Chương 810: Tần gia phụ tử
“Bùm!”
Trần Ca một chưởng bay ra.
Một luồng năng lượng chân chính bộc phát ra một làn sóng năng lượng mạnh mẽ lập tức đánh bay hai thị vệ của Trấn Phi.
Tại chỗ chết bất đắc kỳ tử .
Một chiêu!
Vẻn vẹn chỉ cần một chiêu mà thôi!
Nhìn thấy cảnh này, cảm giác sợ hãi trong lòng của Tần Vũ Phi thẳng tắp dâng lên, hắn biết Trần Hạo trước mặt cực kỳ qua khủng, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
“Ngươi. . Ngươi đừng tới đây, ta nói cho ngươi biết, ngươi dám làm gì ta, Tần gia sẽ không bỏ qua ngươi!” Tần Vũ Phi lúc này toàn thân run lên, liên tục lùi về phía sau, nhìn chằm chằm Trần Hạo sợ hãi thuyết giảng.
Cái chết sắp đến, Tần Vũ Phi còn muốn dùng Tần gia uy hiếp Trần Hạo.
Chỉ có thể nói hắn thật sự sống không bằng chết.
Nếu như Trần Hạo thật sự sợ Tần gia thì đã không phải một mình đi đến ?
Thật quá ngu xuẩn, dùng cái thành ngữ này để chỉ hình dung Tần Vũ Phi không có gì thích hợp bằng.
Trần Hạo từng bước đi về phía Tần Vũ Phi, mỗi bước đều giống như Tử thần.
“Thiếu gia!”
Ngay lúc Trần Hạo sắp đi tới trước mặt Tần Vũ Phi, ngoài cửa vang lên một tiếng phẫn nộ giận dữ.
Trần Hạo lập tức chú ý tới luồng sát khí từ phía sau. Liền thấy một người đàn ông trung niên mặc võ phục màu đen nhanh chóng tấn công Trần Hạo.
Trần Hạo thấy vậy cũng không gấp gáp, một bên tránh né đòn tấn công của người đàn ông này.
“Thiên Tinh Long Trảo Thủ!”
Nhìn thấy những động tác tấn công của người đàn ông trung niên, Trần Hạo cũng nhàn nhạt trong miệng thốt ra một câu.
Thiên Tinh Long Trảo Thủ là át chủ bài của Thiên Tinh miếu, biến hóa không ngừng, Trần Hạo không ngờ người trước mặt lại sử dụng Thiên Tinh Long Trảo Thủ.
“Hừ, tiểu tử, ta chưa bao giờ tưởng rằng ngươi có thể nhận ra Thiên Tinh Long Trảo Thủ, nhưng nếu ngươi dám vô lễ với Tần thiếu, vậy thì đừng trách ta giết ngươi!”
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, híp mắt, toát ra sát khí sắc bén lạnh lùng.
“Thù bá, giết hắn, hắn là Trần Hạo!” Tần Vũ Phi quát người trung niên như vớ được vàng làm nũng hô.
Người đàn ông trung niên tên là Thù Minh, là hộ pháp của Tần gia, sinh ra ở Thiên Tinh miếu, học được Thiên Tinh Long Trảo Thủ, sức mạnh của hắn ta thuộc hàng Lục phẩm luân xa vương, là một trong những người giỏi nhất. ở Tần gia.
“Cái gì? Hắn là Trần Hạo!”
Nghe được lời nói của Tần Vũ Phi, Thù Minh đột nhiên sửng sốt, không nghĩ tới kẻ thù của Tần gia là Trần Hạo lại ở trước mặt mình.
“Trần Hạo, ngươi cũng dám một mình tới vực giới, thật là tìm con đường chết!”
Thù Minh ánh mắt tập trung vào Trần Hạo, lạnh lùng nói.
“Hả, cái gì thằng em!”
Trần Hạo cười thầm.
“Sao ta lại không dám, lần này ta ở đây tẩy trần cho ngươi Tần gia bằng máu!” Trần Hạo tự tin thuyết giảng, không hề sợ hãi trước mặt Thù Minh. Thực lực của một Lục phẩm luân xa vương chẳng qua là một đứa tiểu lâu la ở trong mắt Trần Hạo, không để vào mắt.
“Huyết tẩy Tần gia, Trần Hạo, khẩu khí thật to lớn, ngươi trước tiên bước qua xác ta rồi hẳn nói!”
Thù Minh nắm chặt tay, cánh tay nổi gân xanh, phẫn nộ quát.
Sau khi dứt lời, Thù Minh thân ảnh xuất thủ, để lại một bóng đen tại chỗ.
“Bích hải thần long!”
Liền nhìn thấy Thù Minh di chuyển từ dưới lên trên, tay vạch trảo, vồ lấy Trần Hạo như rồng ra khơi.
“Con giun nhìn biển!”
Trần Hạo lạnh lùng quét mắt, một câu nói ra. “Bùm!”
Đó cũng là một chiêu võ! Trần Hạo cũng biến lòng bàn tay thành móng trảo thủ, dùng móng vuốt nắm lấy cổ họng Thù Minh, nhấc lên ném ra ngoài.
Trong tích tắc, cổ họng Thù Minh có một vệt máu.
“Ngươi … ngươi … tại sao … củng biết … ngươi … thiên tinh … long … trảo thủ…”
Thù Minh quỳ trên mặt đất, miệng không ngừng tuôn ra máu đỏ tươi, trút hơi thở cuối cùng, hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
Bất lực, thậm chí không thể nói hết lời cuối cùng, Thù Minh ngã xuống vũng máu và chết vì không kịp ngáp.
Thù Minh đến chết củng không ngờ rằng Trần Hạo cũng biết được Thiên Tinh Long Trảo Thủ , chết dưới tuyệt kỹ đắc ý nhất của hắn, thật là cái chết không can tâm.
Ở một bên, Tần Vũ Phi hoàn toàn sợ hãi, ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân phát run.
Ngay cả người bảo hộ Tần gia là Thù Minh của Lục Phẩm luân xa Vương cũng không phải là đối thủ của Trần Hạo, vậy còn ai có thể tự cứu hắn? Sau đó, Trần Hạo tiếp tục hướng sự chú ý đến Tần Vũ Phi.
“Tần Đại thiếu, hiện tại còn có ai có thể tới cứu ngươi được nữa?”
Trần Hạo nhìn thẳng Tần Vũ Phi châm chọc.
“Trần Thiếu .. Trần Thiếu, thực xin lỗi… Ta biết ta sai rồi, không nên kích động ngươi, đại nhân độ lượng khoan hồng, tha cho ta, ta sẽ trở về đem chị gái mang cho ngươi! ”
Tần Vũ Phi biết mình không còn cách nào khác đành phải cầu xin lòng thương xót nên nhanh chóng leo lên gót chân Trần Hạo mà cầu xin.
Chỉ cần có thể ra khỏi đây, hắn có thể trở lại Tần gia, điều động người cứu đối phó Trần Hạo.
Tuy nhiên, tâm tư của Tần Vũ Phi như thế nào, Trần Hạo đều biết rõ.
Đùa thôi, rời vào trong tay anh, Trần Hạo làm sao có thể để cho Tần Vũ Phi rời đi. Có thể dùng Tần Vũ Phi để ép Tần gia giao ra chị gái cho anh.
“Bốp!”
Trần Hạo bỏ qua lời nói của Tần Vũ Phi, vung tay một vả.
Tần Vũ Phi bị đánh đến loạng choạng, trong miệng bị đánh văng ra mấy chiếc răng, máu chảy liên tục.
Những người xung quanh đều đã trốn khỏi Kinh Vũ Các, và ngay cả một số quản lý của kinh Vũ Các cũng không dám tiến lên.
Tuy nhiên, những người đã biết chuyện đã vội vàng đến Tần gia báo tin.
Tần gia đại thiếu bị đánh dữ dội, đây không phải là chuyện tầm thường, đủ để khiến toàn bộ Bạch Đế Thành chấn động.
“Ta ở đây đợi người Tần gia của ngươi đến, ngươi tốt hơn hãy cầu nguyện người Tần gia của ngươi giao ra chị gái ta đến, nếu không ta hứa với ngươi ngươi sẽ chết trước mặt người Tần gia rất thê thảm !” Trần Hạo giẫm lên mặt Tần Vũ Phi, dậm hắn trên mặt đất, lạnh lùng cảnh cáo.
Tần Vũ Phi bây giờ chỉ hy vọng người Tần gia của hắn đem Trần Hiểu đến, nếu không hắn thật sự sẽ chết trong tay Trần Hạo, hắn biết Trần Hạo nhất định sẽ không nói chuyện với hắn nữa, anh rất muốn giết chết hắn.
Sau khoảng mười phút, có một sự náo động bên ngoài Kinh Vũ Các.
Trần Hạo đoán ước chừng, chắc toàn bộ Tần gia nhất định đã tới rồi.
Người đứng đầu là Tần gia gia chủ Tần Hành vực giới, thực lực đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn, là tồn tại vô cùng đáng sợ.
Khi biết tin con mình bị Trần Hạo đánh, ông ta vô cùng tức giận, nghĩ rằng phải cho Trần Hạo vào nhà xác, điều khiến ông ta bàng hoàng là Trần Hạo thực sự dám một mình đến vực giới Tần gia.
“Vũ Phi!”
Tần Hành bước vào Kinh Vũ Các và hét lớn. “Cha … cứu … cứu con!”
Tần Vũ Phi vì bị giẫm dưới chân đã hô to với cha là Tần Hành.
Tần Hành nhìn thấy con mình bị Trần Hạo giẫm dưới chân, huyết mạch lập tức dâng trào, chân khí cuồng bạo nổi lên, muốn xông thẳng lên giết Trần Hạo.
“Trần Hạo, ngươi thả con trai ta ra, nếu không ngươi sẽ tan thành muôn mảnh!”