Chương 834: Khẩn cấp
Những lời này của Trần Hạo lập tức khiến Chu Nặc cảm động.
Kỳ thật Chu Nặc chưa bao giờ nghĩ Trần Hạo có thể đến cứu chính mình, bởi vì cô chưa từng nói cho Trần Hạo biết chuyện cô đi Linh Sơn.
Mà bây giờ Trần Hạo xuất hiện ở trước mặt nàng, thật sự là làm cho nàng cảm thấy rất hứng thú, chứng tỏ Trần Hạo vẫn luôn quan tâm chính cô.
“Làm sao ngươi biết chuyện này?”
Chu Nặc nhìn chằm chằm Trần Hạo tò mò hỏi. “Ta đến nhà ngươi, cha ngươi nói cho ta biết!” Trần Hạo đáp.
“Vậy ngươi tới đây, Hòa Thành sư phụ sẽ như thế nào? Không phải là trì hoãn việc học phù chú bí pháp sao?”
Chu Nặc vẫn hỏi có chút lo lắng cho Trần Hạo, cuối cùng Trần Hạo cũng được Hòa Thành nhận vào làm đồ đệ, đương nhiên cô không muốn Trần Hạo mất đi cơ hội đó.
“Ha ha!”
Trần Hạo khẽ cười một tiếng, vươn tay sờ đầu Chu Nặc.
“Đừng lo lắng, ta đã xuất môn rồi, ngươi xem đây là cái gì!”
Trần Hạo an ủi Chu Nặc, trong quần áo lộ ra huy hiệu của nhất giai phù sư.
“Huy hiệu của nhất giai phù sư!”
“Ngươi đã sớm như vậy mà đã trở thành phù sư, quá lợi hại!”
Nhìn thấy huy hiệu của Trần Hạo, lại làm cho Chu Nặc như tỏa sáng, kinh ngạc thốt lên.
Không đến nửa tháng, Trần Hạo đã có được huy hiệu nhất giai phù sư, có thể nói là quá phi thường, khiến người ta phải thán phục.
“Nhân tiện, ta nghe phụ thân ngươi nói ngươi tới Linh Sơn lần này là để tìm một loại dược liệu gì mà Ngọc Sâm ngàn năm phải không?
Ngay sau đó, Trần Hạo tò mò hỏi Chu Nặc.
Chu Nặc gật đầu đáp: “Đúng vậy, Ngọc sâm ngàn năm là một loại dược liệu cổ xưa ngàn năm chỉ mọc một lần, mọc trên Linh Sơn, nghe nói sẽ mọc trong thời gian này, cho nên chúng ta mới tới tìm nó! “
“Nhưng … chúng ta không có tìm được, còn gặp phải một trận tuyết lở lớn. Thực sự là trời không thuận lòng người.không cho Chúng tôi tìm thấy Ngọc Sâm Thiên Niên Kỷ hay gọi là Ngọc sâm ngan năm có một!”
Chu Nặc bất lực thở dài nói.
“sinh mệnh quan trọng hơn!”
Trần Hạo nhìn chằm chằm Chu Nặc nhắc nhở.
“Nhưng ngươi có biết Ngọc Sâm Thiên Niên Kỷ trông như thế nào không?” Trần Hạo bối rối hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại Hố truyện: hotruyen .com
“Tất nhiên tôi biết!”
Chu Nặc trả lời liền nhanh chóng lấy từ trong ba lô ra một tấm ảnh, đưa cho Trần Hạo.
Trên bức ảnh là một bông hoa pha lê màu trắng,nhìn qua mười phần khiết bạch vô hà, hoàn mỹ, tạo cho người ta cảm giác vô cùng quý giá, chẳng trách Chu Nặc cùng những người khác đều tới tìm.
“Loại thảo dược cổ này có công dụng gì?”
Trần Hạo tiếp tục hỏi, phỏng chừng dược liệu cổ này nhất định phải có một số tác dụng đặc biệt, không thể chỉ là quý hiếm đơn giản vậy được.
Mọi thứ đều có giá trị cùng công dụng, và không thể tạo ra giá trị lớn nếu không có công dụng kèm theo.
“Nghe nói Ngọc Sâm ngàn năm có thể luyện chế ra một loại viên hoàn Thần Đan, có thể cải tử hồi sinh!”
Chu Nặc ghé sát vào tai Trần Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Thật sao?” Trần Hạo có phần khó tin hỏi.
Tuy rằng anh hiện tại là một người tu hành giả, trên đời này còn có rất nhiều chuyện bí ẩn mà anh
không hề biết , nhưng viên thuốc mà cải tử hồi sinh là thứ mà Trần Hạo không thể tin được, ngay cả người tu hành giả bọn anh cũng không có khả năng như vậy.
Chu Nặc cũng nhún vai, nghe đến câu nói này, làm như kiểu không biết có phải thật hay không.
Lúc này, Lăng Quần bước tới chỗ Trần Hạo và Chu Nặc.
“Trần Hạo, ta đã kiểm tra rồi. Ngoại trừ vài thành viên bị thương nhẹ, những người khác đều không sao cả. Chúng ta thu dọn rồi rời khỏi đây thôi!”
Lăng Quần báo cáo với Trần Hạo.
“được , vậy chúng ta mau rời khỏi đây!”
Trần Hạo đương nhiên không có ý kiến nào cả, liền đồng ý.
Bây giờ tìm được đội thám hiểm, vậy đương nhiên phải nhanh chóng quay lại gặp Vương Bằng và những người khác, sau đó sẽ xuống núi.
Về phần cái gọi là Ngọc sâm thiên niên kỷ này, Trần Hạo tuy rằng tò mò nhưng cũng không muốn
liều mạng đi tìm, hơn nữa Trần Hạo cũng không biết công dụng của loại ngọc sâm thiên niên kỷ này?
Sau đó, với sự giúp đỡ của Trần Hạo và Lăng Quần, đội thám hiểm đã tập hợp lại và rời khỏi hang cùng hai người họ anh, quay trở lại gặp Vương Bằng và những người khác.
Như câu nói, lên núi thì khó, xuống núi thì dễ.
Trần Hạo cùng đoàn người đi hết một đoạn đường, trong nửa canh giờ đã xuống gần nửa độ cao.
Chỉ mất mười phút để gặp Vương Bằng và những người khác.
Lúc này, đột nhiên vài con sói trắng lao ra từ những ngọn đồi xung quanh.
” sói!”
“Có chó sói!”
Nhìn thấy sự xuất hiện của sói trắng, một số thành viên trong đoàn thám hiểm lập tức hét lên, đồng thời hốt hoảng lao xuống núi.
Trần Hạo nhìn thấy vậy liền hét lên với Lăng Quần: “Lăng Quần, đem mọi người đi trước, ta sẽ ở lại xử lý lũ sói tuyết này!”
Nghe được lời nói Trần Hạo, Lăng Quần liền lớn tiếng đáp lại: “Được rồi, ngươi hãy cẩn thận một chút, nhớ nhất định phải trở về an toàn!”
Vừa dứt tiếng, mấy con sói trắng lao về phía Trần Hạo, trực tiếp lao vào cắn Trần Hạo và thế là rớt xuống trong một cốc.
“Trần Hạo!”
Chu Nặc sửng sốt, đứng ở trên vách núi hét lên.
Nhìn Trần Hạo rơi xuống thung lũng cùng bầy sói trắng khiến Chu Nặc đau lòng.
Lăng Quần cũng không biết nên diễn đạt như thế nào, chỉ có thể kéo Chu Nặc nhanh chóng rời đi.
Trở lại chỗ cũ, Lăng Quần cho các thành viên thám hiểm lần lượt đi xuống.
“Không, ta muốn trở lại tìm Trần Hạo!”
Chu Nặc nói với Lăng Quần, liền định quay lại tìm Trần Hạo.
Đương nhiên, Lăng Quần sẽ không để cho Chu Nặc quay lại, hắn dùng dây thừng trói chặt hai tay Chu Nặc.
“Ngươi thả ta ra, ta phải đi tìm Trần Hạo, anh ấy nhất định còn sống!”
Chu Nặc vừa hét vừa giãy dụa, cố gắng thoát ra.
Cô rơm rớm nước mắt, nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt, vẻ mặt rất buồn.
“Chuyện gì đã xảy ra? Trần Hạo đâu?”
Thấy chỉ có Lăng Quần đi xuống chứ không có Trần Hạo, Vương Bằng vội hỏi Lăng Quần.
Lăng Quần lập tức cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Chúng tôi xuống núi gặp mấy con sói trắng, Trần Hạo một mình ở lại cầm chân với bầy sói trắng để yểm trợ chúng tôi đi trước, sau đó … sau đó bị bầy sói cắn rơi xuống thung lũng! “
“Cái gì!”
Nghe tin này, Vương Bằng vô cùng sửng sốt.
Tin tức này thực sự là chấn động, ai có thể muốn gặp phải chuyện như vậy.
Nhưng giờ đây khi đoàn thám hiểm được giải cứu thành công, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành.
“Trước tiên chúng ta hãy xuống núi, sau đó chúng ta sẽ tổ chức lại một đội cứu hộ mới để giải cứu Trần Hạo!”
Vương Bằng nhìn mọi người kể.
Nghe những gì Vương Bằng nói, không ai có ý kiến gì, đều biết tình hình nguy cấp không đủ thành viên.
Về việc Trần Hạo còn sống hay đã chết thì vẫn chưa ai biết …
Lúc này, ở sâu trong một bụi cây ở Linh Sơn, liền nhìn thấy Trần Hạo đang nằm yên lặng trên đó.