiếp nói chuyện với ông ấy!”
Văn Đào phản ứng cực nhanh.
“Dù sao thì tôi cũng chỉ làm việc cho ba tôi thôi,
anh giết tôi cũng vô dụng. Tôi có thể thay cho giấy
thông báo, để ba tôi nói chuyện trực tiếp với anh một lần!”
Anh ta lại nói.
Nhưng mà, Trần Hạo vẫn chưa trả lời.
Anh ta càng nghĩ càng kinh hãi.
Bất thình lình bụp một tiếng quỳ xuống.
“Tổng giám đốc Trần , tha cho tôi!”
Gi ð phút này, Văn Đào hoảng lắm rồi, điên cuồng
nuốt nước bọt.
Trần Hạo chậm rì rì rót một ly rượu vang: “Vừa
nãy tôi còn đang nghĩ, gặp ba cậu thì có phải là tôi nên
chuẩn bị một món quà gặp mặt không nhỉ. Tôi thấy cậu
có mấy tên đàn em có mang theo máy quay thì bỗng
nhiên có linh cảm!”
Trần Hạo nói.
“Tổng giám đốc Trần , linh…linh cảm gì?”
Lúc đầu mang mấy cái máy quay này theo là để
chuyên quay những video này. Văn Đào anh ta có một
sở thích biến thái đó là mỗi lần làm xong đều sẽ quay
lại làm kỷ niệm.
Cho nên mấy tên đàn em có thói quen mang theo
máy quay.
Anh ta càng nghĩ càng kinh hãi.
Bất thình lình bụp một tiếng quỳ xuống.
“Tổng giám đốc Trần , tha cho tôi!”
“Tôi muốn cậu phối hợp với tôi quay một video
ngắn cho ba cậu xem, làm quà gặp mặt!”
“Tất nhiên là tôi nguyện ý phối hợp. Tôi làm được
a, tổng giám đốc Trần !”
Văn Đào nhanh chóng nói.
Trần Hạo đưa mắt ra hiệu với một tên đàn em.
Sau đó, lấy hộp dầu từ trong cabin ra.
Còn Văn Đào, hình như đã biết bọn họ muốn làm gì.
“Đừng giết tôi, tổng giám đốc Trần !”
Anh ta đứng lên định chạy. Vèo!
Một cục đá ném trúng ngực, một dòng máu tươi
đã chảy ra.
Văn Đào nằm trên mặt đất, cả người run rầy.
Còn thuộc hạ của anh ta đứng bên cạnh không
dám nhúc nhích.
Cứ thế nhìn anh ta bị tưới dầu lên khắp người.
“Nhắm mắt vào Thanh Ngọc!”
Trần Hạo che mắt Thanh Ngọc, đồng thời nói với
thuộc hạ: “Châm lửa cho cậu ta đi!”
MAIH
Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp
khu rừng…
“Văn Hải ở đâu?”
Trước tiên quay trở về biệt thự, để cho Thanh
Ngọc nằm xuống nghỉ ngơi.
Trần Hạo hỏi bác Hùng.
“Vừa mới điều tra được, bây giờ ông ta ở Hải
Dương tổ chức tiệc rượu trong khách sạn. Ông ta có
mời rất nhiều người có máu mặt trong thành phố Hải
Dương, để những người đó đón gió tẩy trần cho ông
ta! Mặc dù mấy người Trương Long,Trương Hổ, Thẩm
Quốc Sơn đã bị tra tấn nhưng trước mắt chưa có nguy
hiểm đến tính mạng.”
“Còn biết được, nửa năm nay Văn Hải đã tới nước
nào đó trong khu vực Đông Nam Á học nghệ, đúng là
đã luyện được một thân bản lĩnh giỏi!”
Bác Hùng vừa nói vừa cười khổ.
“Ừ, nên là phải giải quyết dứt điểm, nếu không sau
này có thể sẽ sinh ra rắc rối.”
“Bác Hùng, bác ở lại giúp tôi chăm Thanh Ngọc,
tôi đi cứu bọn họ về!”
Trần Hạo nói.
“Nhưng Thiếu điện chủ, bây giờ cậu vẫn chưa
uống linh huyết, tâm tính chưa ổn định…Tôi sợ…”
Bác Hùng lo lắng nói.
Nếu vừa mới ra ngoài đã giết chóc, ông lo cậu
Trần sẽ trở nên càng lãnh đạm.
“Tôi kiểm chế được!”
Ban đêm, Trần Hạo dẫn theo hơn ba mươi người
ra ngoài.
Gi ð phút này, khách sạn ở Hải Dương.
Đêm càng ngày càng muộn.
Thời tiết đột nhiên lạnh lẽo, hơi tê buốt.
“Con bé này chạy lung lung gì vậy, mẹ ra ngoài tìm
mà cũng không tìm thấy con. Hôm nay tổng giám đốc
Hải đã trở về rồi, hơn nữa bây giờ Hải Dương còn xảy
ra chuyện lớn như vậy, con phải cẩn thận hơn!”
Cửa nhà hàng.
Hai cô gái đang tranh cãi ầm ï.
Người nhỏ thì khoảng hơn hai mươi tuổi, tinh xảo
xinh đẹp.
Người lớn thì khoảng trên dưới hai mươi tư tuổi,
thành thục gợi cảm, hơi có một chút mỹ cảm.
Lúc này, cô gái lớn hơn một chút thì đang sửa
sang lại sợi tóc của mình: “Đi, theo chị về!”
“Ai ya được rồi, em tự về được mài! Chị đi trước đi,
em ra đây cái rồi quay về!”
Cô gái nói.
“Được, đừng lừa chị, lát nữa mau về!”
Lúc này cô gái mới lo lắng rời đi.
Rõ ràng là cô gái đang không vui, nhặt một cục đá
trên mặt đất thỉnh thoảng ném ra xung quanh.
Có thể là cảm thấy vô vị rồi, cô liền quệt miệng đi
vào.
Lúc đi vào đại sảnh, xuyên qua tấm gương trên
tường, cô nhìn thấy có một nhóm người đang đi từ cửa vào.
Mà người đi đầu nháy mắt làm cho cô gái ngạc nhiên.
“Hả? Đó không phải là….2”
Nửa năm không gặp, cô vui mừng quay đầu, đang
định chào hỏi.
“Các anh định làm gì?”
Ö cửa có rất nhiều bảo vệ của tập đoàn Văn Hải,
giờ phút này đang dè chừng nhìn bọn họ, tất cả đều
xông lên.
Nhưng, nhóm người kia lại thẳng tay động thủ.
Gọn gàng dứt khoát, trực tiếp bẻ gãy tay của bảo
vệ tập đoàn Văn Hải.
Nhân viên phục vụ ở đại sảnh sợ đến mức hét ầm
Cô gái cũng mặt trắng bệch, sợ đến nỗi chạy lên
Sau khi đi lên vẫn chưa bình tĩnh được.
“Nào, mau ngồi xuống đi!”
Cô đi tới bên cạnh người nhà, cực kỳ sợ hãi.
“Haizzz, tổng giám đốc Hải vừa trở về, Hải Dương
lại sắp trở giời. Nhà họ Trần chúng ta cũng phải nắm
chặt cơ hội này, hai chị em con theo mẹ, xinh đẹp như
này đợi lát nữa cậu Đào quay lại, phải thể hiện cho tốt!
Nếu mà được cậu Đào coi trọng thì nhà họ Trần chúng
ta có thể lên như diều gặp gió đó!”
Chính xác, ba mẹ con này chính là Tô Hồng cùng
với chị em Trần Kim Thắng.
Hơn nửa năm rồi, Trần Kim Thắng nhìn có vẻ chín
chắn, chững chạc hơn trước kia rất nhiều.
Bây gið cô ta nhìn em mình thì thấy cảm xúc của
cô bất thường.
Cô hơi lo lắng hỏi: “Kim Hương, em sao vậy? Sao
mặt lại tái nhợt như vậy?”
Trần Kim Hương nuốt một ngụm nước miếng: “Vừa
nãy em ở tầng dưới, ở tầng dưới…hình như nhìn thấy
anh ấy!”
“Anh ấy? Là ai cơ?”
Tô Hồng hỏi.